Editor: Thơ Thơ
"Điện hạ minh xét, không phải nô tỳ làm!" Bảo Châu và Xuân Kiều bị sợ đến vội vàng dập đầu trên mặt đất, đồng thời luôn miệng phủ nhận.
Đáy giày Bảo Châu quả nhiên có dính đất đỏ, chuyện này đã sớm ở bên trong dự liệu của nàng, Đổng Uyển ngước mắt nhìn Đậu Nguyên Nguyên, lạnh lùng mở miệng nói: "Bảo Châu đi theo ngươi nhiều năm, cũng coi như trung thành và tận tâm, ngươi nhẫn tâm để cho nàng gánh tội thay sao?"
Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt liếc nàng một cái, cười lạnh nói: "Vương phi đây là lời gì đấy? Sao ngươi khẳng định như thế, nhất định là Bảo Châu làm hả?"
Lúc này, Đổng Uyển dịch bước qua, cầm lên so hai khối đất sét thác ấn hài Bảo Châu cùng với Xuân Kiều, ngay sau đó mở miệng nói: "Bảo Châu và Xuân Kiều hai người này đã từng đến cây thạch lựu ở cửa sau phía tây, vì vậy đế hài mới có dính đất sét cửa sau phía tây, liên quan đến một điểm này, họ cũng thừa nhận. Hai người kia đều là nha đầu sai bảo trong phòng, bình thường cũng phải đợi ở trong phòng hầu hạ chủ tử, vì vậy dị vật đáy giày cơ bản giống nhau, bất đồng duy nhất chính là, đáy giày Bảo Châu có dính qua tro bụi......" Nói tới chỗ này, Đổng Uyển cúi đầu nhìn Bảo Châu, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Chắc hẳn trước khi nàng đến vườn Thạch Lưu giả quỷ hù dọa Tào Mộng Bình, lặng lẽ tới miếu nhỏ trước, là muốn xác định trước chúng ta có ở nơi đó hay không chứ? Vì vậy đáy giày của nàng mới có thể dính vào tro bụi trong miếu."
Nghe vậy, Bảo Châu lập tức bị sợ đến cả người run rẩy, bỗng dưng, thân thể lại tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hôm nay, chứng cứ phạm tội xác thật, nàng muốn đổ thừa cũng không được rồi.
Tiểu thư đã từng nói, một khi sự việc bại lộ, nàng tuyệt đối sẽ không lên tiếng bảo vệ nàng, mắt thấy mệnh này mất rồi, nàng bị sợ đến vội vàng cầu xin tha thứ: "Vương phi Điện hạ, tha mạng, nô tỳ chỉ là ban đêm không ngủ được, chạy đi trộm hái Thạch Lưu, không ngờ lại có thể vì vậy làm kinh sợ Tào phu nhân, nô tỳ tội đáng chết vạn lần, nhưng nô tỳ tuyệt đối không phải là cố ý!"
Hung thủ đã tìm đến, vả lại thú nhận không kiêng kỵ, Thái phu nhân đem ly trà trên bàn. Liền hung hăng ném ly tới trên người của nàng, nổi giận mắng: "nha đầu càn rỡ, ngươi cũng đã biết ngươi làm cái gì sao? Hại chết hoàng tự trong bụng Mộng Bình, đem ngươi băm thây vạn đoạn cũng còn không đủ chống đỡ tội ngươi phạm vào nhé!"
Ly đập trúng trên người của Bảo Châu, sau đó rơi xuống trên đất. Phát ra tiếng vỡ vụn. Bảo Châu bị vẩy trà nửa người. Lá trà trên người vừa một mảnh ướt, tướng mạo nhếch nhác không chịu nổi.
Thái phu nhân đang tức giận, tội lớn hại chết hoàng tự. Là tử tội duy nhất, nàng vô lực đảm nhận.
Mắt thấy mạng nhỏ mình sắp mất rồi, Bảo Châu bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, cả người nàng phát run, quỳ gối tới trước mặt Ninh Vương, làm bộ đáng thương đưa tay lôi kéo tay áo hắn, khóc cầu: "Điện hạ, không phải nô tỳ....... Thai nhi trong bụng Tào phu nhân, tuyệt đối không phải là nô tỳ làm hại chết. Ấy là vu bà đáng chết, bà ta làm phép lung tung, lại đem một bao dược vật không biết rõ, sau khi tào phu nhân phục dụng túi dược vật kia, liền đau bụng như cắt, chảy thật là nhiều máu....... Một nữ nhân có thai chảy nhiều máu như vậy, thai nhi trong bụng còn khỏe hay sao? Hoàng tự trong bụng của nàng đã sớm chết đi, cho nên mới sanh hạ tử thai màu tím đen, hài tử sớm đã chết đi, có thể nào đổ ở trên đầu ta? Căn bản cũng không phải là Bảo Châu hại chết!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Câm mồm!" Tào Mộng Bình nghe vậy. Vậy mà cơ hồ bắt cuồng, nàng giống như nổi điên từ trên giường bò dậy, thân thể nàng yếu đuối, ngay cả bước chân cũng đứng không yên, liền lảo đảo chạy tới trước mặt bảo châu, hung tợn níu lấy tóc của nàng, quát um lên: "Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy nữa, sao hài tử của ta chết? Là ngươi hại chết! Nếu không phải bị kinh sợ, sao ta sanh hạ tử thai chứ?"
Bảo Châu bị nắm tóc, đau đến kinh sợ thét lên.
Mà Tào Mộng Bình cũng không kém, cử chỉ thất thường khóc lớn đại náo, tâm tình của nàng kích động, vừa khóc rống, vừa đánh Bảo Châu, mắt thấy tình huống đột nhiên mất khống chế, hỗn loạn tưng bừng, Lưu Ký vội vàng tới trước ngăn cản, gầm nhẹ một tiếng nói: "Mộng Bình, ngươi đừng náo loạn!"
Nghe vậy, Tào Mộng Bình ngẩn người, ngước mắt