Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 341: Chương 341: Thiếu






Editor: Thơ Thơ

Đang nói chuyện, lúc này thấy Đậu Nguyên Nguyên mang theo Túc nhi đang từ từ trong chùa đi ra, nhìn thấy nàng lại ở chỗ này, lập tức bị sợ đến sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Sao Như Họa ở chỗ này?

"Ngươi ở nơi này làm cái gì?" Đậu Nguyên Nguyên nhìn thấy muội muội của mình lại có thể xuất hiện ở cửa chùa miếu, ngoài kinh ngạc ra, không nhịn được kêu một tiếng.

"Tỷ tỷ, đã lâu không gặp!" Như Họa nhìn thấy nàng ra ngoài, lập tức nghênh đón, cười nói. "tỷ muội chúng ta thất lạc lâu như thế, ngươi có từng nhớ nhung Như Họa chưa?"

Đậu Nguyên Nguyên cố đè xuống cực kỳ kinh hãi trong lòng, nhanh chóng che giấu tâm thần, sau đó nàng cố ý duy trì lạnh lùng như trước, làm bộ trấn định như không có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng nói: "Ah, ta còn tưởng rằng là ai đó? Đây không phải là muội muội ta xuất thân thứ xuất hèn mọn sao?" Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Tỷ tỷ há mồm, vẫn còn sắc bén, tựa như một thanh đao, cũng có thể lấy ra giết người." Như Họa lập tức phản cơ trở về, lạnh lùng nói: "Đậu gia đã bị thua, nếu nói con chánh thê ở trong gia tộc đổ nát đã ti tiện giống thứ xuất rồi. Ngươi cũng đã biết đại tỷ cao quý con chánh thê, sau khi trượng phu bị triều đình giết, nàng bị lưu đày làm tạp dịch trong nhà đại phu chưa? Sống tạm không dễ, thật bội phục tinh thần đại tỷ có thể co dãn......"

"Thân mẫu!"

Túc nhi đi theo Đậu Nguyên Nguyên ra ngoài ngửa đầu nhìn Như Họa, lôi kéo tay áo mẫu thân mình, hỏi "Thân mẫu, nàng là ai vậy?"

"Thân mẫu?" Nghe vậy, đáy mắt Như Họa nhanh chóng thoáng qua một tia kỳ lạ, ngay sau đó nhướng mi, khẽ mỉm cười với Túc nhi, nói: "Ngươi kêu nàng là vi nương hả? Như vậy ngươi chính là Nhi tử của Ninh Vương rồi, tiểu điện hạ tên gọi là gì?"

"Ta tên là túc, ngươi là ai?" Túc nhi ngẩng đầu nhìn nàng, má phấn nho nhỏ bày ra gương mặt tò mò.

"Túc hả? Là khiêm tốn lễ độ, ý tứ nghiêm túc sao? Là phụ vương ngươi đặt tên sao? Lưu Túc...... Thật là một tên rất hay! Không ngờ dáng dấp ngươi đã lớn như vậy rồi." Như Họa nói chuyện đồng thời, cũng có điều ngụ ý liếc Đậu Nguyên Nguyên một cái.

Đậu Nguyên Nguyên vốn cảm thấy chột dạ, nàng lập tức cho kéo Túc nhi đến sau thân thể của mình, sau đó nín thở trầm ngâm, giọng mang cảnh cáo với Như Họa, nhỏ giọng nói: "Đậu gia đã suy tàn rồi, tỷ muội ta tất phải đợi cùng một cái thuyền, nếu như ngươi muốn những ngày sau này thoải mái, liền câm miệng của ngươi lại thôi." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Như Họa liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ, cái người này làm người ta ghét, sao đến nay còn che giấu vậy? Đậu gia đã suy tàn rồi, ngươi thật sự coi mình còn là thiên kim Tướng phủ sao?" Nói tới chỗ này, nàng khẽ cười mấy tiếng nói: "Đó, không! Nghe nói ngươi đã là Đậu phu nhân phủ Ninh Vương, sau khi Đậu gia thua, ngươi lại có thể tiếm thăng làm hoàng tộc rồi, thân phận không còn kém hơn so với quá khứ, ngược lại còn đắt như vàng....... Chỉ là nha, mặc dù đối ngoại cảnh tượng vô cùng, địa vị ở trong vương phủ, thật ra thì giống thân mẫu ta, nhiều nhất chỉ là bị chánh thất giẫm ở dưới lòng bàn chân, vĩnh viễn cũng trở thứ thiếp không được thôi. Đừng quên, người đời không cách nào cho phép thiếp diệt thê, lại có thể cho phép ác thê giết thiếp."

Nghe nàng nhấc lên thù cũ, Đậu Nguyên Nguyên nhìn nàng chằm chằm, cố nén lòng tràn đầy tức giận nói: "Thân mẫu ngươi không phải là ta làm hại, lúc ấy ta còn nhỏ...... Ngươi đừng tính nợ ở trên đầu ta, tìm ta báo thù ấy."

"Tỷ tỷ, người là đang cầu xin ta sao?" Như Họa cười nói: "Thật thú vị nhé! Phương thức ngươi cầu người thật là bất đồng với người khác, ngươi chỉ cần chịu cúi đầu xuống cầu xin ta Đậu Như Họa, tỷ muội chúng ta một cuộc,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.