Editor: Thơ Thơ
Đổng Khanh hít vào một hơi, thúc ngựa, nhanh chóng phi nước đại tới phủ Thừa Tướng, hai người thị vệ này lập tức đuổi theo, rút kiếm ra, lớn tiếng doạ người hét lớn một tiếng, nói: “Nơi này là đại nhân Đại Tư Mã, bọn ngươi mau buông đao kiếm trong tay xuống! Nếu không, đừng trách ta vô tình.”
Mấy cái bóng đen nghe đương triều Đại Tư Mã lại có thể tới, vì vậy nhanh chóng tập hợp, không hề nắm kiếm ở cạnh tường lướt đến tìm kiếm nữa, một người tiến lên tựa như dẫn đầu, tra kiếm vào vỏ, đón bọn họ sải bước tới đây.
Thị vệ dẫn đầu lớn tiếng báo ra tục danh, chính là lo lắng Đổng đại nhân ở trong bóng tối bị ngộ thương rồi.
Đã báo ra tục danh, đối phương lập tức thu hồi đao kiếm, quay về phía đại quan triều đình, nhất là giơ đao kiếm trước vị quan viên tam công cao cấp, là đại tội.
Tên kia dẫn đầu thị vệ phủ Thừa Tướng đến gần trước, ôm quyền thở dài nói với Đổng Tư Mã: “Đổng đại nhân, tối nay phủ Thừa Tướng xuất hiện thích khách, hiện tại trong nhà đang loạn, giờ phút này cũng không phải thời cơ bái phỏng, vì an toàn của ngài, vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi.”
Quả thật đã xảy ra chuyện........ Thotho_
Trong lòng nàng có dự cảm chẳng lành.
Đổng Khanh trầm mặt hỏi “Thích khách? Đậu thừa tướng bị thương sao? Tên thích khách kia đâu?”
Thị vệ của phủ Thừa Tướng nói: “May mắn, phát hiện được kịp thời, Thừa Tướng đại nhân bình yên vô sự, tên thích khách kia bị trọng thương, đã chạy!”
Nghe vậy, Đổng Khanh lập tức quay đầu phi nước đại trở về, một lòng vội vàng trở về phủ.
Dọc theo đường đi, trong lòng không ngừng nói thầm, Sùng Văn, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Nàng trực tiếp giục ngựa vào phủ, đến hậu viện, nhảy xuống ngựa, liền vội vàng chạy tới bên cạnh cây Phong Vệ Sùng Văn bình thường tới kia, mang theo tâm tình cực kỳ hoảng sợ, tiếng của nàng run rẩy, nhỏ giọng kêu: “Sùng Văn?”
Không có bất kỳ đáp lại nào.
Nàng cẩn thận tìm trên tường. Phát hiện cũng không có đống đá nhỏ, Sùng Văn không có tới đây?
Nàng không chút nào yên tâm, lại kêu một tiếng: “Sùng Văn?” Thotho_
Đột nhiên, một cái bóng đen từ bên tường nghiêng đi vào, thân hình cũng không như quá khứ lưu loát nhanh nhẹn, hắn phóng qua sau tường liền lảo đảo té ngã trên đất, thân thể co giật một cái.
“Sùng Văn?!” Đổng Khanh thấy thế, bị sợ đến kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy tới.
Nàng cuống quýt chạy tới, nâng hắn lên. Tựa vào tay của mình, lúc này mới phát hiện ra thân thể hắn lại ướt một nửa, đưa tay tìm kiếm. Một mảnh dính lụa, mùi máu tươi ngay sau đó xông vào mũi, lòng của nàng nhất thời trầm xuống, trên mặt chợt thất sắc, rung động môi cả kinh nói: “Máu?”
Dưới ánh trăng mờ ảo, trên trán Vệ Sùng Văn toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt anh tuấn, hơi có vẻ tái nhợt.
Nàng vừa sợ vừa vội, vội vàng nói: “Ngươi bị thương, ngươi chờ đây, ta đi tìm đại phu tới đây! Trong nhà vừa đúng có sẵn đại phu!”
