Lịch Thư Hòa còn nhớ như in lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngày đó cô đứng trên ban công tầng hai tưới hoa, thấy bố mình đang về đến đầu phố, bên
cạnh còn có anh.
Một cái liếc mắt cô cũng biết đó là anh, dù cho từ trước đến nay họ chưa từng gặp mặt.
Bởi vì bố cô luôn luôn khen ngợi anh, lúc thì nói anh làm việc cẩn thận,
lúc lại nói anh rất có trách nhiệm, bất kể là công việc gì, có khó khăn
cỡ nào chỉ cần vào tay anh là mọi thứ sẽ hoàn hảo. Bố cũng không quên
tán dương anh mặc dù xuất thân nghèo khổ nhưng lại rất có chí tiến thủ.
Chính vì thế hình tượng anh ở trong lòng cô là một thanh niên nghèo vượt khó phấn đấu để thành công.
Mặc dù thái độ của anh đối với những người khác không được hòa nhã cho lắm, nhưng mà thiện cảm của bố cô đối với anh chẳng vì thế mà giảm bớt, thậm chí còn luôn miệng nói muốn tìm một anh con rể tài hoa như anh mới đáng tin cậy.
Mà chính cô lần đầu tiên gặp anh trong lòng cũng thầm thừa nhận như vậy.
Chỉ là không ngờ lần thứ hai họ gặp nhau lại ở trong bữa cơm gia đình do chính bố cô sắp đặt.
Trên bàn ăn, cô và anh ngồi đối diện nhau, cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, hai tay để trên đùi nắm chặt lại vì quá hồi hộp.
Cô thì hồi hộp như vậy, nhưng ngược lại anh hoàn toàn bình tĩnh, không mảy may dao động. Mặc dù quần áo trên người rất sạch sẽ, nhưng ở chỗ tay áo vẫn nhìn ra được vài vết ố vàng.
Anh ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chăm chú chiếc bát trước mặt.
Lịch Vọng Quốc nhìn hai người trẻ tuổi khẽ mỉm cười, đáy mắt hiện lên một
tia sáng nói: “Được rồi, trước khi ăn cơm mọi người làm quen một chút đã nhỉ? Thư Hòa, đây là tiểu Nghiêm làm việc trong nhà xưởng của chúng ta – Nghiêm Lập Cương, cậu ấy mới xuất ngũ không lâu, hiện tại ban ngày làm
việc ở đây, buổi tối làm ở sở nghiên cứu. Tiểu Nghiêm, con gái của tôi
chắc cũng không cần giới thiệu nữa chứ?”
Nghiêm Lập Cương gật đầu “Bình thường chú vẫn hay nhắc đến cô ấy, nên chắc cũng không cần giới thiệu nữa.”
Nghe hai người nói chuyện, Lịch Thư Hòa không kiềm được ngẩng đầu lên, hờn
dỗi liếc nhìn bố mình một cái, nói: “Bố ở ngoài nói xấu gì con đấy?”
Lịch Vọng Quốc nhìn con gái ngượng ngùng khoái trá cười ha ha: “Bố nào có nói gì đâu? Chỉ là khen thật thôi mà”.
Lịch Thư Hòa khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Không cần nghĩ cô cũng biết bố cô đã nói gì, khi còn nhỏ nghe xong cũng không hiểu gì, hiện tại những lời khen đó làm cô cảm thấy vô cùng ngượng
ngùng.
Hơn nữa hình như cô nhìn thấy trên mặt người đàn ông kia thoáng qua nét chế giễu có phải không nhỉ? Chắc là vậy lắm.
Nghiêm Lập Cương sắc mặt dịu dàng nhìn hai bố con trước mặt, toàn bộ chú ý đều đặt trên người cô gái kia.
Dáng vẻ cô xấu hổ cúi đầu, mắt ngân ngấn nước vì tức giận, làn da đỏ ửng làm cho anh không muốn dời mắt.
Ánh mắt của anh quá mức chăm chú khiến Lịch Thư Hòa có chút không được tự
nhiên. Rốt cuộc không cùng bố mình tiếp tục đùa giỡn nữa.
