Buông Tay Để Níu Kéo

Chương 3: Chương 3




Lịch Thư Hòa nằm trên giường chậm rãi mở mắt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, thì ra cô vẫn có thể ngủ được cả một đêm.

Sắc mặt cô tái nhợt, chịu đựng cơn đau đầu khủng khiếp rời khỏi giường rửa mặt, khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy trong gương cô bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn vì hiện tại hai vợ chồng cô hầu như có thói quen ngủ riêng.

Cô không nhanh không chậm trang điểm, bởi vì cô biết lúc này trong nhà ngoại trừ thím Lâm và tiểu Nguyệt cũng chỉ còn một mình cô mà thôi.

Ra khỏi phòng tắm, cô nhìn chiếc hộp được bọc cẩn thận anh đặt ở đầu giường ngày hôm qua, nhịn không được cười khổ.

Cô mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai màu hồng phấn, bên dưới lót một lớp vải nhung màu trắng phát ra thứ ánh sáng lấp lánh trong suốt, nhìn là biết nó có giá trị thế nào. Chỉ tiếc…đây không phải thứ cô muốn.

Cô đóng hộp lại, mở ngăn kéo dưới bàn trang điểm ra, cất chiếc hộp vào trong, bên trong ngăn kéo không biết đã có bao nhiêu chiếc hộp như thế này rồi.

Cả đêm mê mê tỉnh tỉnh, cô cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra đến nơi, xuống dưới nhà suýt nữa thì ngất xỉu, dạ dày cũng thấy khó chịu. Cô xua tay bảo thím Lâm không cần quan tâm đến cô, cầm ly sữa tươi trên bàn lên rồi cứ thế đờ người ngồi tại chỗ.

Thím Lâm nhìn vẻ mặt không có tinh thần của cô, cảm thấy không đúng lắm liền len lén chạy vào phòng khách gọi một cuộc điện thoại.

Sau hai tiếng tút tút, điện thoại có người nhận máy, giọng nói bình thản, lạnh lẽo của Nghiêm Lập Cương truyền đến.

“Chuyện gì?”

“Ách…cậu chủ, cô chủ vừa mới rời giường nhưng mà sắc mặt rất tái, bữa sáng cũng không ăn được cái gì, bây giờ đang cầm ly sữa nhưng không muốn uống.”

Nếu là ở nhà người khác thím Lâm nhất định sẽ không coi loại chuyện nhỏ nhặt này như cơ mật để báo cáo, nhưng trong lòng bà hiểu rõ ở nhà này thì không phải như vậy, cậu chủ luôn luôn đặt cô chủ ở vị trí quan trọng nhất.

Trong phòng làm việc, sau khi nghe thím Lâm báo cáo tình hình, Nghiêm Lập Cương nhíu mày suy nghĩ một chút, như chợt nhớ ra điều gì, anh liếc mắt nhìn quyển lịch trên bàn, thấy trên mặt đánh dấu một ngôi sao lớn liền hiểu ra.

“Chắc là kỳ kinh nguyệt của cô ấy sắp đến, mấy ngày này thím để ý nấu mấy món bổ dưỡng cho cô ấy. Còn nữa, tôi thấy trong tủ lạnh có một ít hoa quả tính hàn, thím đừng cho cô ấy ăn. Thím nấu nước đường đỏ để vào bình giữ nhiệt, khi nào cô ấy cảm thấy khó chịu thì lấy cho cô ấy uống.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đợi một lúc nữa nếu cô ấy vẫn không thoải mái, thím lập tức gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ về xem thế nào.”

Thím Lâm cầm điện thoại không tự chủ gật đầu, trong lòng cảm thán, bây giờ đi đâu tìm được một người đàn ông tỉ mỉ như vậy a?

Ngay cả kỳ kinh nguyệt của vợ cũng biết, hoa quả có tính hàn cũng nhớ rõ ràng, nói ra chắc chẳng ai tin một ông chủ lớn suốt ngày mặt lạnh lại có thể săn sóc như vậy.

Thím Lâm tưởng Nghiêm Lập Cương đã dặn dò xong, đang định cúp máy thì anh lại lên tiếng: “Thím giúp tôi hỏi một chút, ngày hôm qua cô ấy…có phải ở trong công ty đã nghe thấy gì không? Nếu không thì tại sao chưa nói gì đã bỏ đi.” Nói xong không đợi thím Lâm trả lời anh liền cúp máy, nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn, trên mặt lộ ra thần sắc mờ mịt và uể oải.

