Buôn Đồ Người Chết

Chương 55: Chương 55: Tiết lộ tiêu điểm




Cảnh sát phụ trách phòng tang vật lúc này liền bị dọa tới hốt hoảng, kêu lên thảm thiết, vô thức chạy ra ngoài.

Có điều hắn chỉ chạy ra tới cửa, nơm nớp lo sợ xin lỗi Lý Vân Thiên, tự trách mình trông coi không cẩn thận.

Lý hình cảnh khoát tay, ra hiệu cho hắn đừng làm ầm lên, bảo hắn ra ngoài. Tay cảnh sát kia vừa rời đi, Lý Vân Thiên sắc mặt tái nhợt hỏi tôi: "Trương tiên sinh, ý ngài là, thi thể tự bò đến sở cảnh sát, gửi tin nhắn này đi, sau đó để lại hai bàn tay?"

Tôi lắc đầu nói không hẳn như vậy. Nếu thi thể bò tới, trong sở đông cảnh sát trực như vậy, không thể không nhìn thấy.

Lý hình cảnh chợt nhớ tới điều gì đó, vội bật máy tính lên, xem xét camera giám sát tại sở. Quả nhiên, tối qua rất bình thường, không có người lạ ra vào sở cảnh sát. Hắn hỏi tôi nên làm gì tiếp theo.

Tôi thần bí cười nói: "Ngươi có muốn biết, là ai chặt đứt hai tay thi thể không?"

Lý Vân Thiên gật đầu như bổ củi.

Tôi nói đơn giản thôi, giờ ngươi đi kiếm một bếp than, nhiệt độ càng cao càng tốt đặt trong phòng này. Trong vòng một giờ, ta đảm bảo ngươi sẽ được chứng kiến một việc mà ngươi không tưởng tượng được.

Hắn không hiểu nhìn tôi, trong lòng tata nhiên sẽ thắc mắc, một cái bếp than thì có tác dụng gì? Nhưng hắn cũng không hỏi thêm, vội đi tìm bếp.

Tiểu Nguyệt cũng như hắn, thắc mắc: "Sao lại tìm bếp than, có phải anh định làm việc gì buồn nôn, như nướng đôi tay này?"

Tôi phì cười, một tiểu cô nương như cô, sao lại có ý nghĩ biến thái như vậy. Tiểu Nguyệt đưa tay quệt miệng, nói: "Đây không phải tôi tự nghĩ ra, chẳng phải hồi ở Hongkong, anh đã cũng nấu một nồi lẩu ruột người sao?"

Tôi lập tưc cảm thấy buồn nôn, liền bảo nàng đừng nói nữa...

Khoảng một giờ sau, Lý Vân Thiên quay lại, mang theo hai cái bếp than công nhân. Hắn thở hồng hộc mang bê bếp than vào trong phòng tang vật, lau mồ hôi, hỏi tôi tiếp theo làm gì. Tôi nhìn bếp than nóng rực, cười cười: "Không cần làm gì cả, cứ chờ ở đây là được, đóng bớt cửa lại."

Lý Vân Thiên càng hiếu kỳ, nhưng cũng không nói gì, nghe lời tôi ra đóng cửa.

Lửa trong bếp than bắt đầu vọt càng ngày càng cao, ngọn lửa như nhảy múa. Nhiệt độ trong phòng cũng dần tăng lên, ai cũng người đầy mồ hôi. Tiểu Nguyệt chịu không nổi, hỏi tôi có thể mở máy lạnh lên không?

Tôi khoát tay nói không được, sở dĩ đóng cửa là sợ có gió thổi tới, mở máy lạnh lên sẽ hỏng việc.

Rất nhanh, đã có hiệu quả. Dưới mặt đất bắt đầu chảy ra một chút bã vụn màu trắng. Một giờ sau, những bã vụn đã xuất hiện hết, tôi mới gọi Lý Vân Thiên đến xem. Hắn nãy giờ chăm chú nhìn vào bếp than, chắc hắn nghĩ thứ không thể tưởng tượng được sẽ chui ra từ trong bếp. Tôi vừa gọi, hắn liền giật mình, đi tới chỗ tôi.

Tôi chỉ bã vụn trên mặt đất cho hắn xem. Những bã vụn kia kết tụ rõ ràng thành hình dấu chân, từ cửa dẫn thẳng tới ngăn tủ cất điện thoại.

Lý Vân Thiên thấy cảnh này, lập tức không nói nên lời, vội vã hỏi tôi đây là chuyện gì.

Tôi vỗ vai hắn nói: "Thực ra, những bã vụn này đều là do than đốt ra. Mà than này không phải trong bếp than, mà từ bức cổ họa kia."

"Cổ họa?" Lý Vân Thiên càng sợ hãi: "Những bã vụn này, cổ họa vẽ cái gì?"