Lịch Vọng Quốc liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi, tâm tình vô cùng tốt cảm
thấy thức ăn trên bàn ngon hơn rất nhiều. “Được rồi, được rồi, vừa ăn
vừa nói chuyện.”
Lời của ông phá vỡ không khí mập mờ giữa Nghiêm Lập Cương và Lịch Thư Hòa,
cũng khiến cho hai người bớt xấu hổ, ba người bắt đầu vừa ăn vừa trò
chuyện.
Sau khi ăn xong, tiễn Nghiêm Lập Cương ra về, Lịch Vọng Quốc bảo con gái theo ông vào thư phòng.
Ông có vài điều muốn nói với con gái, tuy có chút đột ngột nhưng sớm muộn gì cũng phải nói.
“Thư Hòa, con thấy Nghiêm Lập Cương thế nào?” Lịch Vọng Quốc không quanh co lòng vòng trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Lịch Thư Hòa cũng đoán bố cô sẽ hỏi vấn đề này, khuôn mặt ngượng ngùng hốt
hoảng hỏi lại: “Cái gì thế nào ạ? Sao bố lại hỏi con thế?”
Lịch Vọng Quốc nhìn cô con gái đơn thuần, mảnh mai của mình khẽ thở dài, vẫy tay ra hiệu cô ngồi xuống bên cạnh.
“Thư Hòa, có một số chuyện bố tưởng rằng phải rất lâu nữa mới đến, nhưng mà
thời gian trôi nhanh quá, bây giờ con cũng đã hai mươi tuổi rồi, bố cần
phải nhanh chóng sắp xếp một số chuyện.”
Nghe bố nói những lời giống như trăn trối, cô vô cùng hốt hoảng: “Bố, bố đang nói gì vậy?”
Lịch Vọng Quốc vỗ nhẹ đầu con gái, nói: “Từ khi mẹ con mất đến nay cũng đã
hơn mười năm rồi, những việc đáng lẽ ra phải do mẹ con thu xếp, nhưng mà bất đắc dĩ một người đàn ông như bố lại phải nghĩ đến. Lập Cương đã làm việc cho công ty nhà mình gần một năm, trong thời gian này bố cũng đã
quan sát cậu ta kỹ lưỡng, không thể không nói nó thực sự là một người
tốt, một nhân tài hiếm có. Đối với bố, người như vậy mới đủ tư cách làm
con rể của bố, còn con? Con thấy thế nào?”
Lịch Thư Hòa có chút giật mình, không thể tin được mình mới hai mươi tuổi đã bị bố hỏi đến vấn đề đối tượng kết hôn này.
Cổ họng khô khốc, hai mắt mở to kinh ngạc nói: “Con? Con thấy cái gì ạ?”
Trong nháy mắt, hình ảnh đôi mắt lãnh đạm và đôi môi mím chặt của Nghiêm Lập
Cương chợt léo lên trong đầu cô, khiến cô càng bối rối.
Không phải chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai hơn anh, nhưng không biết tại sao
lại chỉ có anh mới để lại cho cô ấn tượng sâu như vậy.
“Thấy cậu ta có đủ tư cách làm chồng con gái bảo bối của ta hay không?” Lịch Vọng Quốc cười trả lời.
Thực ra sau bữa ăn hôm nay ít nhiều ông có thể nhìn ra được cảm tình của hai đứa, nhưng mà loại sự tình này không phải ông nói có là có được, chính
vì thế ông mới muốn xác nhận đáp án từ chính miệng con gái nhà mình.
“Anh ấy…con…” Lắp bắp nửa ngày, cuối cùng thẹn quá hóa giận cô đứng lên:
“Bố! Bố đang suy nghĩ cái gì vậy? Con còn chưa tốt nghiệp đâu! Bây giờ
nói cái này, không phải là quá sớm sao?”
