Editor: Thơ Thơ
Thái hậu cực kỳ bi thương.
“Mẫu hậu, ngài yên tâm, trẫm tính toán phái đại đội nhân mã đi lục soát phủ đệ Đậu thừa tướng, nếu có thể tra ra cái gì, nhất định có thể trị trọng tội của hắn.”
Thái hậu dùng khăn lau nước mắt, liếc hắn một cái nói: “Ai gia cũng không hồ đồ, cũng hiểu ngươi bị làm khó, ngươi đừng an ủi mẫu hậu nữa, dù là Hoàng đế, cũng không thể tùy ý kiểm tra và tịch thu tài sản phủ đệ của đại thần, huống chi còn là một nguyên lão tam triều, ngươi có thể lấy lý do gì đi kiểm soát phủ Thừa Tướng?”
Lưu Lăng nhìn Thái hậu, vẻ mặt đột nhiên nghiêm nghị lại, nghiêm mặt nói: “Mẫu hậu, xin ngài nói cho nhi tử, năm đó ta té xuống ao nước, có phải là bởi vì nguyên nhân trúng độc hay không? Chuyện này có thể có ghi chép lại? Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, lúc ấy phụ hoàng nhất định là kín đáo điều tra kỹ nhân viên tương quan cùng vật phẩm chứ? Còn có ngay lúc đó ghi chép nhi tử chữa bệnh có lưu lại không?”
Thái hậu nghe vậy, sắc mặt biến hóa, nhỏ giọng nói: “sao ngươi biết chuyện này, Đổng Tư Mã đúng là ở sau trướng chứ? Chuyện này tiên đế đã từng hạ lệnh ém miệng, chớ nói lại chuyện này nữa.”
Quả thật có chuyện này, Lưu Lăng nhất định đem chuyện Đổng Khanh tra được tất cả tương quan về Mạn Đà La, nói cho Thái hậu. Thotho_
Thái hậu nghe xong, ngoài kinh ngạc, lúc này mới sáng tỏ hiểu ra nói: “Thì ra là, Sùng Văn tới phủ Thừa Tướng tìm được Mạn Đà La Hoa.........” Bà nhỏ giọng nói: “Lại có chuyện như vậy........, chuyện này ngươi phải điều tra rõ ràng, Đậu thừa tướng và Đổng lão Tư Mã luôn luôn lập trường trái ngược, lúc trước vì ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đổng lão Tư Mã ở trên triều đình bị áp lực thực lớn, chịu chỉ trích, còn thiếu một chút nữa bị hỏi tội, nhưng nếu thật sự là hãm hại, cũng phải trả trong sạch cho Đổng gia.”
“Tất nhiên như thế, mẫu hậu, ngài phải nói cho trẫm, ghi chép ngay lúc đó ở đâu?”
“Năm đó, tiên đế hạ lệnh ém miệng, dĩ nhiên là toàn bộ bắt đầu phong tỏa rồi. Ở bên trong vụ phủ, Thái Thanh lâu cùng tàng thư hợp cũng không tìm thấy ghi chép liên quan.” Thái hậu chỉ vào tủ đầu giường nói: “Tất cả mọi thứ đều ở đây, ai gia thu vào nơi này rồi, cái chìa khóa ở trong ngăn kéo đó. Về phần cái rương ghi chép, đặt ở trong phòng tối Từ Ninh cung, ngươi phân phó nhị tổng quản đi lấy đến đây đi.”
Mắt thấy lập tức có thể truyền bá vân kiến nhật rồi, Lưu Lăng vội vàng nói: “ghi chép năm đó trẫm trúng độc Mạn Đà La Hoa, còn có Vệ Úy Tướng quân trước khi chết trần thuật đối với Đại Tư Mã, trẫm có thể hạ lệnh lục soát phủ Thừa Tướng rồi. Chuyện này phải làm sớm, trẫm phải lập tức đi sai người làm.”
Thái hậu nhắc nhở: “Chuyện này phải tìm người tin cậy đi làm mới phải.”
Lưu Lăng nói: “Trẫm hiểu.” Thotho_
“Còn có một việc!” Nói xong, Thái hậu đột nhiên lôi kéo tay của nhi tử, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Thầm nghĩ, dù sao hắn là nhi tử của bà, chung quy làm thân mẫu không đành lòng thấy hắn cả ngày nhíu mày. Bộ dáng cô đơn không thôi.
