Gần
đây, vấn đề mà các bạn nữ trong lớp bàn tán nhiều nhất là Noel sẽ cùng bạn trai
làm những gì. Ngoài Valentine thì đây cũng là thời điểm rất thích hợp để tỏ
tình. Những truyền thống quý báu từ những năm tám mươi như đan khăn, đan găng
tay vẫn được ưa chuộng. Vì là cán bộ lớp nên Xuân Phi bị giáo viên chủ nhiệm cử
đi giúp hội học sinh chuẩn bị bữa tiệc đêm giáng sinh.
Những
khúc gỗ chỉ biết trợn mắt như Xuân Phi phần lớn được phân công đi lấy những đạo
cụ mà các diễn viên cần. Cô đến nhà kho lấy một túi màu nước, chạy đến hội
trường làm tay sai cho các tài tử mỹ thuật, đưa màu, đưa nước và khăn. Đây là
phông sân khấu cho điệu nhảy «Hồ thiên nga». Vốn dĩ chỉ là một mảng màu xanh
đậm nhạt, dường như chỉ vẩy vẩy vài cái là xong nhưng nhìn từ xa lại thấy ánh
sáng xuyên qua bụi cây rọi xuống mặt hồ trong xanh, hình ảnh những bóng cây in
xuống mặt nước trông thật rõ nét và sống động.
- Cậu
phải cười nhiều mới đẹp. Một giọng nói từ trên cao vọng xuống. Xuân Phi ngẩng
đầu nhìn, chàng trai đứng trên giá đang cúi người xuống nhìn cô, ánh mắt toát
lên vẻ hưng phấn – Cậu cười rất xinh.
Lúc ấy
Xuân Phi mới phát hiện mình đang nhếch mép cười, thế là tức tối cúi đầu xuống,
không nhìn anh ta. Chàng trai tiếp tục tô vẽ, đợi đến khi Xuân Phi ngẩng đầu
lên thì anh ta đã vẽ xong một cây tùng cao chọc trời.
- Cậu ở
cùng Hạ Sâm Triệt à? Anh ta lại hỏi.
- Liên
quan gì đến cậu.
- Vậy
thì đúng rồi. Anh ta hứng chí nói – Vậy hai người tiến triển đến mức nào rồi.
Anh ta chọn Kỷ Vi hay chọn cậu….
- Liên
quan gì đến đồ thối nhà cậu. Xuân Phi bực mình nói ra những lời thô thiển. Cô
không nghĩ gì mà ném cả cái đĩa pha màu về phía anh ta. Chàng trai đưa tay đỡ
lấy, màu bắn tung tóe, bắn một mảng vào vị trí chính giữa. Chàng trai hét lên:
- Trời
ơi, tôi vẽ mãi mới được. Hỏng hết cả rồi, hỏng hết cả rồi.
- Đáng
đời.
Xuân
Phi khoái trí nhếch mép. Chàng trai nhảy từ trên giá xuống, vội vội vàng vàng
chạy xuống dưới hội trường nhìn, sau đó nhăn nhó, dáng vẻ như là trời sắp sập
xuống – Đúng là phải vẽ lại rồi, không có cách gì cứu vớt. Cô nàng ghê gớm này,
chẳng phải là nói chuyện bình thường sao…. Cô gái này là động vật máu lạnh,
tuyệt đối không được động vào. Hơn nữa cô ấy hoàn toàn không có nét quyến rũ
trong truyền thuyết, phải hình dung thế nào nhỉ? Giống như trận tuyết đầu tiên
của mùa đông, khiến người ta mong chờ nhưng lại muốn chống chọi với nó.
Xuân
Phi đến quán cà phê của trường mua cốc Capuchino.
Khi
quay lại, cô ngồi dưới khán đài nhìn các nam sinh bận rộn trên lễ đài. Thực ra
như thế này rất tốt, không bị ai làm phiền, không cần phải đưa màu, cũng không
cần đưa khăn, chỉ nhìn khu rừng rậm dần dần hiện ra trước mắt. Nếu những chú
chim trên tấm vải biết hát thì đó nhất định sẽ là âm thanh hay nhất trên thế
giới. Cô cứ ngồi im như thế suốt một buổi chiều. Đến lúc trời tối, Kỷ Vi tập vũ
đạo xong bước ra, hét to về phía chàng trai đang tô màu:
- Bùi
Vũ, đừng quên vẽ hai con thiên nga.
- Ừ,
biết rồi.
Lúc Kỷ
Vi quay người bước ra cửa mới phát hiện Xuân Phi cũng ở trong hội trường. Xuân
Phi không để ý đến cô ta. Cốc cà phê đã nguội, cô uống một ngụm, đắng ngắt. Kỷ
Vi đã dần quen với thái độ của Xuân Phi, thậm chí còn làm mặt xấu đáng yêu với
Bùi Vũ đang hướng ánh mắt tò mò về phía họ, sau đó đi ra khỏi cửa. Tiếng tay
cầm đập vào cửa vang lên trong hội trường, rất chói tai.
Xuân
Phi thở phù, sau đó cúi đầu thu dọn vài thứ, chuẩn bị về nhà.
- Cùng
đi ăn tối nhé. Bùi Vũ lau tay vào quần áo và nói – coi như là chuộc lỗi cho câu
hỏi bất lịch sự ngày hôm nay.
Vốn dĩ
Xuân Phi định nói không cần nhưng lại bắt gặp ánh mắt chân thành của Bùi Vũ.
Ánh mắt rất trong sáng. Một khuôn mặt rất mình thường, không tìm thấy bất kỳ ưu
điểm nào, nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ khiếm khuyết nào. Ánh mắt săm soi
của cô khiến Bùi Vĩ thấy mình giống con khỉ đang làm trò trong vườn bách thú.
Anh không đợi câu trả lời, quyết định cầm lấy chiếc ba lô của cô rồi đi lên
phía trước. Xuân Phi lững thững theo sau.