Lịch Vọng Quốc không trả lời câu hỏi của con gái mà nghiêm túc hỏi tiếp:
“Những cái này là việc nhỏ, con chỉ cần nói cho bố biết con cảm thấy
Nghiêm Lập Cương thế nào là được rồi. Thư Hòa, có một chuyện bố sẽ chỉ
hỏi một lần, cơ hội cũng chỉ có một lần thôi con.”
Cô sửng sốt, lần đầu tiên thấy bố mình tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Nghiêm Lập Cương có tốt hay không? Vấn đề này tưởng là đơn giản nhưng mà lại chẳng hề đơn giản chút nào.
“Con không biết…” Cô lúng túng trả lời.
Lịch Vọng Quốc nhíu mày, đây không phải là trả lời cho có lệ hay sao: “Thư Hòa, bố nói này, cơ hội chỉ có một lần.”
Lịch Thư Hòa ngẩng đầu nhìn bố mình, hít một hơi thật sâu, trong mắt xuất
hiện quyết tâm chưa từng có, “Con biết, bố nói đúng, anh ấy là một người đàn ông tốt, một người có trách nhiệm, có chí hướng lớn. Nhưng đây cũng không phải điều con quan tâm, chỉ là anh ấy đã để lại cho con một ấn
tượng rất sâu sắc. Nếu như trước mắt, cần có một người để con nguyện ý
nắm tay đi hết cuộc đời, con nghĩ…con sẽ suy nghĩ đến anh ấy.” Nói xong, cô vội vã cúi đầu, khuôn mặt cũng trở lên đỏ ửng.
Trời ạ! Cô vừa mới nói cái gì vậy.
Cô nói như vậy có được coi là tỏ tình hay không đây? Cô lại có thể nói với bố mình rằng cô có tình cảm với một người đàn ông, thậm chí nguyện ý
cùng người ta chung sống suốt đời nữa chứ.
Đối với đáp án của cô, Lịch Vọng Quốc cũng không nghĩ gì, dù sao ông cũng
sẽ giám thị hai người bọn họ trong thời gian tìm hiểu, nghĩ vậy khóe
miệng cười nhẹ nhàng, ông lại thận trọng hỏi thêm một lần nữa: “Vậy nếu
bố muốn gả con cho cậu ta, con có đồng ý không?”
Lịch Thư Hòa còn đang trong trạng thái mơ màng lập tức bị lời nói của bố cô làm cho giật mình.
“Gả cho anh ấy?” Hôm nay là ngày cá Tháng Tư sao? Cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
“Đúng, nếu như bố muốn gả con cho cậu ta, con sẽ đồng ý chứ?”
“Con…” Cô cứng họng, nói không lên lời.
Đồng ý không? Cùng người đàn ông kia kết hôn? Cô hỏi chính bản thân mình.
Lịch Vọng Quốc nhìn biểu tình quẫn bách trên mặt con gái, trong lòng có chút mềm đi, đổi lại cách nói khác: ” Như vậy đi, nếu con đồng ý, chỉ cần
gật đầu một cái là được.”
Mặt cô đỏ như gấc, xấu hổ và giận dữ cúi đầu: “Con không biết đâu! Tự bố
quyết định là được rồi.” Nói xong, chạy trối chết ra khỏi thư phòng.
Lịch Vọng Quốc nhìn bóng lưng gấp gáp của con gái, cười lắc đầu.
Xem ra không cần lo lắng con bé sẽ từ chối, ông chỉ hi vọng mình có thể có thêm nhiều thời gian hơn chút nữa…
Nghiêm Lập Cương và Lịch Thư Hòa không ngờ lần gặp mặt thứ ba lại nhanh đến thế, lần này là ở nhà xưởng của Lịch Vọng Quốc.
Tan làm, công nhân viên đã ra về hết cả, chỉ còn lại vài bảo vệ đang chờ người đến thay ca.
“Ơ? Sao hôm nay bố không có ở trong xưởng nhỉ?” Lịch Thư Hòa từ phòng làm việc của bố mình đi ra, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Đi đến cửa nhà xưởng vì không chú ý nên không cẩn thận va phải một người đàn ông.
