Công ty của Sở Tiêu Nhiên độc quyền không ít ngành nghề, giá của các sản phẩm độc quyền cơ bản đều do Sở Tiêu Nhiên quy định, giá các sản phẩm trong công ty của Sở Tiêu Nhiên hơi đắt, nên cấp trên mới phải điều chỉnh lại giá cả.
“Tổng giám đốc Sở, hy vọng lần sau tới, anh đã điều chỉnh xong giá cả.” Ninh Thư không để ý đến sắc mặt khó coi của Sở Tiêu Nhiên, nói: “Mong tổng giám đốc Sở dựa theo giá cả phía trên tờ đơn kiến nghị này để chỉnh đốn và sửa đổi lại.”
Sắc mặt Sở Tiêu Nhiên lạnh nhạt cầm lấy đơn kiến nghị nhìn lướt qua, rồi thờ ơ ném sang một bên, căn bản không quan tâm đến tờ đơn kiến nghị này.
Ninh Thư thấy vậy chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì nữa, Sở Tiêu Nhiên muốn làm thế nào là quyền tự do của hắn.
Chuyện Sở Tiêu Nhiên trốn thuế bị truyền thông trắng trợn đưa tin, ngoại trừ công ty của Sở Tiêu Nhiên, còn có những công ty nhỏ khác, có điều đều là công ty nhỏ không có tiếng tăm, căn bản không có người để ý đến, nhiều người để ý đến công ty của Sở Tiêu Nhiên hơn, bởi đó dù sao cũng là một công ty lớn đã lên sàn.
Hơn nữa những tin tức đưa ra còn yêu cầu Sở Tiêu Nhiên phải tiến hành điều chỉnh lại giá cả sản phẩm của hắn, nhất là những sản phẩm cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày.
Sở Tiêu Nhiên ra tay ngăn cản bọn họ phát tán những tin này, nhưng dường như không có tác dụng lắm, truyền thông đã dây dưa đưa tin mấy ngày liền mới ngừng lại.
Sở Tiêu Nhiên nhìn vào màn hình tinh thể lỏng trên tường đang phát tin tức, sắc mặt trở nên âm u, trực tiếp cầm điều khiển ném về phía TV, màn hình bị đập nứt ra, khiến Hạ Hiểu Mạn ở bên cạnh giật nẩy mình, lên tiếng hỏi: “Sở Tiêu Nhiên, anh làm sao vậy?”
Sở Tiêu Nhiên xoay đầu nhìn Hạ Hiểu Mạn, sự âm u và độc ác trong mắt hắn vẫn chưa tiêu tan, lúc nhìn Hạ Hiểu Mạn, lộ vẻ vô cùng tà ác lại mang theo sự quyến rũ mê hoặc lòng người, Hạ Hiểu Mạn bị ánh mắt này của hắn hù dọa.
“Hừ, còn không phải bởi vì người yêu cũ của em sao, tự nhận mình có người chống lưng, muốn cùng anh phân cao thấp.” Giữa hai lông mày của Sở Tiêu Nhiên mang theo sự miệt thị: “Hắn như vậy là muốn tìm anh báo thù đó.”
Hạ Hiểu Mạn cắn cắn môi, loại chuyện này cô ta nên nói thế nào đây, nhìn thấy Sở Tiêu Nhiên híp mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.
Hạ Hiểu Mạn thấy quá mệt mỏi, cô ta cảm thấy Sở Tiêu Nhiên đang trách cô ta, cô ta vô tội, khi cô ta đang ở trong tình trạng không biết gì cả đã bị Sở Tiêu Nhiên chụp ảnh, Sở Tiêu Nhiên dùng những bức ảnh này để uy hiếp cô ta, vì thế, cô ta phải rời bỏ anh Văn Lãng, người luôn đối xử tốt với cô ta, phải nhẫn nhịn chịu đựng vì đủ loại lý do.