Cuộc nói chuyện hôm qua của thư ký và trợ lý anh đã nghe thấy hết, cũng đã giáo huấn bọn họ một trận, nhưng mà lúc đến phòng khách tìm cô thì lại không thấy cô đâu, mặt biến sắc anh chạy nhanh xuống dưới tìm, đáng tiếc chậm một bước, bảo vệ nói cô đã đi rồi.

Anh vốn còn muốn tự an ủi mình có thể cô chưa nghe thấy gì cả, nhưng gọi điện thoại cả buổi chiều cho cô, cô không bắt máy, gọi về nhà thím Lâm cũng nói cô chưa về. Khi đó, anh rất hoảng hốt đang định bỏ hết việc ở công ty về nhà thì thím Lâm gọi điện bảo cô đã về rồi, làm tảng đá trong lòng anh cũng rơi xuống.

Đôi lúc anh tự hỏi rốt cuộc vì sao hai người họ lại biến thành tình trạng như hiện nay?

Anh còn nhớ rất rõ khi bọn họ chưa kết hôn, bởi vì anh mới bắt đầu tạo dựng sự nghiệp của riêng mình nên thường xuyên bận rộn, rất lâu mới có thể đến thăm cô một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ gặp nhau được có một lúc, nhưng mỗi lần thấy cô đều là dáng vẻ tươi cười, vẻ mặt thoả mãn nhìn anh.

Khi đó, cho dù gặp phải bất cứ trở ngại, bất trắc gì chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, anh luôn cảm thấy mình lại có thêm dũng khí, can đảm đối mặt, tiếp tục cố gắng tiến về phía trước.

Anh cho rằng ở thời điểm khó khăn nhất đó họ có thể kề vai sát cánh bên nhau thì một khi đã là vợ chồng họ sẽ mãi mãi như vậy nhất định không có chuyện gì xảy ra cả.

Sau khi kết hôn được một năm, công ty anh ngày càng phát triển, thời gian anh ở bên cô ngày càng ít đi, thậm chí có hôm nửa đêm anh về nhà cô đã đi ngủ, sáng hôm sau anh đi làm, cô còn chưa thức dậy.

Hai người rõ ràng chung sống dưới một mái nhà, vậy mà đến mấy ngày không thấy mặt nhau, anh biết mình không thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng, vì thế để bù đắp lại anh bắt đầu mua những món quà giá trị xa xỉ tặng cô.

Nhưng mà khi anh cuối cùng có thể nâng cao giá trị của bản thân, cũng là lúc anh phát hiện ra dường như cô càng ngày càng cách xa mình.

Anh nhíu chặt mày, nhìn ảnh cưới trên bàn, tay đưa ra, ngón tay cái khẽ vuốt ve khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cô trong ảnh, nhịn không được nói nhỏ: “Em rốt cuộc muốn gì đây? Anh rốt cuộc phải làm sao em mới vui vẻ đây?”

***

Lịch Thư Hòa ngẩn ngơ ngồi trong phòng không hề biết có một người đàn ông vì tâm trạng của cô mà cuống quýt, hao tổn tinh thần. Cô vẫn còn đang luẩn quẩn với những suy nghĩ của bản thân, không thể tự thoát ra được.

Thật ra cô có chút sợ hãi, mặc dù biết rõ giữa hai người có vấn đề, nhưng lại chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào sự thật đó.

Sau khi kết hôn, thời gian ở chung của bọn họ ít ỏi đến đáng thương, thậm chí có lúc vài ngày cô không thấy mặt anh, hơn nữa sau khi về nhà anh vẫn còn bận rộn chuyện công ty, việc duy nhất cô có thể giúp cũng chỉ là yên lặng ngồi cạnh anh mà thôi.

Anh bận rộn khiến cho tất cả những điều cô muốn nói chỉ có thể nuốt vào trong bụng, sau đó anh sẽ không ngừng mua những món quà đắt tiền tặng cô coi như đền bù.

Nhiều lúc cô rất muốn nói những cái này không phải thứ cô muốn, cô chỉ hi vọng anh có thể ngồi xuống ăn cùng cô bữa cơm, nói với cô vài câu chuyện, nhưng mà những mong muốn nhỏ nhoi đó chẳng thể thực hiện được khi mà công việc của anh cứ càng ngày càng bận rộn.

Anh đã không còn là anh chàng nghèo ngày trước nữa rồi, còn cô vẫn chỉ là một người phụ nữ bình thường, thậm chí còn giống như một thú cưng được anh nuôi dưỡng trong chiếc lồng lớn, mất đi giá trị tồn tại của bản thân mình.

Học muội của anh nói không sai, cô thực sự không thể giúp gì cho anh, ngay cả việc tự mình nấu cho anh một bữa cơm, anh cũng không thích. Cô thực sự muốn hỏi, người vợ này đối với anh có ý nghĩa gì, rốt cuộc thì vị trí của cô là ở đâu?