"Ngươi cũng nghĩ tới à?" Tôi nói: "Thời cổ, thành phần của mực chủ yếu là than, vẽ lên nhân vật, cũng là than vẽ thành. Đao phủ từ trong tranh đi ra, đương nhiên sẽ lưu lại dấu chân trên sàn nhà. Mà dấu chân kia cũng là than, than dưới nhiệt độ cao sẽ cháy thành tro tàn, chính là bã vụn màu trắng."

Lý Vân Thiên kinh hãi: "Ý ngài là, những dấu chân này, thật ra là hình vẽ đao phủ lưu lại?"

Tôi nhún nhún vai: "Ta cảm thấy đã nói đủ rõ cho ngươi rồi."

Hăn liền ngồi xổm xuống, bốc lên chút bã vụn, miệng lẩm bẩm: "Cao nhân, quả thật là cao nhân."

Có được sự tin tưởng của hắn, việc tôi làm tự nhiên sẽ thuận. Tôi nói với hắn, đêm nay tôi muốn một mình ở hiện trường án mạng để "bắt quỷ", nên muốn hắn đảm bảo không cho người ngoài tới gần, nhất là cảnh sát.

Lý hình cảnh gật đầu: "Được, không thành vấn đề, tôi sẽ an bài việc này. Chỉ là, không cho cảnh sát tới gần, tôi làm sao đảm bảo an toàn cho ngài."

Tôi cười nói không sao, ta đã dám đi khẳng định chắc thắng.

Bàn bạc với hắn xong, tôi về cửa tiệm chuẩn bị. Tiểu Nguyệt trên đường về định nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn nàng có vẻ khó chịu, tôi bảo, nàng có ý nghĩ gì, cứ nói.

Nàng nói: "Tối nay để tôi ở cùng anh đi. Anh vì tôi làm chuyện mạo hiểm như vậy, trong lòng tôi khó nghĩ."

"Có gì khó nghĩ đâu." Nghe tiểu Nguyệt nói vậy, tôi chợt thấy ấm áp trong lòng: "Vả lại tôi cũng không hoàn toàn là giúp cô, thứ vật giết người kia là bảo vật vô giá, vì tiền bất chấp nguy hiểm, cũng đáng."

Tiểu Nguyệt thở dài: "Anh đừng gạt tôi, dù tôi tìm người tới giúp anh cũng không được à? Hắn có kinh nghiệm phong phú đối với vật tà âm, cùng lắm đến lúc đó anh chia cho hắn nửa tiền."

Tôi kinh ngạc nhìn nàng: "Cô còn biết thương nhân âm phủ nào ngoài tôi?"

Tiểu Nguyệt nói: "Cái này anh đừng để ý, đêm nay hắn sẽ đến tìm anh."

Tôi cười nhạt một tiếng: "Được, quyết định vậy đi."

Nói thật đối với chuyện tối nay, tôi cũng không nắm chắc 100%, nếu có một người hỗ trợ, cũng yên tâm hơn. Chỉ là không biết tên thương nhân âm phủ kia có đáng tin hay không mà thôi.

Tôi với tiểu Nguyệt ăn qua loa một bữa, nàng còn mời tôi đi xem một bộ phim do công ty nàng sản xuất, nói là để thư giãn đầu óc.

Tôi thì chẳng thiết tha gì xem phim, có điều cũng không tiện từ chối, đành phải đi. Cả bộ phim tôi chẳng cảm thấy gì, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ có tiểu Nguyệt là khóc sướt mướt.

Tôi có chút bất đắc dĩ, trước kia tôi cũng thích phim tình cảm lãng mạn, nếu được xem cùng một cô gái xinh đẹp thì còn gì bằng. Nhưng giờ phút này, tâm trí của tôi, tất cả đang đặt ở bức cổ thư họa kia.

Mặt trời xuống núi, tôi liền tranh thủ tới hiện trường án mạng chờ đợi. Không biết thương nhân âm phủ mà tiểu Nguyệt mời đến có đáng tin cậy không, hắn có bản lĩnh không hay chỉ là tên gang hồ quèn?

Rất nhanh sau đó, tôi nghe tiếng gõ cửa, liền ra mở, lòng thầm nghĩ người tiểu Nguyệt mời đã đến.

"Tiểu bảo bối... sao lại là ngươi?" Cửa vừa mở ra, một giọng nói hèn mọn truyền vào tai tôi, nhưng giọng nói rất nhanh biến thành sự lợi dụng.

Mà tôi vừa nhìn thấy người đứng ở cửa, liền vui vẻ, là Lý mặt rỗ.

P/s: Sao đọc phần này, e cứ có cảm giác Lý mặt rỗ với tiểu Nguyệt đưa Trương ca vào tròng thế nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.