“A! Xin lỗi…” Cô liên tục nói xin lỗi cho đến khi nhìn thấy tay người đàn ông đỡ cô, nhất thời sửng sốt: “Nghiêm Lập Cương?”
“Là tôi.” Môi nở nụ cười nhợt nhạt, tay không có ý định buông cô ra, cho
đến khi cô xấu hổ lùi lại một bước, anh mới luyến tiếc buông tay xuống.
“Ừm, cái đó…tôi đến tìm bố tôi.” Cô lên tiếng giải thích.
“Buổi chiều Giám đốc có việc ra ngoài, có thể sau khi xong việc chú ấy đã về nhà rồi.”
“Ồ.”
Sau vài câu đơn giản, không khí nhất thời rơi vào trầm mặc, Lịch Thư Hòa cắn môi không dám ngẩng đầu, chẳng biết nói gì nữa.
Hôm qua cô cùng bố nói chuyện, không biết người đàn ông này có biết gì về
dự định của bố cô không nhỉ? Bố có đề cập đến chuyện này với anh không?
“Em còn muốn đi đâu không?” Anh cúi đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Làn mi dày như cánh quạt khẽ rung động, toàn thân váy hồng nhạt, khí chất
mềm mại, ngọt ngào của cô như một tấm lụa mỏng quấn quýt vờn quanh trái
tim anh.
Sau bữa cơm hôm đó, qua lời chú Lịch anh biết được đáp án của cô, một cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa anh và chú ấy đã diễn ra.
Anh biết nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, người con gái anh chưa
từng dám mơ tưởng trước mắt này, về sau sẽ nắm tay anh cả đời.
Anh đã từng cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng nhìn gương mặt phiếm hồng
trước mắt cùng giọng nói có chút run rẩy của cô, anh cuối cùng biết được đây không phải là ảo tưởng của mình mà hoàn toàn là thật.
“Không, tôi muốn về nhà.” Giọng nói của hắn làm cho cô không khỏi cảm thấy khẩn trương, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể dùng giọng nói mang theo chút run rẩy trả lời anh.
Anh nhìn cô cho rằng nếu mình nói chuyện lớn tiếng hơn một chút chắc sẽ dọa cô chạy mất dép, cho nên không thể làm gì khác hơn là hạ thấp giọng
xuống, nói: “Tôi đưa em về.”
Ngữ khí không cho phép từ chối, hơn nữa anh còn tự mình đi trước một bước,
sau đó quay đầu lại nhìn cô, chờ cô tự động đuổi theo.
Bỗng nhiên cô có chút kích động muốn cười. Người đàn ông này thật sự không
hiểu lãng mạn là gì. Rõ ràng là muốn đưa cô về nhà, vì sao khẩu khí lại
giống như mệnh lệnh vậy chứ?
“Còn không đi sao?” Nghiêm Lập Cương nhìn cô ngơ ngác đứng tại chỗ, anh thấp giọng thúc giục.
“Ách, vâng.” Cô vội vàng đuổi theo, yên lặng đi bên cạnh anh.
Từ nhà xưởng đến nhà cô phải đi qua mấy con phố, người đi lại tấp nập, anh không đi bên cạnh cô ,cũng không tìm cách bắt chuyện với cô, điều này
khiến cho cô buông lỏng tâm tình nhưng đồng thời cũng có chút mất mát.
Mà người đi ở phía trước đương nhiên sẽ không biết chuyển biến trong lòng
cô gái nhỏ, lúc này anh đang mải suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.
Hai người cứ một trước một sau đi về phía trước, chỉ một lúc sau đã tới đầu phố nhà cô, anh dứt khoát dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
“Em có biết…biết chú Lịch dự định…” Câu nói tiếp theo làm thế nào anh cũng
không thể nói ra được, bởi vì anh thật không biết nếu biết được những gì mà mình và chú Lịch quyết định ngày hôm đó, cô gái đơn thuần trước mắt
này sẽ có phản ứng gì.