Đưa tay đè chặt huyệt thái dương, trong lỗ tai vang lên những tiếng ong ong khó chịu tựa như người ta đang vò những sợi len trong đầu cô, cảm giác đau đầu ập đến ngày càng dữ dội.

“Cô chủ, cô không thoải mái ở đâu sao?” thím Lâm thận trọng nhìn cô hỏi.

Khuôn mặt tái nhợt cố nở nụ cười nhợt nhạt “Cháu không sao, chắc tại tối qua ngủ không ngon nên hôm nay có chút đau đầu thôi ạ.” Nói xong cô cảm thấy cơn đâu ở bụng dưới ngày càng rõ rệt.

“Vậy tôi đi pha cốc đường đỏ cho cô nhé?”

“Vâng, cũng được, làm phiền thím rồi.”

Thím Lâm gật đầu, đi lấy trong ngăn kéo ra một lọ đường đỏ, còn không quên lấy luôn quyển sổ nhỏ lật đi lật lại, sau đó mới bắt đầu pha nước đường đỏ.

Quyển sổ nhỏ này là cậu chủ đưa cho bà khi mới tới đây làm việc, lúc đầu bà còn tưởng đây là quyển sổ của người giúp việc trước để lại, sau đó mới phát hiện cái này lại do chính cậu chủ viết. Nội dung bên trong cái gì cũng có, từ món ăn mà cô chủ thích, đến nhãn hiệu quần áo mà cô chủ hay mặc, còn có cả nhãn hiệu nước giặt, thậm chí thói quen dùng nhu yếu phẩm của cô chủ, tất cả đều viết rất rõ ràng, cẩn thận.

Mặc dù bà đã quan sát tỉ mỉ kỹ càng thói quen sinh hoạt của cô chủ rồi, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn phải mang quyển sổ nhỏ ra xem xét lại một lượt mới có thể yên tâm.

Lịch Thư Hòa nhìn thím Lâm ở trong bếp bận rộn, lại thấy quyển sổ kia thường hay xuất hiện, nhịn không được đi tới phía sau bà tò mò hỏi: “Thím Lâm, quyển sổ này là gì vậy? Cháu thấy thím hay lấy ra xem, chẳng nhẽ là phương thức bí truyền của thím sao?”

Thím Lâm bị tiếng nói đột ngột của cô làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy tay che quyển sổ lại, “Không có gì, chỉ là mấy thứ công việc thường ngày tôi ghi lại thôi, tuổi tác lớn rồi, có đôi khi quên thứ này thứ kia ấy mà.”

Lịch Thư Hòa nghe xong gật đầu tỏ ý đã hiểu, không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp, cô muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút. Một tay ôm lấy dạ dày đau đớn, bước từng bước đi lên cầu thang về phòng ngủ.

Lịch Thư Hòa nghĩ, chờ một lúc nữa mà không thấy đỡ hơn cô sẽ đi khám bác sĩ.

Thím Lâm nhìn cô rời đi, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vã mang quyển sổ nhỏ cất đi.

Quyển sổ này không thể để cho cô chủ nhìn thấy được, cậu chủ đã từng dặn như thế, bà đại khái có thể đoán ra được nguyên nhân. Cậu chủ có thể viết ra được quyển sổ nhỏ này, có thể thấy bình thường đã dụng tâm quan sát cô chủ bao nhiêu, nếu để cô chủ thấy được, không phải là cô chủ sẽ biết tất cả hay sao? Với tính cách không được tự nhiên của cậu chủ, tuyệt đối không muốn cô chủ phát hiện ra.

Thím Lâm không hiểu nổi hai vợ chồng nhà này, nhịn không được than thở: “Aiza, làm một người giúp việc thật cũng không dễ dàng gì.”

Thời gian chầm chậm trôi qua, dù là Nghiêm Lập Cương hay Lịch Thư Hòa dường như đều muốn quên đi chuyện ngày hôm đó ở công ty, giống như chỉ cần không đề cập tới thì có thể coi như chưa hề xảy ra.

Đến ngày thứ hai Nghiêm Lập Cương phải đi công tác, nên đành dặn dò thím Lâm thay anh chăm sóc Lịch Thư Hòa vài ngày. Anh cảm thấy ngoại trừ ngày hôm trước cô ngủ không được ngon giấc và cơ thể có chút suy yếu, còn những ngày tiếp theo tốt hơn nhiều, chỉ là cô trở nên an tĩnh hơn, nhìn không ra có gì không tốt, vì thế anh cũng dần buông lỏng tâm tình.