Sùng Văn đã mất, hôn sự Đậu gia tuyệt đối là không được.
Thái hậu khẽ than hồi lâu, cuối cùng sâu kín thở dài một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Sùng Văn đột nhiên bị hại mất đi, mẫu hậu đau lòng không chịu nổi. Ngoài bi thương, lại đột nhiên thay đổi rất nhiều ý tưởng, rất nhiều việc phải kịp thời nắm chặt, tránh cho tương lai xoay mình tiếc nuối, cả đời hối tiếc, Đổng Uyển.......” Thái hậu dừng một chút. Lại nói tiếp: “Hơn ba năm, hẳn là ai gia hiểu lầm nàng, nếu Sùng Văn đã đi. Chuyện cũ đã qua, người sống phải sống qua ngày, mẫu hậu hiểu, trong lòng ngươi vẫn chưa quên nàng, đợi đến lúc xử lý tốt chuyện Đậu thừa tướng. Ngươi liền sắc lập nàng làm hoàng hậu thôi. Nếu lũ triều thần phản đối, mang ai gia ra là được. Đã nói chuyện này là chủ ý của tiên đế và ai gia, những lũ triều thần kia tự nhiên cũng không thể nói gì hơn.”
Nghe vậy, Lưu Lăng mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói: “Nhi tử, cám ơn mẫu hậu.”
Thái hậu giơ tay lên nói: “Đi đi, Hoàng đế còn có rất nhiều chuyện bận rộn, ai gia cũng nên nghỉ ngơi.”
“Nhi tử cáo lui.”
Dứt lời, Lưu Lăng liền bước nhanh đi ra bên ngoài, mới mở ra màn trướng, lại liếc thấy Đổng Khanh đang muốn đi ra ngoài, hắn lập tức bước nhanh đuổi theo. Thotho_
“Uyển Nhi!”
Đổng Khanh bỗng dưng dừng bước, quay đầu lại nói: “Hoàng thượng quyết định phái người nào đi lục soát phủ Thừa Tướng hả?”
Lưu Lăng nói: “Trẫm đang định cùng ngươi thương nghị chuyện này đấy.”
Đổng Khanh từ từ nói: “Khiến Lại Bộ Thượng Thư đi làm đi, hắn luôn luôn công bằng, không dính vào bất kỳ đảng phái nào, chuyện này phái đại thần trung lập đi làm, mới không lưu lại đầu đề câu chuyện, đột nhiên đưa tới tranh cãi. Còn có chuyện lục soát Tướng phủ, sự tình liên quan trọng đại, còn phải xin Hoàng Thái Thúc ra tay, xin hoàng thượng khiến Hoàng Thái Thúc đi theo đi kiểm soát phủ Thừa Tướng.”
Chuyện này dĩ nhiên là có thâm ý khác.
“Trẫm hiểu ý tứ của ngươi, trẫm đang có ý đó.”
“Như vậy, xin cho vi thần cáo lui.” Đổng Khanh nói xong, liền đi ra ngoài.
Thái độ của nàng, lạnh nhạt khác thường, nhất định là nghe chuyện mới vừa rồi Thái hậu đồng ý sắc lập nàng làm hoàng hậu rồi. Thotho_
Lưu Lăng lập tức đuổi theo, vượt qua người của nàng, bước nhanh tới trước mặt nàng, ngăn cản đường đi của nàng, hắn tự tay lôi kéo tay của nàng, một đôi con ngươi tối tăm lóe ánh mắt nóng bỏng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, trầm thấp mở miệng nói: “Uyển Nhi, ngươi luôn luôn hiểu tâm tư của trẫm, vì sao ngươi đột nhiên lạnh nhạt đối với trẫm như vậy?”
Đổng Khanh lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, hài cốt vị hôn phu của vi thần còn chưa lạnh đâu.”
“Trẫm biết, bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện riêng, trẫm cũng không muốn bày tỏ vào lúc này, quá mức đột ngột, cũng rất không nên, nhưng thái độ của ngươi làm cho trẫm rất lo lắng.......”