Tuy chú Lịch nói cô sẽ không phản đối, nhưng mà anh hiểu rõ vì sao từ trước đến nay mình chưa từng yêu đương bao giờ. Thứ nhất là do anh nghèo, thứ hai là do tướng mạo của anh cũng không đến mức vạn phần xuất chúng, có
lẽ sẽ không phải là kiểu mà cô thích. Huống hồ, cá tính của anh khá
nghiêm túc, cách nói chuyện với người khác cũng không được tốt cho lắm.
Nhìn anh đột nhiên dừng lại, Lịch Thư Hòa nghi hoặc cũng dừng bước theo, lại không nghĩ rằng vừa quay đầu anh đã nói như vậy.
Cô vốn đã buông lỏng nhất thời trở lên khẩn trương, tròn mắt nhìn anh, ngón tay cũng túm chặt váy.
Nhìn thấy cô biểu tình ngạc nhiên không hề tỏ ra chán ghét, anh nhìn chằm
chằm vào mặt cô, chậm rãi nói hết câu: “Em có biết chú Lịch dự định tổ
chức lễ đính hôn trước cho hai chúng ta hay không?”
“Đính hôn?” Cô ngây ngốc hỏi lại anh, giống như lần đầu tiên nghe thấy những lời này.
Chuyện đính hôn cô quả thực không biết, cô vẫn cho rằng ngày đó bố nói những
lời kia cùng lắm là để hai người họ lui tới mà thôi.
“Đúng, là đính hôn.” Nghiêm Lập Cương nét mặt căng thẳng nhìn khuôn mặt tràn
ngập kinh ngạc và khó hiểu của cô, anh không biết chú Lịch lại chưa nói
chuyện này với cô.
Lịch Thư Hòa không nhìn thấy nét mặt hồi hộp của anh, lắp bắp hỏi: “Tôi nghĩ rằng bố muốn chúng ta…trước tiên qua lại một thời gian?”
Nghiêm Lập Cương tỉ mỉ quan sát phản ứng của cô, phát hiện cô chỉ là kinh ngạc với hai chữ “đính hôn”, còn đối với việc hai người sẽ kết giao cô lại
không có chút bài xích nào, lúc này có chút thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng giải thích: “Không phải, chú Lịch muốn chúng ta đính hôn trước.”
Đối với anh mà nói đây là quyết định tốt nhất, bởi vì ở thời điểm hiện tại
anh không thể cho cô một hôn lễ hoàn hảo, hơn nữa đính hôn trước hết có
thể xác lập quan hệ của hai người giúp anh có thêm thời gian để chuẩn bị mọi thứ tốt hơn.
Hiện tại anh đang có một cơ hội kiếm tiền vô cùng tốt nhưng vốn chưa đủ, mà
vấn đề này sẽ nhanh chóng được giải quyết, cho nên điều anh thiếu nhất
lúc này chính là thời gian.
“Tôi nghĩ ý của chú Lịch là chúng ta đính hôn trước sau đó mới hẹn hò.” Nghiêm Lập Cương lên tiếng giải thích.
Lịch Thư Hòa kinh ngạc lên tiếng: “Nhưng mà chúng ta mới chỉ gặp nhau có ba lần thôi.”
Đáy mắt Nghiêm Lập Cương thấp thoáng ý cười vui vẻ: “Ba lần gặp mặt đã đủ rồi, không phải sao?”
Cô nhất thời nghẹn lời, thực sự không biết nên trả lời anh thế nào.
Phản đối sao? Có vẻ như quá giả dối đi.
Nhưng nếu nhận lời thì không phải quá nhanh sao? Lịch Thư Hòa cô còn chưa có lớn gan như vậy.
Ở trong đầu cô hiện lên một đống dấu hỏi chấm, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng phun ra một câu.
“Anh nguyện ý sao?”
Anh không chút do dự trả lời: “Nguyện ý.”
Anh trả lời quá mức gọn gàng khiến Lịch Thư Hòa lần thứ hai không chống đỡ nổi, chỉ biết lúng túng nhìn anh.