Nhưng không ai biết rằng, đối với Lịch Thư Hòa câu chuyện vô tình nghe được ngày hôm đó như một chiếc gai nhọn đâm sâu vào tim cô, trở thành nỗi đau thời thời khắc khắc nhắc nhở cô.

Hơn nữa kết quả khám bác sĩ ngày hôm sau cô nhìn thấy cũng khiến cho nội tâm sinh ra một bí mật sâu kín, không lúc nào không nhắc nhở cô nỗi đau đớn này.

Cứ tự dày vò bản thân mình như vậy cho đến xế chiều, Lịch Thư Hòa đột nhiên nhận được điện thoại của anh, anh nói chiều nay sẽ có một người bạn đến nhà họ ở vài ngày, anh đã bảo trợ lý đưa người tới rồi.

Cô có chút kinh ngạc bởi vì từ trước đến nay rất ít khi nghe anh nói đến bạn thân hay gì cả, mặc dù vậy cô vẫn vội vã cùng tiểu Nguyệt sắp xếp lại nhà cửa, bảo thím Lâm đi chợ mua nhiều đồ ăn để buổi tối tiếp đón khách của anh.

Chỉ là không ngờ tới buổi chiều vị khách mà cô phải tiếp đón lại là hai người con gái.

Một cô gái dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, người còn lại là trợ lý Tần Tang của Nghiêm Lập Cương.

Vừa vào cửa Tần Tang đã ân cần chào hỏi cô gái bên cạnh, cứ như thể cô ta mới là nữ chủ nhân của căn nhà này vậy. Cô ta dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Chu Lị tiểu thư, đây là phu nhân chủ tịch của chúng tôi, chủ tịch có dặn dò mấy ngày này mời cô ở lại nhà của ngài ấy.”

Lịch Thư Hòa và thím Lâm ngây ngốc nhìn vị khách cao hơn rất nhiều so với một người phụ nữ bình thường trước mắt này, sau đó thím Lâm dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình mời cô ấy vào phòng khách, còn Lịch Thư Hòa thì bị Tần Tang giữ lại ở trước cửa.

Tần Tang nhìn Lịch Thư Hòa – cái bình hoa di động trước mắt này, trong lòng nhịn không được dâng lên một cỗ tức giận muốn phát tiết.

Cô ta thực sự không hiểu nổi người phụ nữ này rốt cuộc có cái gì tốt, có thể làm cho học trưởng nâng niu cưng chiều hết mực như vậy? Hết lần này đến lần khác luôn luôn bày ra cái bộ dạng như việc gì cũng không quan tâm, làm như chính mình thanh cao lắm, khiến cô ta càng nhìn càng thấy ghét.

“Phu nhân chủ tịch, vị khách kia không chỉ là bạn thân bình thường của chủ tịch thôi đâu, cô ấy còn là một học giả nổi tiếng trong giới khoa học công nghệ nữa, là chuyên gia chủ tịch mời tới trong đợt khai thác sản phẩm mới lần này, mong cô tiếp đón cẩn thận.”

“Tôi biết rồi.” Lịch Thư Hòa gật đầu, không để ý giọng nói khiêu khích của cô ta. Bởi vì từ sau ngày hôm đó, cô đã tự điều chỉnh tốt tâm tình của mình rồi, sẽ không vì những lời nói không đáng đó mà thương tâm.

Có thể hôn nhân của họ bây giờ có vấn đề, nhưng cũng là vấn đề của hai người, người khác có nói như thế nào, cô cũng không muốn để ý tới.

Cô vốn không phải là người dễ dàng lún sâu vào những chuyện tình cảm nam nữ, khi tâm tình rơi vào trạng thái không tốt, cô sẽ cẩn thận suy nghĩ cho đến khi thông suốt, sau đó sẽ tự mình điều chỉnh lại bản thân.

Đương nhiên nói không chừng cô chính là loại người thần kinh thô, ở bên nhau nhiều năm như vậy đến bây giờ mới phát hiện cuộc hôn nhân giữa mình và Nghiêm Lập Cương có quá ít sự trao đổi, dẫn đến quá nhiều vấn đề tồn tại.

Tần Tang vốn tưởng rằng khi nghe những lời này Lịch Thư Hòa ít nhiều sẽ biểu lộ đau lòng thậm chí còn có thể khóc lóc, nào ngờ biểu hiện của cô hoàn toàn không như cô ta dự đoán, chuẩn bị toàn lực đối phó lại như đánh vào bông mềm làm cô ta cảm giác thật vô lực.