“Ngươi đừng quên, Sùng Văn cũng là biểu huynh của trẫm, trẫm đau lòng cũng không thua kém gì ngươi.” Lưu Lăng trầm giọng nói: “Trẫm, chắc chắn khiến Đậu thừa tướng trả giá thật lớn.”
“Vi thần, cám ơn hoàng thượng.” Nàng lãnh nhược băng sương, chậm rãi rút tay bị hắn cầm ra, lạnh lùng nói: “Như vậy, hoàng thượng, xin cho vi thần cáo lui.”
Dứt lời, liền vô tình quay đầu rời đi, lưu lại hoàng thượng ngạc nhiên ngẩn người ở nguyên tại chỗ. Thotho_
*
Tâm tình Đổng Khanh nặng nề bước nhanh đi ra ngoài.
Sùng Văn bởi vì nàng mà chết, nàng tuyệt không thể để cho hắn chết vô ích rồi.
Không chỉ có như thế, nàng và Vệ Sùng Văn đã thành hôn, nhưng bởi vì hoàng thượng ngăn trở, để cho hắn cùng với nàng vẫn không cách nào trở thành phu thê chân chính, cuối cùng thương tiếc mà chết, lạnh lẻo thê lương chết ở trong ngực của nàng.
Hắn bởi vì nàng mà chết, nàng sao còn có thể cùng hoàng thượng kết làm phu thê?
Trong lòng nàng sẽ vĩnh viễn bứt rứt, nàng thiếu nợ tình của hắn, vĩnh viễn cũng không trả nổi rồi.
***
Một đội nhân mã ẩn núp ở trong rừng Cổ Mộc thần bí cao chọc trời.
Đường núi ở thâm sơn yên tĩnh, rậm rạp âm u, cây theo gió chập chờn, lờ mờ đung đưa như bóng người, một hồi gió lạnh thổi qua, tiếng gió gào rít, trông gà hoá cuốc, càng lộ vẻ đầy rẫy nguy cơ......
Lúc này, ngoài rừng cây, một người giục ngựa chạy, vội vã mà đến. Thotho_
Ẩn núp ở trong rừng nhân mã, nếu không nín thở trầm ngâm, yên lặng theo dõi biến hóa, nhưng thấy người nọ bay nhanh vào rừng, trong rừng lập tức truyền ra một loạt tiếng kỳ quái, bầy quạ đen đột nhiên từ trong bụi Kiều Mộc xông tới thật nhanh, bóng đen nhánh quét đất chạy tán loạn chung quanh hướng lên trời, phát ra tiếng kêu chói tai “Sá - sá - sá -“.......
Lúc này, người nọ lại giương lên lá cờ màu trắng.
“Lại là người mình?! Con bà nó, đang làm cái gì, muốn tất cả mọi người đều biết, bại lộ hành tung sao?” Thẩm Mộ Thu trợn mắt nhìn chằm chằm người mang tin tức lỗ mãng chạy vào rừng, tức giận nói.
Lưu Ký trầm mặt nói: “Trong hoàng thành nhất định là xảy ra chuyện gì trọng đại rồi, mau dẫn hắn tới gặp Bổn vương thôi.”
Trước khi hắn đi cố ý tới Đổng phủ cảnh cáo Đổng Khanh, Anh vương và Đậu thừa tướng sắp tới tất có động tác, hoàng thượng nhất định sẽ tăng cường đề phòng Hoàng Thành .......
Chuẩn bị chiến đấu nghiêm ngặt, Anh vương muốn thành công đánh vào Hoàng Thành, hao binh tổn tướng không ít.
Nhưng trước mắt, Anh vương án binh bất động, như vậy đến tột cùng trong hoàng thành xảy ra chuyện lớn gì? Thotho_
Thẩm Mộ Thu quay đầu nhìn hắn nói: “Thật vất vả mới khuyên Thái phu nhân mang theo thiếu phu nhân trở về Giang Nam, hẳn không phải là họ đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Không bao lâu sau, một thị vệ dẫn tên thám tử kia vội vàng đi tới trước mặt Ninh Vương.
“Tham kiến Điện hạ.” Tên thám tử kia ôm quyền, quỳ một chân trên đất.
