khi hắn đang định quay về thì phía sau vọng lên một giọng nói của một nữ nhân
- đã đến đây sao còn không vào đi
tiếng nói cực kì mị hoặc, nhưng với Dương Vũ thì dễ dàng nhận ra trong từng lời nó quỷ khí trùng trùng khiến hắn sởn gai ốc, lặng lẽ móc từ túi vải treo sau lưng ra tám đồng ngũ đế ném thẳng vào trong sơn động, lập tức tám đồng tiền bị văng ra ngoài bên trên còn vương lại vài tia quỷ khí, thấy vậy thì Dương Vũ có chút không tin, tiến lại nhặt một đồng ngũ đế lên thì nghiêm mặt một chút, là khí tức của quỷ thủ, mà không chỉ là của một con
nghĩ vậy thì chiến ý nổi lên, không còn tính đến đây là một cái bẫy đang chờ mình, rút từ sau lưng hắc hạo diệt thần châm phóng thích cương khí, thần châm rung động mãnh liệt, tính lăng không bay vào thì bên trong hạng động tiếng nói đó lại vọng ra một lần nữa
- là pháp sư nhân gian?
Dương Vũ nghe vậy thì nhếch miệng một cái, không hai lời lăng không vào trong động, vừa hạ thân mình xuống thì lập tức bị khí lạnh trong động làm cho sởn gai ốc, đi được vài bước thì khung cảnh bắt đầu tối dần vì bị khuất ánh mặt trời, suy tính một hồi rồi tháo túi vải xuống, lấy ra một cây đèn cầy ba màu vàng đỏ và xanh lam, là tam sắc định linh đăng
cây đèn này cũng giống với đèn cầy thông thường, chỉ là không dùng sáp nến mà dùng tà khí làm vật liệu đốt cháy, vừa mới châm đèn mà ánh lửa đã cao hơn gang tay chứng tỏ tà khí trong đây cực kì nồng đậm, đi được vài bước thì cảm thấy có chút khí tức lưu chuyển, ánh nến nghiêng về một phía trong sâu huyệt động, Dương Vũ thấy vậy thì cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi theo hướng ánh nến chỉ tới
một lúc sau thì đi tới đường cụt, bốn bên chỉ có tường đá mà cư nhiên ánh nến vẫn hướng về bức tường đối diện, chỉ cần như vậy thì hắn biết ngay đây là một cánh cửa ngăn cách bên trong và bên ngoài huyệt động, vì vậy soi nến khắp nơi tìm cơ quan để khai mở tấm đá này, nhưng tìm một hồi cũng chẳng có gì, thậm chí là một thứ khác biệt cũng không có thì có chút nản lòng, nghĩ đây là một cơ quan ẩn cho nên hắn đặt tam sắc đăng xuống đất để sờ soạn hết các chỗ bên trên phiến đá kia
vừa đặt đèn xuống thì đèn lại bị đổ, cúi xuống nhặt đèn lên thì thấy một hình thù gì đó ở ngay chỗ cây đèn đổ xuống, vội ngồi xuống phủi hết lớp đất cát bao phủ phía trên, khi hình thù đó hiện ta rõ rệt thì hai mắt hắn sáng lên “chìa khóa đây rồi”
chính là một lưỡng nghi thái cực, bên ngoài có tám kì đồ bao quanh, suy xét một hồi thì trong lòng có chút thán phục người làm ra cơ quan này vì thông thường những pháp sư có thể thôi diễn ra bốn kì đồ thì đã có thể gọi là cao minh, mà ở đây lượng số lại lên tới tám, quả thực là một người am hiểu rõ rệt về dịch số bát quái, nhưng mọi chuyện hắn nghĩ không chỉ có vậy, kì đồ dịch số không những để đánh giá độ am hiểu của một đạo sĩ, mà đôi khi còn là một chìa khóa phong ấn tà vật, số lượng dịch số sẽ tương ứng với tu vi của tà vật đó, vậy mà phải dùng tới lượng số thứ tám thì tà vật trong này thực quả là không tầm thường.
