Hai
người dừng lại trước tiệm ăn nhỏ ngoài trường học, anh ta tươi cười chào chủ
quán rồi nói:
- Ông
chủ, cho hai bát mỳ khoai tây, không thêm ớt.
Một
quán ăn không cầu kỳ, chỉ có vài người khách thưa thớt. Chủ quán là một cặp vợ
chồng ngoài ba mươi tuổi. Chiếc tạp dề của người đàn ông rất sạch sẽ. Người phụ
nữ nhặt lá vàng trong rổ rau rồi đưa cho người đàn ông.
- Tôi
không ăn ở quán ăn ven đường.
- Món
mỳ khoai tây ở quán này rất ngon, đảm bảo cậu ăn một lần sẽ muốn ăn lần thứ
hai.
- Tôi
không ăn. Cô từ chối rất dứt khoát. Chủ quán đứng cách đó không xa nghe thấy
rất rõ. Tay đang lấy mỳ cũng dừng lại. Bùi Vũ ra hiệu tiếp tục, sau đó mỉm cười
bí hiểm với Xuân Phi:
- Thế
này nhé, chỉ cần cậu ăn hết bát mỳ khoai tây này, mình sẽ nói cho cậu biết tất
cả những vụ bí mật của Kỷ Vi.
- Sao
cậu biết?
- Nực
cười. Bùi Vũ đắc trí nói – Anh chàng đẹp trai Bùi Vũ quyết chí trở thành tay
săn tin cao cấp cho các tờ báo về đời tư của các ngôi sao nổi tiếng làm sao có
thể không biết những tin đồn trong cái học viện Giai Kỳ nhỏ xíu này được.
Bát mỳ
khoai tây bốc khói nghi ngút được bưng ra. Xuân Phi nếm thử một miếng. Rất
thơm, nhưng cô không muốn thừa nhận, chỉ bĩu môi rồi nói:
- Cũng
tạm được.
- Haha,
rất ngon đúng không. Bùi Vũ đắm chìm trong thế giới của mỳ khoai tây – Trên thế
giới này mỳ khoai tây là ngon nhất…..
- Đợi
đã, nói về Kỷ Vi đi.
- Được
rồi, cậu không cần lo về Kỷ Vi. Cô ấy và Hạ Sâm Triệt không phải là một đôi.
Theo nguồn tin đáng tin cậy, hồi cấp hai Kỷ Vi học ở trường trung học ІІ trong
thành phố, là bạn của Hạ Sâm Triệt. Về sau chị gái của Hạ Sâm Triệt giới thiệu
cô ấy đăng ký thi học sinh năng khiếu của học viện Giai Kỳ. Bởi vì học sinh
năng khiếu của Giai Kỳ đều là những học sinh ưu tú không có điều kiện kinh tế.
Nhà
trường không những không thu tiền học phí mà hàng năm còn có thể nhận học bổng.
Xuân
Phi đặt đũa xuống, giống như vừa tỉnh giấc mộng. Cô phát hiện mình đang ăn tối
với một anh chàng lạ mặt. Đúng là trúng tà. Cô kinh ngạc nhìn Bùi Vũ đang thao
thao bất tuyệt nói nhà Kỳ Vi khó khăn như thế nào như thế nào, Hạ Sâm Triệt vốn
là ân nhân của cô ta. Còn Kỳ Vi thì cố gắng leo cao như thế nào, cố gắng dùng
mọi thủ đoạn để thoát khỏi cuộc sống vốn có của mình.
Cô hoàn
toàn không biết những chuyện này.
Kỷ Vi
giống như cô bé lọ lem. Kỷ Vi cố gắng phấn đấu. Còn rất nhiều chuyện về Kỷ Vi
mà cô không hề biết. Cô thấy tâm trạng thăng bằng hơn một chút. Thì ra Kỷ Vi
hoàn toàn không phải là cô gái xứng đôi với Hạ Sâm Triệt, mặc dù mình cũng
không phải.
- Hehe,
cậu cười rồi, cậu cười trông rất xinh.
- Liên
quan gì đến cậu.
- Sau
này coi như chúng ta là bạn rồi. Thêm một người bạn là thêm một đường đi. Thêm
một kẻ thù là thêm một dòng sông.
- Thật
phiền phức.
- Cuối
cùng mình đã phát hiện ra bí quyết nói chuyện với cậu. Thực ra cậu đang e thẹn.
Bùi Vũ hoàn toàn không để ý đến vẻ giận dỗi của cô, anh ghé sát tai cô và nói –
Vì là bạn nên mình tặng kèm cậu một thông tin bí mật. Cậu về chạm vào cổ Hạ Sâm
Triệt sẽ phát hiện một chuyện rất thú vị.
- Cậu
thật tẻ nhạt.
Cổ anh
ấy trắng mịn. Chỉ có điều đó không phải là trọng điểm. Bùi Vũ cười ha hả và nói
– Cậu cứ chạm vào thì biết – Xuân Phi cũng không tiện hỏi. Chỉ nhìn anh ta bằng
ánh mắt nghi hoặc, lại nghe thấy anh ta nói úp úp mở mở, có mà như không, không
mà như có. Ánh ta đúng là một người nói nhiều, rất hiếm gặp nhưng cũng rất thú
vị.
- Này,
cô nàng phiền phức.
- Hả?
Xuân Phi ngoảnh đầu lại, phát hiện Tô Kính Hy đang đứng sau lưng, khuôn mặt ẩn
chứa vẻ ngạc nhiên không thể tin nỗi. Sau khi chắc chắn cô gái đang tươi cười
ngồi trên chiếc ghế nhỏ chính là Xuân Phi, anh vội vàng đi lên trước kéo cô lên
và nói:
- Em
đang ăn mấy thứ vớ vẩn gì vậy?
- Mỳ
Khoai tây.
- Sao
lại ăn thứ này, ăn rồi sẽ đau bụng đấy. Anh đưa em về.
Anh
thấy tức giận. Anh không biết phải làm thế nào để kiềm chế nỗi tức giận của
mình. Gọi điện thoại thì cô ấy tắt máy, nhưng lại nhìn thấy cô gái vốn rất kén
chọn đang ngồi ăn ở tiệm ăn nhỏ. Nét mặt của cô ấy khi nói chuyện với cậu nam
sinh kia giống như họ đã quen biết từ lâu, giống như không khí khi mình và cô
ấy ăn cơm cùng nhau. Thậm chí còn không được hòa hợp như thế. Chí ít thì lâu
lắm rồi cô ấy không nở nụ cười tươi tắn như thế. Bàn tay đặt lên vai cô dần dần
nới lỏng ra, cô nàng phiền phức, có phải em không cần anh nữa không. Khi em có
bạn mới, có phải anh sẽ bị một người vô tâm như em dần dần lãng quên không.
Dần dần
biến thành một chấm đen không còn giá trị.
Dần dần
biến thành một cảnh vật đã biến mất trong cuộc sống của em. Khi ngoảnh đầu nhìn
lại, em sẽ nhếch mép nói – Tô Kính Hy chỉ là một chàng ngốc mà thôi