Ninh Thư biết rõ vị trí của mình, đó chính là một quân cờ, một quân cờ có thể dùng để đối phó với Sở Tiêu Nhiên, hơn nữa Ninh Thư bằng lòng làm quân cờ này.
Những chuyện Sở Tiêu Nhiên làm đã chạm tới ranh giới của lãnh đạo.
Khống chế kinh tế là chuyện một thương nhân như hắn nên làm sao?
Ninh Thư ngoại trừ bận việc của văn phòng luật ra, thì cũng phải bớt chút thời gian về nhà thăm cha mẹ Từ gia, có điều mỗi lần việc mẹ Từ làm khi nhìn thấy Ninh Thư chính là hỏi Từ Văn Lãng có người yêu chưa.
Mẹ Từ cảm thấy tuổi của con trai mình cũng không còn nhỏ nữa, tính ra cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, có rất nhiều người bằng tuổi đó đã làm cha rồi.
Hơn nữa bây giờ con trai mình cũng coi như có sự nghiệp thành công, có thể lấy được một cô gái còn tốt hơn Hạ Hiểu Mạn.
Ngoài miệng mẹ Từ không nói, nhưng trong lòng cũng hơi oán hận Hạ Hiểu Mạn, đặc biệt là khi nhìn thấy không có cô gái nào bên cạnh Ninh Thư, ngay cả một đối tượng mập mờ cũng không có, mẹ Từ cảm thấy trong lòng con trai mình còn có Hạ Hiểu Mạn.
Ninh Thư quả thực toát hết cả mồ hôi, bắt cô cưới một cô gái, đừng đùa chứ, chỉ đành nói với mẹ Từ rằng mình đang cố gắng tìm bạn gái, tìm được sẽ mang về, sau đó đi như chạy vậy.
Tuy rằng như vậy nhưng vẫn không thể ngăn cản được lòng nhiệt tình của mẹ Từ, hai ba ngày lại bắt Ninh Thư về nhà xem mặt một cô gái, nói có cô gái rất hiền lành xinh đẹp, muốn Ninh Thư về gặp mặt một chút.
Ninh Thư thực sự muốn sụp đổ, những chuyện như thế này vẫn nên đợi Từ Văn Lãng trở về tự mình giải quyết đi.
Ninh Thư chuyên tâm vào công việc, chắc là do lần trước Ninh Thư nói quá không khách khí, một khoảng thời gian dài sau đó, Hạ Hiểu Mạn cũng không quay lại tìm cô nữa, hơn nữa cũng không gọi điện thoại tới.
Có những lúc Hạ Hiểu Mạn có mặt ở yến hội với danh phận là bạn gái của Sở Tiêu Nhiên, Hạ Hiểu Mạn nhìn thấy Ninh Thư thì biểu cảm lúc nào cũng lạnh lùng, không nói chuyện cùng Ninh Thư, đến chào hỏi cũng không có nữa, cho dù ánh mắt có giao nhau, Hạ Hiểu Mạn cũng lập tức rời đi.
Chà chà, hành động như vậy của Hạ Hiểu Mạn chắc là đang bực bội đây, cảm thấy như vậy có thể làm cho cô cảm thấy khó chịu, cảm thấy như vậy sẽ khiến cô phải thỏa hiệp.
Con người luôn luôn yêu bản thân mình, khoan dung để bản thân khóc lóc om sòm, ra vẻ có lý chẳng sợ.
Sở Tiêu Nhiên ngược đãi tinh thần Hạ Hiểu Mạn, là cảm thấy Hạ Hiểu Mạn không rời xa mình nổi, cũng không thể rời xa mình, Hạ Hiểu Mạn thỏa hiệp rồi, mà Hạ Hiểu Mạn lại muốn ngược đãi tinh thần Ninh Thư, là cảm thấy trong lòng Ninh Thư còn có cô, nên sẽ vì cô mà thỏa hiệp.
Trong lòng Ninh Thư hơi kinh ngạc, điệu bộ này của Hạ Hiểu Mạn không phải là muốn bắt cô xin lỗi đấy chứ.
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư tự mình giao lưu cùng người khác, ngay cả khóe mắt cũng không bố thí cho Hạ Hiểu Mạn lấy một cái, cô ta thích như thế nào thì như thế đó đi, cho dù Hạ Hiểu Mạn chết ở trước mặt Ninh Thư, trong lòng Ninh Thư cũng không có chút dao động nào.
Sở Tiêu Nhiên hơi hơi hí mắt nhìn Ninh Thư, kéo Hạ Hiểu Mạn đi về phía Ninh Thư, Hạ Hiểu Mạn không muốn đi, nói: “Em không đi.”
Sở Tiêu Nhiên nhíu mày, dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của Hạ Hiểu Mạn, rõ ràng hành động tự động tránh xa Từ Văn Lãng của Hạ Hiểu Mạn đã lấy được lòng của Sở Tiêu Nhiên rồi, để Hạ Hiểu Mạn đứng đó chờ hắn.
“Luật sư Từ.” Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư: “Anh là người leo lên nhanh nhất mà tôi từng thấy đấy, trước kia còn là một luật sư rất nhỏ, bây giờ đã trở thành luật sư từ thiện của chính phủ rồi, anh quả thực cũng biết luồn cúi đấy, lấy thân phận luật sư từ thiện xuất hiện trước công chúng, sau lưng không biết như thế nào nhỉ.”
Ninh Thư đối với Sở Tiêu Nhiên cười nhạo một chút cũng không để trong lòng, Sở Tiêu Nhiên là muốn nói co khúm núm mới có địa vị hôm nay.