với Dương Vũ thì cũng kinh qua không ít lệ quỷ đại yêu, hơn nữa càng là đối thủ cường đại thì càng làm hắn thống khoái, chỉ cần như vậy thì hắn đã không cần suy nghĩ lập tức lấy âm dương bàn trong túi vải ra mà thôi diễn lượng số của tám kì đồ kia, với lượng số từ một tới ba thì đối với hắn cực kì dễ dàng, nhưng càng về sau thì lượng số sẽ khó theo cấp số nhân, để thôi diễn đến dịch số thứ năm mà hắn đã hao không ít tinh lực, mồ hôi trên trán đã nhỏ xuống, cảm thấy như là đã phải đánh một trận tận sức
đến khi tam sắc đăng đã cháy chỉ còn một nửa thì hắn mới có thể thôi diễn đến kì đồ thứ bảy, đang chuẩn bị giải lượng số cuối cùng thì chợt trong đầu hắn nhớ ra điều gì, tiếng nói ban nãy khi hắn chưa bước vào cửa động đích sác là một con quỷ thủ, nhưng tại sao trong thời gian hắn đi vào đến đây, lại còn để hắn diễn dịch ra đến bảy quẻ dịch số mà lại không ngăn cản, chẳng lẽ nó muốn hắn mở được cánh cửa này ra
suy nghĩ đó làm tay hắn hơi ngưng lại, không còn có thể diễn dịch quẻ số được nữa, không phải vì hắn sợ sẽ gặp phải tà vật trong đó, mà vì hắn sợ nếu thực sự không đánh lại còn để nó thoát ra ngoài thì có thể tạo ra một trường hạo kiếp, sự việc có thể cực kì nghiêm trọng
suy tính một hồi rồi quyết định lấy ra từ trong túi vải ra bảy lá cờ màu sắc khác nhau, trên mỗi lá cờ đều có thêu đạo văn cắm ở bảy vị trí của thất tinh trận, lấy ra một sợi chỉ đỏ kéo hết từ bảy lá cờ cho đến gần cánh cửa đá kia,lại cắn nhẹ tay trái bật máu, nhỏ vài giọt vào trong một cái bát nhỏ, đổ vào đó thêm máu chó mực, máu gà đen, máu dê đen, máu ngựa đen niêm chú lầm dầm rồi lấy hỗn hợp đó vẽ đủ bảy lá bùa dán vào vị trí thất tinh trận của bảy lá cờ kia tạo thành thất tinh tru tà trận, tu vi miễn không vượt qua quỷ thủ thì chỉ cần gặp trận này chỉ có tan thành mây khói, nhìn lại trận đồ mà mình vừa bày ra thì gật gật đầu tỏ vẻ ưng ý vì hắn không tin thứ trong kia có thể vượt ra khỏi đại trận này, lại ngồi xuống thôi diễn kì đồ cuồi cùng
tam sắc đăng cháy đến gần hết thì tám kì đồ cũng đã giải song, xoay đúng về vị trí của bát quái thì cánh cửa kia từ từ mở ra, bên trong sộc ra một mùi thi khí khiến hắn nghẹt thở, tay phải nâng lên hắc hạo diệt thần châm từ từ tiến vào
bên trong cảnh vật cũng chẳng có gì nhiều ngoại trừ năm cỗ quan tài, trong đó một cỗ đã bị bật nắp, đến lúc này thì hắn mới biết đây là một cổ mộ, nghi ngờ có thi biến liền tiến lại một trong bốn cỗ quan tài còn lại kiểm tra thì có chút sửng sốt, quan tài làm bằng huyết hòe mộc, niên đại cũng đại khái một hai trăm năm, vậy thi thể bên trong...thật sự là không dám nghĩ tới, đang tính mở cỗ quan tài đó ra thì từ đằng sau khí tức lưu động, quỷ vụ sung quanh bao phủ lấy cả căn phòng, ngay cả tam sắc đăng trong tay Dương Vũ cũng đã vụt tắt