Búp Bê Cầu Nắng

Chương 70: Chương 70: Tống Điềm Nhiên, quay đầu đi




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

“Biết sao tôi hẹn cô ở đây không?” Tống Điềm Nhiên hỏi.

“Không biết.” Lâm Giang Nam lắc đầu.

“Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cũ.” Cô ta nói.

“Thật ra đây là nơi tôi gặp Khương Trừng lần đầu tiên, lúc ấy tôi chỉ là một người mẫu nhỏ, nhiều lắm là một người mẫu nghiệp dư, lúc đi show thường xuyên bị người mẫu khác bắt nạt. Khi đó thật sự rất khó khăn, khó khăn đến mức không chỉ một lần tôi muốn từ bỏ cái nghề này, một lần bị thương khi đang đi catwalk trên sàn diễn, tôi tới bệnh viện này, lúc đó tôi cũng không biết mình nghĩ gì mà leo lên tầng thượng bệnh viện, chính là nơi này, lần đầu tiên tôi ở trên này luyện đi catwalk, đi tới đi lui, tôi cúi đầu nhìn xuống. Cô biết không, trên đường cái, con người và cả xe cộ đều trở nên rất rất nhỏ, nhỏ như một con kiến vậy.”

Tống Điềm Nhiên dường như đang chìm vào hồi ức, Lâm Giang Nam cũng không dám xen ngang, đôi mắt cô vẫn luôn nhìn cô ta, nhưng bước chân lại rất cẩn thận đi đến gần hơn.

“Lúc đó tôi đã suy nghĩ, nếu tôi nhảy xuống từ nơi này, có phải tôi sẽ không cần vất vả như vậy nữa không, không phải gánh chịu nhiều như vậy, vì thế tôi đứng dậy, như thế này, giang rộng hai tay, tôi muốn cứ như vậy nhảy xuống. Nhảy xuống, tôi đã có thể hoàn toàn giải thoát rồi.” Tống Điềm Nhiên vừa nói vừa làm lại hành động đó.

Cô ta đưa lưng về phía cô, giang rộng hai tay, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.

Lúc Tống Điềm Nhiên đưa lưng về phía cô, Lâm Giang Nam nhanh chóng chạy về phía trước, nhưng cô vừa bước hai bước, Tống Điềm Nhiên liền “soạt” một cái quay đầu lại.

“Nhưng, cô biết ngay lúc này, đã xảy ra chuyện gì không?”

Bước chân Lâm Giang Nam dừng lại.

“Không biết... Có chuyện gì...” Cô nỗ lực ra vẻ tự nhiên.

“Tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói ở phía sau.”

“Anh ấy nói, so với nghĩ cách làm sao để từ bỏ, còn không bằng nghĩ cách làm sao để dẫm lên người khác như dẫm lên những con kiến.”

“Cô biết không? Từ lúc đó, tôi đã rất thích anh ấy. Tôi cho rằng tôi và anh ấy có thể cứ như vậy, dù không yêu nhau, dù không được đáp lại thì vẫn có thể duy trì như thế.”

Nhưng không lâu sau, đôi mắt Tống Điềm Nhiên lại trở nên ảm đạm.

“Nhưng giờ tôi không còn gì hết, không còn gì hết...” Cô ta cúi đầu lẩm bẩm, từng bước từng bước một lùi về sau.

“Đó là do cô nghĩ nhiều, nếu cô cảm thấy mình không còn gì, vậy cô thực sự không còn gì cả, nhưng nếu cô nghĩ khác đi, vậy thì không có gì mất đi hết.” Lâm Giang Nam muốn đến gần hơn, cô từ từ bước tới, cách cô ta vài bước.

Cô nhìn xuống bên dưới, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa.

“Cô xuống đi, đừng náo loạn nữa, cô sẽ không mất gì cả, ít nhất cô vẫn còn có fan ủng hộ cô.”

Lâm Giang Nam nhẹ nhàng nói, để Tống Điềm Nhiên buông lỏng.

“Mọi người sẽ còn thích tôi sao?” Cô ta nhìn cô.

“Sẽ.”

“Nhưng tôi làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy, cô có hận tôi không? Cô sẽ tha thứ cho tôi sao?” Nước mắt theo khóe mắt cô ta rơi xuống.

“Không, tôi vốn không hận cô, sao còn có tha thứ?” Lời Lâm Giang Nam nói là thật, cô không hận cô ta, nhiều nhất chỉ là chán ghét mà thôi.

Cô chậm rãi vươn tay về phía cô ta: “Đưa tay cho tôi.”

Tống Điềm Nhiên nhìn cánh tay đang vươn về phía mình, không biết vì sao, giống như là đã bị mê hoặc, cô ta cũng từ từ vươn tay về phía cô.

Nhưng khi hai đầu ngón tay chạm vào nhau, trong mắt Tống Điềm Nhiên đột nhiên hiện lên một tia sáng, cô ta nhanh chóng bắt lấy tay Lâm Giang Nam, sau đó dùng sức một cái, kéo Lâm Giang Nam vào người mình, cánh tay vòng quanh cổ Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam sững người.