Nghiêm Lập Cương không thấy cô nói gì, mày kiếm nhíu lại. Anh không phải phụ
nữ nên không biết lúc này cô muốn nghe cái gì hoặc đang do dự điều gì.
Anh không thể mua trang sức giá trị xa xỉ tặng cô, cũng không có hoa
tươi mềm mại, nhưng anh có thể đảm bảo anh làm được.
“Tôi biết chúng ta mới gặp mặt có vài lần, đính hôn đối với em là chuyện quá đột ngột, nhưng tôi có thể đảm bảo sẽ tận lực mang lại cho em tất cả
mọi thứ em muốn, làm cho cuộc sống của em mỗi ngày đều vui vẻ. Như vậy,
đối với việc đính hôn của chúng ta em có đồng ý không?”
Anh muốn che chở cô như nâng niu một bông hồng trân quý, mặc dù bây giờ
không thể cho cô cuộc sống giàu có, nhưng chỉ cần cho anh thời gian ba
năm, thậm chí là ngắn hơn nữa anh cũng có thể hoàn thành lời hứa hẹn hôm nay của mình.
Lịch Thư Hòa kinh ngạc nhìn anh, lời anh nói miễn cưỡng coi như lãng mạn nếu giọng điệu nói chuyện kia không giống như nhà chính trị đang tuyên thệ, còn có ánh mắt của anh không nên giống như đang uy hiếp cô, nếu như vậy thì càng tốt hơn.
Nhưng ngay cả khi như vậy, trong lòng cô vẫn có chút cảm động, không phải bởi vì anh nói ra những lời này, mà là vì nói ra những lời này lại là anh.
“Người đàn ông có thể đem câu “nói được làm được” hoàn toàn chứng thực, từ
trước đến giờ bố mới thấy có một người, đó chính là Lập Cương. Nếu cậu
ta làm con rể của bố, bố sẽ rất yên tâm.”
Không biết tại sao trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện câu nói này của bố cô,
do dự bất an trong lòng thoáng chốc tiêu tan mất một nửa.
Cô lắc đầu, ánh mắt sáng trong nhìn lại anh, sau đó chậm rãi nói: “Em mong muốn có một cuộc sống đơn giản, mỗi ngày trôi qua thực bình an, cùng
người nhà yêu thương lẫn nhau. Em mong muốn một cuộc sống như vậy, những điều này, anh có thể cho em được không?”
Anh khẳng định trả lời: “Tôi có thể.”
Nghe câu trả lời của anh, trên mặt cô lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp “Như vậy, em đây rất chờ mong ngày đính hôn của chúng ta.”
Nhìn cô tươi cười duyên dáng, ở trong lòng Nghiêm Lập Cương cũng chờ mong thời khắc hai người xác lập quan hệ.
Khi hai người đang nhìn nhau cười, không ai chú ý tới Lịch Vọng Quốc đang ở một chỗ khác đầu phố vẻ mặt vui mừng, mỉm cười nhìn hai người trẻ tuổi.
“Anh rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi, Lệ Hoa…” Ông thấp giọng lẩm bẩm, câu nói theo gió đêm phiêu tán trong không khí.
May mà hai người dường như rất hòa hợp, nếu không thời gian của ông…chỉ sợ
không đủ để tiếp tục tìm kiếm chỗ dựa cho con gái bảo bối…
***
Lễ đính hôn diễn ra rất đơn giản vì Nghiêm Lập Cương đã không còn người
thân nào, mà Lịch gia ngoại trừ Lịch Vọng Quốc cũng không có bà con họ
hàng thường lui tới.
Vì Nghiêm Lập Cương không dư dả gì, dùng hết số tiền mình có cũng chỉ có
thể mua được một chiếc nhẫn có đính một hạt kim cương vô cùng nhỏ.
Lúc trao nhẫn đính hôn, nhìn chiếc nhẫn nhỏ trên tay cô, trong lòng anh
không tránh khỏi căng thẳng, sợ hãi. Anh lo lắng trong mắt cô sẽ xuất
hiện xem thường và khinh bỉ. Nhưng nhìn thấy cô đáy mắt lấp lánh ý cười
và thỏa mãn, anh bỗng cảm thấy trái tim nhẹ bẫng.