“Cô…tôi sẽ chờ nhìn xem cô có thể cao cao tại thượng như vậy được bao lâu? Cái gì cũng không thèm để ý, cô cho rằng Chu Lị kia và học trưởng chỉ là bạn bè đơn thuần thôi sao? Tôi cho cô biết, đến một ngày vị trí Nghiêm phu nhân của cô cũng tặng cho người ta không biết chừng đấy.”

Lịch Thư Hòa đang định rời đi, nghe thấy vậy chậm rãi quay đầu nhìn cô ta: “Cô nói những lời này, đối với cô có ý nghĩa gì chứ?” Ánh mắt cô mang theo một tia thương hại. Không chất vấn bởi vì không cần thiết. Nếu như đó là sự thật, cô hỏi cũng vô dụng, còn nếu là giả, chồng cô nhất định sẽ giải thích với cô.

Kể từ sau lần ở công ty, Tần Tang luôn tận lực đả kích cô, thực ra cô cũng muốn biết vì sao lại như vậy?

Cô biết Tần Tang đối với ông xã nhà mình luôn ôm ấp tình cảm mập mờ, hiện tại thì sao? Khuyến khích một cô gái khác công kích cô, đối với cô ta có ý nghĩa gì cơ chứ?

“Ý nghĩa? Không có ý nghĩa gì cả, nhưng mà chỉ cần bất cứ người phụ nữ nào có thể thay thế được vị trí của cô, tôi đều vui vẻ.” Tần Tang giận dữ nói, hơi thở trở lên gấp gáp.

Cô ta ở bên Nghiêm Lập Cương đã nhiều năm, sớm đã rõ anh đối với cô ta không có tình cảm gì khác biệt, những gì cần nói cô ta đều đã nói cả rồi, học trưởng vẫn giữ cô ta bên cạnh làm trợ lý chỉ đơn giản là coi trọng tài năng của cô ta mà thôi.

Bởi vì biết rõ điều này, cho nên cô ta càng ghét Lịch Thư Hòa hơn, cô ta cho rằng coi như mình không xứng đứng bên cạnh học trưởng, vậy thì cũng nên là một cô gái tài mạo song toàn hoặc gia thế tốt mới đúng, chứ không phải chỉ là con gái ông chủ của một công ty nhỏ nhoi kia.

Lịch Thư Hòa lẳng lặng nhìn cô ta, đồng tình trong đáy mắt thu lại, trong lòng khẽ thở dài, sau đó xoay người rời đi, không để ý tới ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng cô của cô ta.

Cô nên tức giận mới đúng…ít nhất…khi biết có người có tư tưởng không yên phận với chồng mình, nhưng nhìn Tần Tang, cô lại cảm thấy chẳng có tí hứng thú nào cả.

Bởi vì cô hiểu rõ, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ muốn yêu mà không được đáp lại mà thôi.

Không ai vui vẻ hơn ai cả, bọn họ chẳng qua đều vì một người đàn ông mà để bản thân mình trở thành kẻ đáng thương.

***

Trong thư phòng, Nghiêm Lập Cương và Chu Lị ngồi đối diện nhau, trong tay Nghiêm Lập Cương cầm một chén trà, còn Chu Lị lại cầm một cốc rượu.

“Đừng uống nhiều quá, ngày mai còn có cuộc họp.” Nghiêm Lập Cương nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở.

“Ha ha, cậu không định coi tôi là phụ nữ thật đấy chứ? Thế nào? Mặc thế này cũng không tệ nhỉ?” Chu Lị cao hứng đưa tay lên vén mái tóc vàng, đắc ý nói. Tên khai sinh của anh ta thực ra là Chu Lợi, một người đàn ông hàng thật giá thật.

Lị (莉) và Lợi (利) đều phát âm giống nhau là “Lì” chỉ có cách viết khác nhau.

Nghiêm Lập Cương nhấp môi dưới, bộ dáng dửng dưng trả lời: “Cho dù cậu ăn mặc trang điểm thành yêu tinh, đối với tôi cậu vẫn là đàn ông, có điều từ góc độ khách quan hay chủ quan thì cũng không tệ đâu.”

Chu Lợi lùi về phía sau thoải mái dựa vào lưng ghế, miễn cưỡng liếc mắt nhìn Nghiêm Lập Cương: “Thế nào? Tôi có chỗ nào giống một người đàn ông hả? Cậu không biết lúc ở sân bay, có bao nhiêu người đàn ông lại gần bắt chuyện với tôi đâu?” Có thể thấy được anh ta hóa trang thành công đến cỡ nào, chỉ cần lấy một cái khăn voan buộc lên cổ che đi hầu kết, đội thêm bộ tóc giả, trang điểm thêm một chút, hơn nữa vóc người anh ta lại cao gầy, một mỹ nhân phương Tây xinh đẹp liền xuất hiện.