“Cô... Cô cố ý...” Cô không thể tin được nói.

“Ha ha.” Tống Điềm Nhiên đột nhiên bật cười, nụ cười âm trầm, lưng cô dán vào người cô ta, thậm chí cô có thể cảm giác được cơ thể của cô ta rất lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến trong tâm Lâm Giang Nam sinh ra sợ hãi.

“Đúng vậy, tôi nên nói cô quá thiện lương hay là nói cô ngu xuẩn đây?”

Lâm Giang Nam nỗ lực để mình bình tĩnh lại, cô điều chỉnh hô hấp.

“Cho nên giờ cô muốn làm gì?” Cô bình tĩnh hỏi.

Bình tĩnh như vậy lại khiến Tống Điềm Nhiên có hơi bất ngờ.

“Tôi đúng là bội phục cô, đã lúc này rồi mà còn có thể giữ vững tinh thần như vậy, chỉ là không biết, cô thật sự không sợ, hay là giả vờ không sợ.” Nói xong, Tống Điềm Nhiên kéo Lâm Giang Nam lui về phía sau.

Trên trán Lâm Giang Nam đã rịn mồ hôi, lòng bàn tay cũng cuộn chặt.

“Cô nói xem, nếu Khương Trừng thấy cô run bần bật thế này, có phải sẽ đau lòng lắm không?”

“Cô có ý gì?”

“À, quên nói cho cô, lúc gửi tin nhắn cho cô, sau khi đứng trên này nhìn thấy cô đến tôi đã gửi cho Khương Trừng một tin nhắn, chắc giờ đã ở trên đường rồi.” Tống Điềm Nhiên cười nói.

“Rốt cuộc là cô muốn làm gì!”

“Tôi đâu có làm gì, chỉ muốn xem nếu Khương Trừng nhìn thấy người mình yêu nhất rơi từ đây xuống thì sẽ có biểu cảm thế nào thôi, suy nghĩ một chút, hẳn là rất xuất sắc đó.”

“Cô là đồ điên, đồ điên!”

“Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi đã sớm điên rồi...”

“Rầm!”

Một tiếng động rất lớn vang lên, cửa tầng thượng bị đá văng.

“Cô xem kìa, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.”

“Tống Điềm Nhiên, cô đang làm gì đấy?” Khương Trừng nhìn chằm chằm vào cô ta, tóc tai hơi loạn, trời mùa đông nhưng anh đã ướt mồ hôi, ngực cũng phập phồng kịch liệt.

Hốc mắt Lâm Giang Nam cay cay, trái tim quặn thắt lại.

Khương Trừng nhìn gương mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng bệch của Lâm Giang Nam, trong lòng cũng đau đớn. Tần Hiểu Thiên chạy theo sau Khương Trừng, sắc mặt anh ấy cũng không tốt hơn bao nhiêu.

“Khương Trừng, anh đã đến rồi.” Tống Điềm Nhiên nhếch lên một nụ cười.

“Anh còn nhớ không, đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Đôi mày Khương Trừng nhíu chặt, nỗ lực hồi tưởng chuyện Tống Điềm Nhiên nói nhưng cố gắng lắm cũng mơ mơ hồ hồ, không thể nhớ rõ.

“Nên?”

“Ha ha.” Tống Điềm Nhiên đột nhiên nở nụ cười.

“Lúc trước anh ở đây cho em hy vọng, giờ em muốn ở đây kết thúc hy vọng anh đã từng cho em, và cả... hy vọng của anh...”

“Cô dám!” Giọng Khương Trừng khiến người ta rét lạnh, anh nhấc chân đi qua chỗ cô ta.

“Cô bước xuống, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, tôi khuyên cô, đừng làm chuyện khiến bản thân mình phải hối hận.”

“Khương Trừng, anh đứng lại, nếu anh còn dám bước thêm một bước, tôi sẽ lùi về sau một bước, anh bước thêm bao nhiêu bước, tôi liền lùi về sau từng đó bước.” Dường như Tống Điềm Nhiên sợ Khương Trừng không tin, cô ta nhấc chân lùi ra hai bước.

Khương Trừng nhìn Tống Điềm Nhiên, thấy vị trí nguy hiểm sau lưng cô ta liền ngừng chân.

“Tống Điềm Nhiên, quay đầu đi, nhân lúc cô còn có thể cứu vãn.” Lâm Giang Nam nói với cô ta.

“Quay đầu? Ha ha, cô nói nghe dễ dàng nhỉ? Lâm Giang Nam, cô đừng giả bộ nữa, thật ra trong lòng cô rất vui vẻ, rất đắc ý phải không, bởi vì cô mà tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, cô phá hủy hết tất cả mọi thứ của tôi!”

“Không phải tôi, tất cả đều là do cô, là cô, là cô tự bức chính mình phải bước lên con đường này, giống như giờ vậy, bước đến nước đường này cũng là do cô chọn!” Lâm Giang Nam lạnh lùng nói.