“Sau này…sau này anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn lớn hơn.” Anh thấp giọng nói, hứa với cô, cũng là hứa với chính mình.
Lịch Thư Hòa trước khi đính hôn cũng biết, kinh tế của anh hiện tại không
được tốt lắm, nhưng cô không ngờ anh lại mua hẳn một chiếc nhẫn kim
cương, tuy nhỏ thật nhưng nó vẫn làm cô vô cùng bất ngờ và hạnh phúc.
Thực ra có nhẫn kim cương hay không cũng không nói lên điều gì cả, bởi vì đối với cô mà nói, thành ý sâu đậm của anh là đủ rồi.
Sau khi kết thúc nghi thức đính hôn, Lịch Thư Hòa trở về phòng tháo đồ
trang sức và thay quần áo, còn Nghiêm Lập Cương theo bố vợ đến thư
phòng.
Đây là lần thứ hai anh bước chân vào đây, lần đầu tiên ông là ông chủ của
anh, còn bây giờ ông là bố vợ của anh, hai người sẽ nói đến một giao
dịch, anh sẽ đạt được cả hai điều mà mình mong muốn nhất, một là cô, một là nguồn tài chính.
Lịch Vọng Quốc lấy một túi văn kiện từ trong ngăn kéo ra, bên trong có một
tấm chi phiếu và một văn bản. Ông lấy tập văn bản ra đẩy tới trước mặt
con rể, kèm theo một chiếc bút máy.
“Được rồi, đây là thỏa thuận của chúng ta, nếu không có vấn đề gì thì kí tên đi.”
Nghiêm Lập Cương ngồi đối diện với ông, cầm bút lên nhưng lại chần chừ không kí.
“Sao lại không kí?”
Anh cầm bút, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên có ơn tri ngộ đối với
mình trước mặt, lần đầu tiên có cảm giác không biết nói gì để biểu đạt
lòng biết ơn, giọng nói mang theo thành khẩn lên tiếng: “Bố, trước khi
kí con muốn nói, con thực sự cảm ơn bố, con sẽ dùng cả đời mình đối xử
tốt với Thư Hòa.”
Lịch Vọng Quốc nhìn con rể, trong lòng rất cảm động, ông biết những lời này của cậu đã là chân thành đáng quý và hứa hẹn rồi.
Chỉ có điều điều ông mong muốn không phải cái này. “Không cần cảm ơn ta,
bởi vì ta không chỉ muốn một lời cảm ơn của con đâu.” Ông dừng lại một
chút rồi nói tiếp: “Hôm nay ta giúp con, ngoài việc cảm thấy con đáng
giá để giúp đỡ, còn có mong con sau này nhớ kỹ ta đã giúp con một lần,
chăm sóc thật tốt cho con gái ta. Cái gì mà cả đời hay không cả đời, với ta mà nói toàn là nước chảy mây trôi, nhân lúc ta còn có thể sống thêm
vài năm nữa, hãy nỗ lực dốc sức mà làm ăn để cho ta thấy lời hứa hẹn cả
đời với Thư Hòa của con có thể làm được bao nhiêu.”
Nghiêm Lập Cương thận trọng gật đầu, ánh mặt kiên định không sợ hãi nhìn bố
vợ. “Con hiểu, con sẽ cố gắng hết sức khiến bố hài lòng.”
Trong thư phòng, hai người đàn ông không nói thêm lời nào nữa, chỉ còn lại
tiếng ngòi bút và trang giấy ma sát phát ra âm thanh xột xoạt nhẹ nhàng.
Mà nhân vật chính trong câu chuyện của hai người lúc này lại hoàn toàn
không biết gì, cô còn đang buồn phiền than vãn tại sao hôm nay nhà tạo
mẫu tóc lại phun nhiều keo xịt tóc như vậy, hại cô gội đầu nửa ngày còn
chưa hết a…