Editor: Thơ Thơ
Đậu Nguyên Nguyên lập tức kề trước, đưa tay trêu chọc hài tử trong ngực Lưu Ký cười nói: "Không phải muốn ngươi chải tóc, Túc nhi đang bi bô tập nói, mỗi ngày ta chải tóc cho hắn, cũng sẽ nói cho hắn biết, trên tay ta cầm là thứ gì, hắn rất nhanh liền hiểu đây là vật gì, cầm lược chơi ở trong tay liền la hét là chải tóc rồi. Túc nhi của chúng ta là hài tử vô cùng thông minh!"
Bảo bối Kim tôn thông tuệ như thế, Thái phu nhân rất là hài lòng cười nói: "Đúng vậy, Túc nhi không chỉ có diện mạo tuấn tú, vẫn còn rất thông minh rồi, đơn giản cùng cha của mình giống nhau như đúc nhé! Bốn mươi chín khi còn bé đúng là như vậy đấy."
Đậu Nguyên Nguyên cười hả hê nói: "Khó trách, hài tử thông minh như thế, có thể làm cho ta thiếu mất không ít tâm tư đâu. Ta cũng quên hắn mới bao lớn, còn luôn luôn nghĩ mời danh sư, sớm một chút khiến Túc nhi học chữ."
Thái phu nhân cười nói: "Tiểu bảo bối vừa mới học được đi bộ, ngươi đừng quá mau, sớm một chút dạy nhi tử đọc sách biết chữ."
Đậu Nguyên Nguyên nói: "Thái phu nhân nói rất đúng."
Thấy Đậu Nguyên Nguyên đối với nhi tử trái lại rất tận tâm, rõ ràng lộ ra bộ dáng chân tình, Lưu Ký lập tức cảm thấy an tâm không ít. Hắn lo lắng nhất, nàng vì kiềm chế hắn, vì để cho hắn lúc nào cũng cảm thấy ràng buộc, sẽ lợi dụng Túc nhi. Xem ra, nàng là thật dụng tâm chăm sóc nhi tử.
Đậu Nguyên Nguyên lấy đi lược trên tay Túc nhi, quan sát chốc lát, sau đó cười dịu dàng nói: "Ah, lại là chuôi lược này, lần trước ta tới trong phòng muội muội nhìn thấy liền hết sức yêu thích, vật này không chỉ có chạm trổ tinh tế, còn tản mát ra nhàn nhạt mùi thơm đàn hương, nghe nói là vật vương phi tặng cho, dạy trong lòng ta không ngừng hâm mộ đấy."
Thái phu nhân nghe chuyện này, rất là tò mò nói: "Lại có một cây lược tốt như thế à? Nhưng vương phi mang vào trong vương phủ hả?"
Đổng Uyển chưa kịp mở miệng, Đậu Nguyên Nguyên liền vội vàng cười nói: "cây lược gỗ này ta thật sự rất thích, muội muội có thể bỏ những thứ yêu thích hay không?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tào Mộng Bình đang ở một bên, an tĩnh dùng điểm tâm ngước mắt nhìn Đậu Nguyên Nguyên, không lạnh không nóng mở miệng nói: "Nếu tỷ tỷ thích, như vậy ngươi cứ việc cầm đi đi."
Đậu Nguyên Nguyên hào phóng nhận lấy cây lược gỗ, cười dịu dàng nói: "Như vậy Nguyên Nguyên ở chỗ này cám ơn muội muội."
*
"Thật là tức chết người!" Bảo Châu đi theo Đậu Nguyên Nguyên trở về phòng sau. Liền đóng cửa phòng thật chặt, trong đầu phẫn hận không dứt nổi giận mắng: "Nàng rõ ràng là cố ý đạp tiểu thư đó, chỉ là tiếp rượu. Cuối cùng Ninh Vương say ngã, cũng chẳng là đại sự gì đâu. Cần khuếch trương thanh thế xử phạt ngươi như vậy sao?"
Không chỉ bị đánh mười bàn tay, còn bị phạt quỳ ở trong thư phòng, nàng phải chịu loại phạt nhục nhã này.
Đáy mắt Đậu Nguyên Nguyên tràn đầy hận ý, đưa tay vỗ lên bàn, cả giận nói: "Đêm truyền Tô Thái Phó vào phủ, che miệng Thái phu nhân, còn thu phục Ninh Vương từ trước đến giờ thương hương tiếc ngọc đấy! Đổng Uyển. Nàng đây là đang ra oai phủ đầu cho Đậu Nguyên Nguyên ta!"
Nhớ tới hôm nay tiểu thư uất ức, Bảo Châu vừa bực vừa hận, cắn răng nói: "Sớm biết chuyện này phát triển như thế, ban đầu cũng không nên buông tha Ninh Vương. Ít nhất tiểu thư cũng là Ninh Vương phi, căn bản không tới phiên Đổng Uyển tới ngồi vị trí này." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Ban đầu nếu không phải nàng tuyệt tình từ bỏ Ninh Vương trước, sao hắn lại nhìn trúng Đổng Uyển rồi hả?
Người định không bằng trời định, nàng không chỉ có không thể làm hoàng hậu, ngay cả Ninh Vương phi cũng không làm được. Cuối cùng lại có thể luân lạc trở thành một thứ thiếp rồi......
Đáng hận ý trời trêu người.
Đậu Nguyên Nguyên thu lại bất bình trong lòng, ngượng ngùng vuốt cái trán nói: "Chuyện đã qua chớ nói lại nữa! Điều quan trọng nhất tranh đoạt địa vị, bây giờ ta muốn hòa nhau một thành, trong bụng cần thiết phải có mới được, ở trong hoàng tộc. Nữ nhân mang thai so với trời còn muốn lớn hơn, chỉ có mang thai, ta mới có cơ hội diệt trừ con tiện nhân kia......"
Bảo Châu nghe nói thế, không nhịn được buồn bực nói: "Tiểu thư ngươi là đang nói đùa sao? Vương