Editor: Thơ Thơ
"Thân mẫu, nước nước......."
"Chân nhi muốn uống nước sao?" Đổng Uyển nhanh chóng ôm Nhi tử qua, để cho hắn nằm ngang ở trên đùi nàng, sau đó đưa tay khẽ vuốt ve trán của hắn, chạm đến nhiệt độ trên trán hắn, chân mày không khỏi nhíu lại thật chặt lần nữa.
Chân nhi vẫn còn phát sốt kéo dài, bệnh tình của hắn không khởi sắc chút nào.
Lúc này, Cố Tử Khâm đã đưa túi nước tới giao cho Đổng Uyển, sau đó liền tự mình giúp Lưu Chân xem mạch.
Lưu Lăng và Lưu Ký cơ hồ là đồng thanh hỏi "Tình huống ra sao?"
Vẻ mặt Cố Tử Khâm ảm đạm sâu lắng, lắc đầu một cái.
Sắc mặt của Lưu Lăng lập tức trầm xuống, cất giọng hô với phu xe bên ngoài: "Mau! Khiến xe ngựa chạy nhanh một chút nữa!"
Đoàn người ngày tiếp nối đêm, đi cả ngày lẫn đêm, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về Hoàng Thành, mấy ngày sau thân thể nho nhỏ của Lưu Chân đã nằm ở trên giường lớn mềm mại trong thiên điện Cung Vị Ương rồi.
Các ngự y trong cung tề lực hội chẩn, góp sức cứu trị, bệnh tình Lưu Chân thuận lợi hòa hoãn lại, rất nhanh liền lui sốt. Có thể coi là như thế, quần y bọn họ vẫn tìm không ra tại sao hắn dính phải tật bệnh.
Dưới đoàn đội đại phu tốt nhất cả nước cùng với toàn lực điều lý, Lưu Chân phục hồi như cũ cực nhanh. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Được ngự y cứu trị, bệnh trạng rõ ràng chuyển biến tốt, Lưu Lăng cảm thấy yên tâm, liền phân phó khiến Thế tử Lưu Chân của Ninh Vương điều dưỡng kéo dài đợi trong Cung Vị Ương, cũng khiến ngự y đứng đầu Vương đại phu tùy thời tự mình hầu hạ.
Đổng Uyển lấy thân phận nàng lần nữa vào ở hoàng cung, ở trên lập trường quả thật lúng túng, trong lòng kiêng kỵ sợ rằng lại nhấc lên lời đồn đãi, bệnh Nhi Tử mới vừa chuyển biến tốt, ngự y trong cung cùng y thuật thật tốt, lúc này nàng không yên lòng xuất cung, không năng lực lẩn tránh lời đồn đãi mà trở về Giang Nam, thế là không thể làm gì khác hơn là cùng vào ở trong thiên điện Cung Vị Ương. Ninh Vương là một nam tử trưởng thành, theo quy củ tất nhiên không thể vào ở bên trong hoàng cung, không thể làm gì khác hơn là tạm trở về đại trạch lúc trước hắn mua để ở ở Hoàng Thành, mỗi ngày vội vàng vào cung thăm.
*
Trong vườn ngự uyển, trăm hoa đua nở, dương liễu lay động. Theo gió phiêu lãng, Hoa tiên Mỹ Lệ, Liễu Ảnh lung lay sinh động, Điệp nhi màu xanh dương nhảy múa ở bên Hoa, con chim ở đầu cành kêu lảnh lót, cảnh trí đầu thu Mỹ Lệ vẫn mang theo mấy phần náo nhiệt giữa mùa hạ.
Sau khi Lưu Chân bệnh nặng một cuộc, thân thể vừa mới khá hơn một chút, liền hoạt bát nhảy loạn, lần đầu vào cung, hắn đối với bất cứ chuyện gì đều cảm thấy hết sức mới lạ. Thế là liền đòi phải ra khỏi cửa chơi. Đổng Uyển không chút nào dám khinh thường. Lo lắng hắn trúng gió. Nhất thời vô ý lại tái phát bệnh, thế là kiên trì không để cho nhi tử rời khỏi phòng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hôm ấy, hoàng thượng đặc biệt khiến phòng ăn đưa tới một chén cháo thịt nhân sâm, nàng liền tự mình cho ăn.
"Chân nhi! Ăn nhiều một chút, ăn nhiều thân thể mới có thể cường tráng, ngươi rắn chắc sau này liền không dễ dàng ngã bệnh." Nàng ngồi ở bên cạnh bàn, bưng chén nhỏ, vội vàng dụ dỗ nhi tử ăn cháo.
Chân nhi lại một khắc cũng không yên lặng được, sau khi ăn một hớp cháo, liền chạy tới chạy lui, đông xem một chút, tây nhìn sang. Đối với tất cả Cung Vị Ương, đều cảm thấy hết sức tò mò.
"Đứa nhỏ này, sao cùng dĩ vãng một dạng, ăn một miếng cháo cũng phải đút một canh giờ nhé!" Lời tuy nói như thế, Đổng Uyển thấy nhi tử phục hồi như cũ cực nhanh. Trong lòng nhất thời cảm thấy yên tâm không ít, liền để hắn có một miệng không có một hớp ăn cơm.
Ở bên kia, Lưu Lăng cùng các đại thần tâm phúc ở Ngự Thư Phòng, sau khi bí mật thương nghị đại kế sắc lập thái tử, liền nhanh chóng trở lại Cung Vị Ương, nghĩ thầm trước tiên cần phải đến xem thử hôm nay tình trạng Chân nhi ra sao. Hắn bước qua hành lang, quay đầu qua song cửa sổ nhìn vào, thấy Chân nhi nho nhỏ tràn đầy sức sống ở trong phòng đông sờ tây nhìn, một đôi mắt to đen láy, ngây thơ đối với tất cả mọi thứ trong hoàng cung đều cảm thấy hiếu kỳ không thôi.
Hài tử chính là hài tử, sức sống thật là kinh người đâu, vừa mới khỏi bệnh, lại bắt đầu vội vàng hoạt bát nhảy loạn.
Lưu Lăng thấy thế, khẽ cười mấy tiếng, đang định vòng quanh hành lang tiến vào trong nhà. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Lúc này, phía cửa lại truyền đến một tiếng bức rèm