Editor: Thơ Thơ
Đổng Uyển liếc hắn một cái, ngay sau đó thở dài một hơi nói: "làm sao không trách đây? Ngươi không khỏi cũng quá mức nóng vội hả? Sắc lập thái tử là bao nhiêu chuyện, có thể gấp đến độ đó sao? Ngươi đừng quên, Chân nhi còn nhỏ đấy."
"Bổn vương là hoàng tôn thừa kế Thái Tổ Hoàng Gia, vốn là nên thừa kế hoàng nghiệp, sau khi Chân nhi ra đời, càng cảm thấy ngôi vị Hoàng đế không nên chắp tay nhường cho người ta, để cho hậu thế mình mất đi đại vị, có lẽ sẽ sinh ra oán hận, thế là thay hắn tranh thủ ngôi vị Hoàng đế, nhưng Chân nhi đột nhiên bệnh nặng, làm rối loạn tất cả kế hoạch của Bổn vương, bây giờ vua và dân ý kiến khác nhau nghiêm trọng, việc đã đến nước này, tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Lúc này nếu dễ dàng bỏ qua, sau này muốn giúp Chân nhi tranh thủ ngôi vị Hoàng đế, sẽ gặp nhiều khó khăn hơn." một đôi mắt sâu tối tăm, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi yên tâm thôi, vô luận ra sao, khi Bổn vương còn sống, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi và Chân nhi tách ra."
Lời này thẳng tắp nói đến nơi bi thương của nàng.
"Không xa rời nhau? Chuyện này ngươi có thể có biện pháp gì?" dưới ánh hoàng hôn chiếu xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Uyển trong nháy mắt ảm đạm xuống, nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt nhi tử non nớt, nói giọng khàn khàn: "Một khi Chân nhi được sắc lập làm Thái tử, hắn phải vào cung ở, cuối cùng hắn sẽ rời đi bên cạnh ta đó, tuổi của hắn còn nhỏ như thế...... Ta có thể nào yên tâm sao?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Quả thật tên thuật sĩ kia nói trúng sao? Cuối cùng hôn duyên ở giữa nàng và nhi tử là quá mức ngắn sao?
Một mẫu thân tình cảm hẳn là phức tạp như thế, nàng thật sâu kỳ vọng có thể tự mình nuôi nấng nhi tử, nhìn hắn trưởng thành, nhưng lại đồng thời sợ sẽ làm trễ tiền trình tương lai của hắn.
Nàng không thể bởi vì mình khó có thể dứt bỏ, mà khiến nhi tử mất đi khả năng có được ngôi vị Hoàng đế, cái đó là địa vị cao nhất trong hoàng tộc Lưu thị.
Thấy nàng thương tâm khổ sở, rồi lại cố nén không dễ dàng khiến nước mắt rơi xuống, ở bên trong lòng của Lưu Ký khó chịu, đang định dùng lời nhỏ nhẹ dịu dàng an ủi một phen, lúc này, một nội thị vội vội vàng vàng chạy vào, cung kính với hắn, nhắc nhở: "Khải bẩm Ninh Vương Điện hạ. Bây giờ đã sắp nửa đêm, cửa cung chưa tới một khắc đồng hồ nữa sẽ đóng, theo quy củ, ngài không được ở lại qua đêm trong cung."
Ý là, hắn cũng nên xuất cung rồi.
"Biết rồi, lui ra đi." Lưu Ký giơ tay lên nói.
Đợi người nọ lui ra, mày kiếm hắn gấp gáp, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Đổng Uyển: "Đừng quá mệt nhọc, tốt nhất ngươi nghỉ ngơi đi, sáng mai chờ cửa cung mở ra. Bổn vương lại thỉnh chỉ vào cung tới thăm ngươi và Chân nhi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đổng Uyển gật đầu nói: "Đi đi."
Lưu Ký cúi đầu nhìn tư thế Chân nhi ngọt ngào ngủ một lát. Liền quay đầu sải bước rời đi.
Sau khi Lưu Ký rời đi. Thiên Điện rất lớn lập tức yên tĩnh lại, từ từ ảm đạm trong bóng đêm, càng lộ vẻ một mảnh vắng lặng.
Đổng Uyển cúi đầu ngưng mắt nhìn nhi tử trên giường đang ngủ say, nhớ tới cuối cùng là khó có thể dứt bỏ. Trong lòng nhất thời một hồi bi thương khổ sở, thế là liền lặng lẽ rơi xuống không ít nước mắt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong nhà đột nhiên dâng lên một hồi sáng ngời.
Nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, ngước mắt nhìn lại, lại thấy hoàng thượng cầm nến kề bên cạnh bàn, sau đó đặt nó ở trên bàn, liền xoay người lại cười nói với nàng: "Đang suy nghĩ cái gì đây? Nhập thần như thế, ngay cả sắc trời tối xuống cũng không có phát hiện rồi hả?"
Ánh nến mang đến ánh sáng trong phòng ảm đạm.
Nàng lập tức đứng dậy tham bái, hắn nhanh chóng đưa tay nâng nàng lên. Nói: "Nơi này cũng không người ngoài, miễn đi."
Dứt lời, Lưu Lăng liếc thân thể nho nhỏ trên giường một cái, cười nói: "hôm nay sao Chân nhi ngủ sớm như thế? Các ngươi còn chưa có dùng bữa chứ? Trẫm lập tức sai người đưa vào, tối nay ngươi liền bồi trẫm cùng nhau dùng bữa thôi." Dứt lời, cũng không đạt được nàng đồng ý, liền tự mình kêu với bên ngoài: "Tiểu An Tử, chuẩn bị thiện."
"Vâng"
Lời vừa mới dứt, thấy Tiểu An Tử đã dẫn mấy tên cung nhân tay mang thức ăn, nối đuôi mà vào, chỉ chốc lát sau, trên bàn bên ngoài đã bày đầy các kiểu