“Đằng sau tôi như thế nào, thực chất người khác sẽ không để ý tới, những người đến tìm tôi thưa kiện không để ý, bởi vì tôi có thể giúp bọn họ thắng kiện, những người cần pháp luật giúp đỡ cũng không để ý đằng sau lưng tôi là người như thế nào, bởi vì tôi có thể giúp họ đòi lại công bằng, mà không cần phải trả cái giá quá lớn.” Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Những chuyện đó đều là những chuyện tôi đáng làm, tôi có gì phải áy náy, có gì phải bất an chứ?”
Con ngươi của Sở Tiêu Nhiên co lại, đang muốn nói chuyện, phía bên kia chợt truyền tới âm thanh rơi vỡ của chiếc ly, gây nên tiếng động.
Sở Tiêu Nhiên và Ninh Thư quay đầu lại nhìn thấy trên lễ phục của Hạ Hiểu Mạn đều là rượu đỏ, rượu đỏ chảy xuống bộ lễ phục trắng tinh, mà đối diện với Hạ Hiểu Mạn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lúc này vô cùng không có thành ý xin lỗi Hạ Hiểu Mạn.
Ninh Thư liếc mắt nhìn rồi thu ánh mắt lại, lại là chuyện ghen tuông giữa con gái với nhau, thực sự chẳng thú vị chút nào cả.
Sở Tiêu Nhiên đi tới, mang Hạ Hiểu Mạn đi thay quần áo.
Ninh Thư thấy cảnh này, cảm thấy Hạ Hiểu Mạn như một đứa trẻ to xác vậy, gặp chuyện cũng chỉ biết luống cuống chân tay, đợi hoàng tử đến cứu, thảo nào mà không thể rời khỏi Sở Tiêu Nhiên được, trong lòng sinh ra ỷ lại với Sở Tiêu Nhiên.
Sở Tiêu Nhiên lúc thì tàn nhẫn với cô ta như ác ma, lúc thì dịu dàng lãng mạn, bảo sao Hạ Hiểu Mạn không thể rời xa hắn, mà Hạ Hiểu Mạn dùng ảnh chụp và băng ghi hình để phủ nhận loại tâm lý này, nói mình không thể rời xa là vì những bức ảnh đó.
Dù sao thì cũng có một đống lý do, nói chung chính là vì Hạ Hiểu Mạn yêu người đàn ông cứng rắn uy hiếp mình.
Ninh Thư vẫn theo nhân viên kiểm thuế đến công ty Sở Tiêu Nhiên kiểm tra sổ sách, hiện tại kiểm toán tương đối chuyên cần, cũng khoảng hai tháng một lần, chuyện này cũng khá khác thường, chuyên cần nhất cũng chỉ nửa năm tra một lần thôi.
Khi Sở Tiêu Nhiên nhìn thấy Ninh Thư, gương mặt tàn khốc lạnh băng, nói: “Luật sư Từ muốn đối đầu với tôi hả, hai tháng đến tra một lần, không muốn để công ty của tôi làm ăn sao?”
Ninh Thư cười híp mắt nói: “Không chỉ điều tra công ty của tổng giám đốc Sở, những công ty khác đều bị điều tra, đây là ý của cấp trên, muốn tra vấn đề trốn thuế mấy năm nay.”
Sở Tiêu Nhiên mím chặt môi, Ninh Thư uống một ngụm cà phê thư ký mang lên, ngồi bên cạnh nhàn nhã đợi người kiểm toán.
Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư, lạnh nhạt nói: “Luật sư Từ, anh nhất định phải đối phó với tôi sao?”
Bọn họ không phải vẫn luôn đối địch sao?
Vẻ mặt Ninh Thư thản nhiên: “Tổng giám đốc Sở anh nói gì tôi nghe không hiểu.”
Sở Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng: “Có một số chuyện không đơn giản như những gì anh thấy đâu, anh cảm thấy một luật sư nhỏ như anh có thể đối phó với tôi sao?”
Ninh Thư nở nụ cười, Sở Tiêu Nhiên có thể nói ra những lời này, chứng tỏ trong lòng hắn đang chột dạ, thà nói cho cô nghe còn hơn là nói cho người khác nghe.
Sổ sách có vài chỗ không rõ, Ninh Thư lập tức lôi giấy tờ ra, Sở Tiêu Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Ninh Thư, lấy ra tờ chi phiếu, lạnh lùng nói với nhân viên điều tra thuế: “Lần này là bao nhiêu?”
Sở Tiêu Nhiên là một nhân vật lớn của thành phố T, vài nhân viên điều tra thuế này đều bị Sở Tiêu Nhiên dọa đến phát sợ rồi, trong lòng run rẩy sợ hãi, nếu như Sở Tiêu Nhiên muốn truy cứu, mấy người bọn họ cũng không chịu nổi.
Ninh Thư tiếp lời, nói: “Gấp ba, khoản tiền không rõ hướng đi phải phạt gấp ba.”
Con ngươi của Sở Tiêu Nhiên co lại, gắt gao mím môi, cuối cùng soạt soạt soạt viết trên tấm chi phiếu, bút máy ấn mạnh trên tờ giấy, có nhiều chỗ bị mài rách.
Ninh Thư thoải mái nhận chi phiếu, sau đó lại móc một tập giấy tờ ra, nói: “Tổng giám đốc Sở, đây là đơn kiến nghị về giá cả hàng hóa, giá cả của những hàng hóa trong công ty của anh cần phải chỉnh đốn và cải cách.”