“Đừng đem tôi đánh đồng với những người không có mắt đó.”

Chu Lợi cười ha hả, vừa nghĩ tới những người bị Nghiêm Lập Cương coi là “mù mắt” lại càng nhịn không được cười như điên.

Nghiêm Lập Cương đúng là một người thú vị, nhớ lúc trước đam mê lớn nhất của anh ta là hóa trang thành con gái, đã dụ dỗ được không biết bao nhiêu người đàn ông háo sắc, lại không nghĩ tới người này chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra anh ta là đàn ông, hơn nữa không những không coi thường, không xu nịnh mà còn coi anh ta giống một người bình thường mà đối xử.

Ha, cũng là loại người thú vị mới có thể khiến cho anh ta vừa nghe đến Nghiêm Lập Cương cần trợ giúp liền bỏ lại mấy nghiên cứu vội vàng quay về.

“Đúng, ánh mắt của cậu tốt thật đấy, tốt đến nỗi vẫn có thể để một trợ lý có ý đồ với cậu ở bên cạnh?” Chu Lợi một hơi uống cạn rượu trong cốc, giả vờ lơ đãng nói: “Hôm nay lúc đưa tôi tới đây, trợ lý của cậu còn đặc biệt tuyên truyền giữa hai chúng ta là quan hệ “không thuần khiết” kìa, giống như không làm cho vợ cậu khóc thì không bỏ qua đó.”

Bởi vì từ khi xuống máy bay anh ta không hề mở miệng nói chuyện, hơn nữa bề ngoài giống người Phương Tây, trợ lý của Nghiêm Lập Cương nghiễm nhiên cho rằng anh ta không nói được tiếng Trung cho nên mới to gan ở trước mặt anh ta khiêu khích Lịch Thư Hòa.

“Cô ấy sẽ không khóc.” Nghiêm Lập Cương nét mặt bình tĩnh như cũ, ngón tay thon dài gõ nhẹ chiếc chén trong tay: “Tần Tang đã từng bày tỏ với tôi, có điều tôi từ chối rồi.”

Khi đó anh đã nói rất rõ ràng với cô ta, đời này anh chỉ cần một người phụ nữ là Lịch Thư Hòa, đối với cô ta ngoài thân phận trợ lý ra không còn gì khác, sở dĩ anh vẫn giữ cô ta lại là vì tài năng của cô ta. Dù sao, để đào tạo được một trợ lý có thể phối hợp hiệu suất công việc với anh cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu cô ta chịu an phận, anh cũng không có ý định thay đổi người.

“Cậu biết là được rồi. Mà vợ của cậu cũng không vừa đâu nha, hình như chưa nói gì nhiều đã khiến cô trợ lý kia tức giận đến thở phì phò rồi. À, còn nữa, lúc ăn cơm tối nay cậu có thấy vợ cậu có gì không giống bình thường không?”

Lúc đầu anh ta còn nghĩ, không biết lúc Nghiêm Lập Cương về nhà có xảy ra cãi cọ hay không, không ngờ lại chẳng xảy ra chuyện gì cả. Trên bàn ăn anh ta và Nghiêm Lập Cương cười cười nói nói như bình thường, mà vợ của Nghiêm Lập Cương thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cười trả lời mấy vấn đề, những lúc khác đều yên tĩnh giống như những gì buổi chiều chưa từng xảy ra vậy.

“Cô ấy…vốn khá yên lặng, hơn nữa cũng sẽ không nghi ngờ vô căn cứ khi chưa xác định chuyện gì xảy ra.” Nghĩ tới vợ yêu của mình, ánh mắt Nghiêm Lập Cương thoáng chốc trở lên dịu dàng hơn.

Đối với người đàn ông thần kinh chậm chạp trước mắt này Chu Lợi thực sự không biết nói sao, vô lực lên tiếng: “Lẽ nào cậu không biết phụ nữ đối với việc chồng mình có khả năng ngoại tình, bất kể là ai cũng đều không thể không nghi ngờ hay sao? Cho dù cô ấy không quang minh chính đại chất vấn, thế nào cũng sẽ nghĩ biện pháp điều tra xem chuyện này là thực hay giả. Cậu không cảm thấy vợ cậu đối với cậu quá mức yên tâm cũng là một vấn đề hay không?”

“Vấn đề gì?” Nghiêm Lập Cương không hiểu nhìn anh ta.