Lưu Ký không nhanh không chậm hỏi “Chuyện gì vội vã như vậy? Còn không tiếc bại lộ hành tung?”
“Trong hoàng thành xảy ra đại sự!” Tên thám tử kia vội vàng nói: “Vệ Úy Tướng quân không biết sao dạ thám phủ Thừa Tướng, lại bị thị vệ trong phủ Đậu thừa tướng giết đi, nghe nói Thái hậu đau mất chất yêu bị bệnh không dậy nổi, hoàng thượng tức giận, phái đại đội nhân mã lục soát phủ Thừa Tướng.”
Vệ Úy Tướng quân bị giết, hoàng thượng lục soát phủ Thừa Tướng, đây chính là chuyện lớn.
Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Ký chợt biến, vội vàng hỏi “Như vậy Đậu thừa tướng đâu rồi, tình huống bây giờ ra sao? Đại thần của triều đình cùng Chư Vương đối với chuyện này có nghị luận gì?”
“Hoàng thượng phái Lại Bộ Thượng Thư đi lục soát Tướng phủ, truy xét được ngay, Hoàng Thái Thúc cũng đi, một đại đội nhân mã lồng lộng hùng dũng che phủ Thừa Tướng, lộ ra bộ dáng Hoàng đế muốn tịch biên gia sản. Các đại thần đều nói, Vệ Úy Tướng quân phạm sai lầm trước, hắn không nên lén xông vào phủ Thừa Tướng, nhưng hoàng thượng cũng muốn nhân cơ hội quật ngã Đậu thừa tướng, diệt trừ vị nguyên lão tam triều này, Đậu thừa tướng quỳ ba ngày ba đêm ở trước Từ Ninh cung, quỳ cho đến hôn mê, Thái hậu cũng không chịu gặp hắn một lần, các đại thần lén nghị luận rối rít, tính toán liên hiệp thượng thư, ủng hộ Thừa Tướng đấy.” Thotho_
Thẩm Mộ Thu trầm mặt nói: “Vệ Úy Tướng quân đúng là quân chức cực quan trọng trong hoàng thành, hắn bị giết trong phủ Thừa Tướng, lũ triều thần lại ủng hộ Thừa Tướng, hiện tại khẳng định Hoàng Thành hỗn loạn tưng bừng, trước mắt tình thế căng thẳng, như vậy xem ra, Anh vương sẽ không dễ dàng xuất binh, chúng ta hãy trở lại Hoàng Thành nhanh lên một chút thôi.”
“Không!”gương mặt Lưu Ký lạnh lùng, giơ tay lên nói: “Chuyện không phải đơn giản như nhìn bề ngoài, Lưu Lăng cũng không phải là tên đần độn đâu, ngươi cho rằng chỉ có chúng ta nhìn chằm chằm Anh vương sao? Động tác kiểm soát Tướng phủ, Hoàng Thái Thúc cũng ra tay, hiển nhiên là Lưu Lăng tính toán diệt trừ Đậu thừa tướng rồi, nhưng còn lại nhiều phần ngu ngốc không sợ chết như vậy, nhảy ra liên hiệp thượng thư? Sau lưng nhất định có người cố ý thúc đẩy chuyện này, đây cũng là Lưu Lăng cố ý tạo thành Hoàng Thành hỗn loạn, hắn đang chờ Anh vương xuất binh, tự chui đầu vào lưới thôi.”
Thẩm Mộ Thu suy nghĩ một chút nói: “Có bản lãnh khiến các đại thần liên hiệp thượng thư, ở trong triều trừ Đậu thừa tướng, chính là Đổng Tư Mã rồi, hai người này luôn luôn giằng co tại triều đình. Trước mắt Đậu thừa tướng đang ở chỗ nước sôi lửa bỏng, vì tự vệ, nhất định sẽ bức bách Anh vương nhanh chóng khởi binh? Như vậy chúng ta liền giữ nguyên kế hoạch tiến hành đi, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, chờ Anh vương khởi binh đánh vào Hoàng Thành, đợi hắn thí quân và tru diệt mấy vị Vương Hầu họ Lưu không phục tùng hắn, ngươi liền có thể thuận thế cử nghĩa, lấy danh nghĩa tiêu diệt nghịch đảng, xuất quân đánh vào Hoàng Thành rồi.”