“Cô nói bậy, cô nói bậy! Là do cô, là cô sai, nếu cô không xuất hiện, tôi sẽ không thành ra thế này, tôi vẫn sẽ là Tống Điềm Nhiên cao cao tại thượng như cũ mà không phải như bây giờ, là một người điên không còn đường lui!” Cảm xúc của Tống Điềm Nhiên đã mất khống chế, trong miệng cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.

Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng, Khương Trừng lắc đầu với cô nhưng Lâm Giang Nam vẫn dùng ánh mắt kiên định như cũ nhìn cô ta.

Khương Trừng hơi nghiêng đầu nhìn Tần Hiểu Thiên, thúc tay anh ấy một cái, Tần Hiểu Thiên gật đầu, sau đó im lặng lui ra.

“Tống Điềm Nhiên, còn nhớ trước đây tôi đã nói gì với cô không?” Khương Trừng nhẹ nhàng nói với Tống Điềm Nhiên.

Tống Điềm Nhiên từ từ tỉnh táo lại.

“Nhớ.”

“Tôi nói gì?”

“Anh nói... so với nghĩ cách làm sao để từ bỏ, còn không bằng nghĩ cách làm sao để dẫm lên người khác như dẫm lên những con kiến...”

“Vậy cô làm được chưa?”

“Em... Em...”

Một lúc sau, điện thoại Khương Trừng rung lên, anh nhìn Lâm Giang Nam, hơi gật đầu.

Tầm mắt hai người giao nhau.

“Nói cho tôi, cô đã làm được chưa?” Ngữ khí của Khương Trừng bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Tống Điềm Nhiên nhìn gương mặt lập tức lạnh đi của Khương Trừng, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền chảy xuống.

“Chưa... Chưa được...”

Lâm Giang Nam im lặng nắm chặt bàn tay Tống Điềm Nhiên vòng trên cổ mình, sau đó chân hơi mở ra.

Cô đột nhiên dùng sức đẩy mạnh tay Tống Điềm Nhiên, Tống Điềm Nhiên không ngờ Lâm Giang Nam sẽ đột nhiên quấy phá, hai người lập tức ngã lăn ra.

Lâm Giang Nam và Tống Điềm Nhiên lăn tròn trên mặt đất.

Khương Trừng nhanh chóng chạy qua ôm Lâm Giang Nam vào lòng, sức lực lớn đến mức như muốn khảm Lâm Giang Nam vào cơ thể mình.

Tiếp xúc với cái ôm quen thuộc, thể xác và tinh thần vẫn luôn căng thẳng của Lâm Giang Nam lập tức thả lỏng, cô vùi đầu vào ngực Khương Trừng khóc nấc lên. Vừa rồi cô thật sự rất sợ hãi, sợ mình cứ như vậy không còn gặp được Khương Trừng, cô thích anh nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có thể ở bên anh, giờ lập tức phải tách ra, vừa tưởng tượng đến đây, cả người cô liền run rẩy.

“Đừng sợ, đừng sợ, không sao.” Khương Trừng vừa hôn lên đỉnh đầu cô vừa nói.

Mà Tần Hiểu Thiên bên cạnh cũng nhanh chóng chạy đến, chế trụ Tống Điềm Nhiên.

Khương Trừng bế Lâm Giang Nam lên, nhanh chóng đi xuống, lúc đi qua Tống Điềm Nhiên, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô ta như muốn xé nát cô ta ra, Tống Điềm Nhiên rùng mình.

Tần Hiểu Thiên nhìn Tống Điềm Nhiêm đang cuộn mình trên mặt đất.

“Sao đây, còn không chịu đi sao, chẳng lẽ còn chờ lính cứu hỏa đến giải cứu?”

...

Chuyện này vừa bị cho ra ánh sáng, liên tiếp mấy ngày hot search Weibo đều là chuyện của Tống Điềm Nhiên.

Weibo như đã nổ tung, ai nấy đều xôn xao, có người nói Tống Điềm Nhiên điên rồi, có người nói Tống Điềm Nhiên đã chịu phạt, có người nói Tống Điềm Nhiên thật ra đã chết, nhưng dù mọi người nói như thế nào thì tóm lại Tống Điềm Nhiên cũng không lộ mặt, dù sao thì cô ta cũng đã hoàn toàn bị phong sát, xóa tên khỏi hàng ngũ siêu mẫu.

Chỉ là cô ta để lại một trạng thái cuối cùng trên Weibo.

Tống Điềm Nhiên V: Rất xin lỗi, hẹn gặp lại.

Tuy rằng đây là một lời xin lỗi nhưng vừa đăng lên cũng gây ra một trận xáo động, ngắn ngủn vài phút đã hơn một trăm nghìn chia sẻ.

Mà Lâm Giang Nam, sau ngày đó liền sinh bệnh nặng, sốt cao đến mức ý thức cũng mơ hồ, thi thoảng còn nói mớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.