“Tôi phải nghiêm túc nói với cậu, hai vợ chồng các cậu có phải có vấn đề hay không? Cẩn thận hai bên nghẹn lâu quá, hôn nhân sẽ dễ xảy ra rạn nứt, phát sinh nguy cơ…”

Lời nói còn chưa dứt, Chu Lợi nhìn Nghiêm Lập Cương khuôn mặt chợt lạnh, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm anh ta, giữa chân mày cũng nhăn thành chữ xuyên.

“Đừng đem tôi và vợ tôi ra nói đùa.” Anh tuyệt đối không cho phép tình huống này xảy ra.

Thấy Nghiêm Lập Cương có vẻ thực sự tức giận, Chu Lợi cũng không dám nói tiếp nữa, vội vã cầm lấy bình trà thân mật ngồi vào bên cạnh lấy lòng, khéo léo khoát tay lên bả vai, giả vợ dụ dỗ nhìn anh: “Nghiêm tổng, đừng nóng giận mà. Nào, tôi giúp cậu châm trà.”

“Gần đây cậu lại nhìn thấy cái linh tinh gì vậy?” Nghiêm Lập Cương lạnh lùng liếc mắt, nhưng cũng không đẩy tay anh ta ra.

“Ha ha, chính là hý kịch quê cha đất tổ Đài Loan. Cậu biết tôi ở chỗ này buồn chán thế nào mà, đương nhiên muốn xem hý kịch, nhập gia tùy tục một chút.”

Nghiêm Lập Cương mặt lạnh, từ chối cho ý kiến thu hồi tầm mắt của mình, đột nhiên cảm giác được cửa thư phòng bị mở ra. Anh nhạy bén quay đầu, chỉ thấy Lịch Thư Hòa bê một đĩa trái cây, ngây ngốc đứng ở cửa nhìn bọn họ.

“Sao em lại tự mình bê tới vậy?” Anh cau mày đứng lên, dáng dấp vội vội vàng vàng như thể muốn che giấu cái gì đó.

Lịch Thư Hòa không nghĩ tới chính mình lại nhìn thấy một màn như vậy, người phụ nữ hôm qua mới đến làm khách mà lúc này lại bám dính lên người chồng cô, mà chồng cô chỉ khi nhìn thấy cô mới đẩy cô ấy ra…

Nếu như…cô không tới thì sao? Bọn họ sẽ tiếp tục làm cái gì đây? Đột nhiên cô cảm thấy toàn thân lạnh giá.

Đến bây giờ cô vẫn không dám tin đây chính là khởi đầu của sự phản bội, ngay cả đĩa hoa quả trên tay được anh đón lấy lúc nào cũng không biết, cô chỉ biết kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không biết bản thân nên nói cái gì vào lúc này.

Bỗng nhiên cô nhớ đến một bộ phim đang rất thịnh hành được phát trên ti vi, hình như là người vợ bắt gặp chồng mình và “tiểu tam” ở bên ngoài, lúc này có phải cô nên hỏi một câu: “Tại sao các người có thể như vậy?” hay là “Tại sao anh có thể phản bội em?”

Ngỡ ngàng qua đi, cô lấy lại tinh thần, trên mặt tức khắc khôi phục vẻ bình thản, giữ lại cho mình chút tôn nghiêm. Chỉ có điều sắc mặt có chút tái nhợt vẫn để lộ tâm trạng của cô.

“Cô Chu, có thể cho chúng tôi chút không gian riêng được không? Tôi có chuyện muốn nói với Lập Cương.” Giọng nói thong thả lại lạnh lẽo dị thường, trong lúc đó cô không hề nhìn Nghiêm Lập Cương dù chỉ một cái liếc mắt.

Cô dùng tiếng Anh, hơn nữa là giọng London tiêu chuẩn nói chuyện, mặc dù cô chỉ tốt nghiệp ở một trường đại học bình thường, nhưng trình độ ngoại ngữ của cô cũng không tệ.

Chu Lợi nhìn người phụ nữ gần như sắp phát hỏa trước mắt này, lại nhìn sang bạn tốt vẫn trầm mặc bên cạnh, nhịn không được thay cậu ta than thở, sau đó lặng lẽ đi về phòng mình.

Rõ ràng bây giờ không phải là thời cơ tốt để giải thích, hơn nữa cho dù anh ta có nói cái gì cũng có thể trở thành cái cớ che giấu vấn đề của vợ chồng bọn họ. Nếu như cô ấy thực sự hiểu lầm, vẫn nên để bạn tốt tự mình giải thích với vợ của cậu ta thì hơn.

Người ngoài duy nhất đã đi, còn rất quan tâm không quên giúp bọn họ đóng cửa, Lịch Thư Hòa đứng trước mặt Nghiêm Lập Cương, lẳng lặng nhìn người đàn ông cô yêu say đắm nhiều năm liền này.