“Đợi đã nào...!” vẻ mặt Vệ Sùng Văn khổ sở. Cau mày, thở gấp nói: “Đậu thừa tướng, hắn gặp ta rồi........ Hắn biết rõ là Vệ Sùng Văn ta, lại dám động thủ, nhất định là chột dạ ta đã biết được kế hoạch của hắn rồi, cho nên....... Giết ta diệt khẩu.”
“Trước đừng động tới những thứ kia!” Đổng Khanh hoảng hốt, chứa chan lệ nói: “Sùng Văn. Ngươi trước đừng nói chuyện, ta lập tức đi tìm đại phu tới đây.”
“Không........ Không hữu dụng.......” Vệ Sùng Văn đem một đóa Hoa lớn nắm trong tay kín đáo đưa cho nàng, tiếp tục nói: “trong thư phòng của Thừa tướng, có căn mật thất, Mạn Đà La ở bên trong, còn có....... Hắn và Anh vương còn có Triệu vương trong ứng ngoài hợp, kế hoạch ở ngày đại hôn của hoàng thượng dấy binh, thừa dịp....... Nhiều Chư Vương vẫn còn ở Hoàng Thành......., nhất cử diệt.......” Thotho_
Thấy hắn hấp hối, nước mắt của nàng lã chã rơi xuống, mãnh liệt không ngừng, nàng nức nở nói: “Sùng Văn, ngươi chậm một hơi, đừng nói chuyện, ta lập tức tìm người chữa cho trị ngươi, nhất định có thể cứu ngươi!”
Hơi thở hắn yếu ớt, cười một tiếng thê thảm với nàng: “Tiểu Uyển, ta, cho tới bây giờ cũng không rõ ràng, rốt cuộc ngươi có chân chính yêu ta hay không......, chỉ là, không sao, Tiểu Uyển, ta yêu ngươi là được......” Khóe miệng của hắn nâng lên một nụ cười khổ, tiếng của hắn dần dần yếu ớt, “Ít nhất, ngươi là thật tâm đón nhận ta....... Cam tâm tình nguyện gả cho ta, ngươi chưa từng có cự tuyệt qua ta, một lần cũng không có......., ngươi biết trong lòng ta vui vẻ biết bao không? Vệ Sùng Văn ta tiếc nuối lớn nhất, chính là cuộc đời này không cách nào cùng ngươi làm phu thê chân chính......., sinh mấy tiểu tử họ Vệ mập mạp.......” Giọng nói vẫn còn chưa dứt, con ngươi yên lặng dần dần tản ra, cuối cùng không bao giờ chớp một cái nữa.
“Sùng Văn!” nàng ôm hắn thật chặt vào trong ngực, buồn rầu khóc ròng nói: “Sùng Văn, ngươi tỉnh lại đi, ta đồng ý với ngươi, ta và ngươi làm phu thê, làm phu thê thật sự! Sinh mấy tiểu tử họ Vệ mập mạp!”
Trong sân, lá Phong đỏ tươi rối rít bay xuống, lạc diệp im hơi lặng tiếng bao trùm vết máu loang lổ trên đất, gió lạnh thổi qua, bóng cây xào xạc, vạn vật vắng lặng, ve mùa đông kêu rả rít, tình hình càng lộ vẻ réo rắt thảm thiết.
***
Dưới trời, lại xuống một trận tuyết lớn, tuyết trắng rơi rơi, bao trùm cả hoàng cung, bầu trời vẫn bay đầy bông tuyết, đón gió, Phi Dương không tiếng động, cung đình lồng lộng, một mảnh trắng như tuyết mịt mờ. Thotho_
Trong điện im ắng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân huyên náo, vang vọng ở trong điện, một cung nữ vội vội vàng vàng chạy đến, vượt qua một thân áo tơ trắng, Đậu thừa tướng đang quỳ gối trước Từ Ninh cung chịu tội, lớn tiếng kêu: “Thái hậu thổ huyết, mau! Mau mời thái y tới đây!”
Hôm nay bên trong hoàng cung, đặc biệt không tầm thường, vệ thị cầm đao nặng nề vây lượn, nếu không nín thở trầm ngâm, bảo vệ thật chặt, làm cho trong cung điện nguy nga, tràn ngập ra một hơi thở căng thẳng.
Ở giữa hoàng cung, không khí trong Cung Vị Ương nặng nề.
Chân mày Hoàng đế Lưu Lăng sâu tỏa, cúi đầu nhìn Mạn Đà La Hoa trong tay dính máu tươi của biểu ca mình.
Này loang lổ vết máu, nhìn thấy mà ghê, làm hắn vừa đau lòng vừa buồn bã........
Đổng Khanh một thân đồ trắng góa phụ, không bôi son phấn, búi tóc màu đen như mực vén lên đơn giản nhất, phía trên cài lên một đóa hoa trắng nhỏ.
Nàng cắn răng nghiến lợi nói: “Sùng Văn trước khi chết, nói cho ta biết, Đậu thừa tướng âm thầm cùng Anh vương và Triệu vương cấu kết, tính toán vào ngày đại hôn của hoàng thượng, trong ứng ngoài hợp, cử binh chiếm đánh Hoàng Thành. Đại hôn của hoàng thượng, là đại sự quốc gia, nhiều vị Vương Hầu cũng sẽ ở trong hoàng cung, bọn họ chính là tính toán đánh nhanh thắng nhanh, nhất cử tiêu diệt hết Chư Vương, thuận lợi lấy được ngôi vị hoàng đế.” Thotho_
Lưu Lăng trầm mặt nói: “Trẫm đã phái binh tăng cường thủ vệ Hoàng Thành và hoàng cung, về phần theo lời ngươi thư phòng bí thất, nơi Vệ tướng quân gặp chuyện không may đêm đó, đã bị một cuộc hỏa hoạn đốt hết sạch, có lẽ trong lòng ta ngươi đều biết, đó là hủy diệt chứng cớ......., nhưng Thừa Tướng đứng hàng tam công, không chỉ có như thế, hắn còn là nguyên lão tam triều, thân phận không phải bình thường, chuyện này quan hệ trọng đại, nhất định phải có chứng cứ thực tế, mới có thể hoàn toàn hạ hắn.”
“Trẫm không thể làm gì hắn, nếu thật muốn làm, nhất định phải nhất cử quật ngã Đậu thừa tướng mới được nhé!”
Lưu Lăng nói xong, sắc mặt lại càng có vẻ nặng nề, “Chuyện này cực kỳ khó đem Đậu thừa tướng định tội, mặc dù hắn lấy danh nghĩa giết lầm, quỳ gối trước Từ Ninh cung chịu tội, trên thực tế, trẫm không cách nào chân chính xử hắn. Theo như hắn đang nguỵ biện, nói như vậy, đêm khuya Vệ Sùng Văn xông vào phủ Thừa Tướng, ở trong bóng tối, thị vệ Tướng phủ không thể biết người nào tới, cho nên giết lầm hắn; thư phòng Tướng phủ bị hỏa hoạn, cũng đẩy cho thích khách xông vào, làm ngã nến sở trí....... Chuyện này, xét đến cùng, là do Vệ Sùng Văn đêm khuya xông vào trạch viện, ngược lại Đậu thừa tướng không có khuyết điểm rồi.”
Hiện nay, Đậu thừa tướng không có khuyết điểm nhưng lại quỳ gối trước Từ Ninh cung, xin tội trước Thái hậu, diễn khổ nhục kế. Dĩ nhiên, không phải hắn diễn cho Thái hậu nhìn, Thái hậu đau lòng mất chất yêu, đã hận hắn tận xương, hắn thật không cần thiết diễn trò ở trước mặt bà, hắn đang diễn cho các vị đại thần trong triều cùng chư vị Vương Hầu nhìn. Thotho_
Sau khi Thái hậu nghe tin Vệ Sùng Văn qua đời, kêu rên một tiếng, liền ngất đi, sau khi tỉnh lại, biết được chất yêu hẳn là bị thị vệ chỗ Đậu gia ám sát, bà liền hận không được lập tức giết Đậu thừa tướng, lục soát nhà của hắn, vì Sùng Văn báo huyết cừu, nơi nào quản được luật pháp quốc gia.