Quần áo dính dầu mỡ trước đây đã đổi thành một thân âu phục thẳng thớn cao cấp, khuôn mặt anh tuấn đã không còn nét trẻ con mà thay vào đó là dáng vẻ khí phách, trầm ổn của một thương nhân nhiều năm lăn lộn thương trường. Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này đã thành công rồi.

“Anh…có gì muốn nói với em không?” Cô hỏi.

Nghiêm Lập Cương bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu, từ trong đôi mắt của cô anh thấy sự hoài nghi, nhịn không được nhíu mày “Em không tin anh?”

Lịch Thư Hòa thật sự chịu đủ phương thức đối thoại không có câu trả lời của anh rồi, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Em có thể thử tin tưởng anh…nhưng mà anh muốn em tin thì cũng nên nói cho em biết, tại sao một người phụ nữ xinh đẹp dựa vào người anh cử chỉ mờ ám như vậy, anh lại không đẩy cô ấy ra chứ?”

Nghiêm Lập Cương lập tức trả lời: “Chu Lợi chỉ là bạn của anh, cậu ta sẽ không có bất kỳ ý nghĩ khác nào đối với anh cả, đương nhiên anh lại càng không có.” Mặc dù Chu Lợi là gay, nhưng trước giờ cậu ta đều thích mãnh nam, bản thân anh không phải là hình mẫu lý tưởng của cậu ta.

“Anh đối với tất cả bạn bè đều gần gũi như vậy sao?” Cô không khỏi ép hỏi.

“Dĩ nhiên không phải tất cả bạn bè đều như vậy.” Ít nhất thì đối với bạn bè là nữ giới anh nhất định sẽ giữ khoảng cách, nếu như anh thực sự có.

Chỉ là anh không nghĩ tới câu trả lời như vậy vào tai cô là có ý nghĩa gì.

Lịch Thư Hòa nhãn thần chăm chú nhìn anh , “Lập Cương, anh không thể giải thích rõ ràng với em sao? Anh vẫn nhớ mình là chồng của em chứ? Lúc em nhìn thấy anh và người phụ nữ khác có hành động thân mật như vậy, lẽ nào anh không thể cho em một lời giải thích hoàn chỉnh sao?” Lần đầu tiên ở trước mặt anh cô tỏ thái độ vô cùng cương quyết.

“Thư Hòa, anh biết em hoài nghi điều gì, nhưng điều này liên quan đến chuyện riêng tư của Chu Lợi, cho nên anh không thể nói được. Nhưng mà xin em tin tưởng anh có được không? Bọn anh thực sự chỉ là bạn bè.” Nghiêm Lập Cương dịu dàng nói.

Cô nở nụ cười khổ, trên mặt đều là mệt mỏi: “Em rất muốn tin tưởng, nhưng em không biết mình nên tin tưởng cái gì bây giờ.” Có lẽ việc này chỉ là ngòi nổ, châm ngòi vẫn là những bất mãn và bất an chôn giấu trong lòng cô, cũng khiến cô cuối cùng không chịu được muốn cùng người bên gối ngả bài.

Không đợi anh nói, cô giống như đang tự lẩm bẩm nhìn về một hướng khác phía sau anh tiếp tục nói: “Chúng ta quen biết nhau mấy năm rồi nhỉ? Hình như là lúc em hai mươi tuổi đúng không? Chúng ta đính hôn hai năm, kết hôn bốn năm, đời người phụ nữ có mấy lần sáu năm chứ?”

“Anh có tham vọng của anh, anh muốn nắm bắt cơ hội phát triển sự nghiệp, em ủng hộ anh, sau khi đính hôn, rất lâu rất lâu anh mới đến thăm em một lần, em cũng không để ý, cho dù anh bận rộn đến nỗi chỉ có thể cùng em ăn một bữa cơm, cùng em đi tản bộ một đoạn ngắn, em cũng không sao cả…Thực sự, lúc đó em thực sự một chút cũng không để ý, bởi vì em tự nói với mình rằng rất nhanh thôi mọi việc sẽ ổn cả, anh sẽ làm được những gì đã hứa với em, sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc như em mong muốn…”

Nghiêm Lập Cương nhìn nét mặt của cô dường như có gì đó không đúng, cau mày muốn nói “Thư Hòa…”

Cô không để ý đến anh, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt anh, nhìn gò má gầy gò của anh, trong lòng quặn lên đau đớn, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Để em nói hết được không? Nếu không em không biết lần sau chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau là khi nào nữa.”

Có một số việc, cũng đến lúc nên thay đổi và kết thúc rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.