Nhưng Hoàng đế không giống vậy, sự tình liên quan trọng đại, Hoàng đế phải thấu tình đạt lý.
“Lão hồ ly kia, trẫm quyết sẽ không bỏ qua cho hắn!” Lưu Lăng vỗ bàn cả giận nói.
Nhớ lại bộ dáng Sùng Văn trước khi chết, Đổng Khanh đau khổ trong lòng nhịn khóc mà nói: “Sùng Văn trước khi lâm chung chính miệng nói với ta, đêm đó Thừa Tướng gặp được hắn rồi, Đậu lão tặc biết rõ hắn là Vệ Úy Tướng quân, hắn còn dám động thủ, nếu không phải vì diệt khẩu, chỗ của hắn nào có lá gan kia?”
“Trẫm chắc chắn vì biểu ca Sùng Văn báo thù, chỉ là, chuyện này phải có kế hoạch lâu dài. Thái hậu hận không chịu nổi, trước mặt mọi người nói rõ, xuống ý chỉ, chỉ cần là Đậu thị, cả đời không được vào cung làm hậu hay phi; hôm nay, trẫm không cách nào đại hôn cùng Đậu thị, nếu Đậu thừa tướng thật có kế hoạch tạo phản, khẳng định cũng phải tạm thời gác lại, hoặc là thay đổi kế hoạch.”
Lưu Lăng dời ánh mắt khỏi Mạn Đà La Hoa nhuốn máu trong tay, chân mày nhíu chặt nói: “Ngươi nói, trẫm đã từng trúng qua độc? Là loại hoa độc hiếm có này? Vệ Úy Tướng quân tự tay mang tới chỉ có cái chứng cớ này từ trong phủ Thừa tướng, như vậy phải từ nơi này xuống tay, mới có thể lật đổ được Đậu thừa tướng.” Thotho_
Đổng Khanh trầm ngâm chốc lát nói: “Nhất định phải tìm được cây hoa này mới được, coi như bí thất của Thừa tướng bị hỏa hoạn đốt, rễ hoa nhất định còn chôn dưới đất, nếu không, chuyện hoàng thượng trúng độc, hoạch tội chỉ có Công chúa Trường An là dê con thế tội.”
Hai người đang nói chuyện, chợt thấy nhị tổng quản vội vội vàng vàng tới, vẻ mặt của hắn hoảng hốt gấp rút, khẽ cong người trước hoàng thượng, vội vàng nói: “Hoàng thượng, không xong, Thái hậu thổ huyết.”
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Lăng chợt biến, nhanh chóng đứng dậy, tiến về phía Từ Ninh cung.
*
Bên trong Từ Ninh cung tràn ngập một mùi thuốc, Đổng Khanh xuôi tay đứng ở dưới trướng, nhìn Thái hậu đang chậm rãi uống xong chén thuốc của thái y đưa tới.
Bên kia, Lưu Lăng ngồi nghiêng bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ lưng của bà nói: “Mẫu hậu, chậm một chút, kẻo bị sặc.”
Hoàng thượng tự mình hầu hạ Thái hậu uống thuốc, người hầu hạ một bên lập tức tiến lên, lấy chén thuốc đi.
Thấy Thái hậu vì chuyện Vệ Sùng Văn, đau lòng muốn chết, chân mày Lưu Lăng nhíu chặt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mẫu hậu, đừng đau lòng nữa, bảo trọng thân thể quan trọng hơn, nhi tử nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho biểu ca một công đạo.”
Trong khoảng thời gian ngắn, lại đau lòng vì mất chất yêu, Thái hậu không nhịn được lại rơi lệ, nức nở nói: “Sùng Văn đứa nhỏ này, từ khi hắn ra đời trở đi, ta thường ôm hắn chơi đùa, sau lại, ta gả cho phụ hoàng ngươi, rời khỏi nhà thân mẫu, ta không bỏ được hắn, thường khiến tẩu tẩu mang hắn vào trong vương phủ........, đứa nhỏ này, cơ hồ là ta nhìn nó lớn lên, cho nên, ta yêu thương hắn, vẫn không thua gì ngươi, nào biết, hắn sẽ........”