Sở Tiêu Nhiên trách cô ta, anh Văn Lãng trách cô ta, cha mẹ nói cô ta làm họ mất mặt, thân thể cô ta không còn trong sạch, ở lại bên cạnh Sở Tiêu Nhiên một cách không có tôn nghiêm như thế.
Hạ Hiểu Mạn mệt mỏi xoay người lên tầng, Sở Tiêu Nhiên đứng lên sải bước đến trước mặt Hạ Hiểu Mạn, từ trên cao nhìn xuống Hạ Hiểu Mạn, giọng nói mang theo sự sắc bén cùng tàn khốc: “Thế nào, nhìn thấy bạn trai cũ hiện tại đã trở mình, nên muốn quay lại bên cạnh hắn sao.”
Vẻ mặt của Hạ Hiểu Mạn càng thêm đau khổ, giọng run rẩy nói: “Anh rõ ràng biết điều này là không thể nào, tại sao anh còn nói ra những lời như vậy, Sở Tiêu Nhiên, anh đừng làm tổn thương em nữa được không?”
Sở Tiêu Nhiên mím mím môi, ôm lấy Hạ Hiểu Mạn, sáp đến bên tai Hạ Hiểu Mạn, thâm độc nói: “Nếu để cho anh phát hiện em vẫn vương vấn không bỏ được Từ Văn Lãng, anh sẽ giết Từ Văn Lãng, Từ Văn Lãng sẽ chết vì em đấy.”
Hạ Hiểu Mạn rùng mình một cái, ngẩng đầu sững sờ nhìn Sở Tiêu Nhiên, nói: “Sở Tiêu Nhiên, tại sao anh lại bỉ ổi như thế, em dây dưa không dứt với anh Văn Lãng khi nào chứ.”
“Anh Văn Lãng? Xưng hô vẫn thân mật thật đấy.” Sở Tiêu Nhiên lạnh lùng nói, liền khom lưng bế Hạ Hiểu Mạn lên.
Hạ Hiểu Mạn sợ hãi đấm vào người Sở Tiêu Nhiên, hoảng hốt lo sợ: “Sở Tiêu Nhiên, anh là đồ cầm thú.”
“Là anh chưa thỏa mãn em nên mới khiến đầu em nghĩ này nghĩ nọ, nhớ tới người đàn ông khác, để anh cho em biết ai mới là người đàn ông của em, ai mới là người đàn ông chiếm đoạt em.” Sở Tiêu Nhiên lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của Hạ Hiểu Mạn đỏ bừng, Sở Tiêu Nhiên thấy Hạ Hiểu Mạn ngượng ngùng, trong mắt lóe lên một tia dịu dàng, sau đó hai người lại lăn lộn dây dưa.
Ninh Thư vẫn luôn theo dõi động tĩnh của Sở Tiêu Nhiên, nhưng từ lần trước đưa đơn kiến nghị điều chỉnh giá cả, Sở Tiêu Nhiên căn bản vẫn không hề hành động, cũng không thấy hắn ra chỉ thị điều chỉnh giá sản phẩm.
Ninh Thư đầu tiên cảm thấy sững sờ, Sở Tiêu Nhiên thật sự không quan tâm hay bởi vì đã có đường rút khác.
Ninh Thư gọi một cú điện thoại cho Sở Tiêu Nhiên, bảo Sở Tiêu Nhiên nhanh chóng hành động, điều chỉnh lại giá cả.
Sở Tiêu Nhiên trực tiếp kéo Ninh Thư vào danh sách đen, Ninh Thư muốn gọi lại lần nữa cũng không gọi được.
Đối với việc này, Ninh Thư không hề tức giận, để xem ai liều mạng hơn ai.
Sở Tiêu Nhiên không hành động, Ninh Thư cũng không vội, dù sao thì áp lực đều tập trung trên người Sở Tiêu Nhiên, cho dù Sở Tiêu Nhiên làm như thế nào, sự kiêu ngạo của hắn cũng sẽ bị đả kích, giảm giá cả xuống, tất nhiên sẽ tổn hại đến lợi ích của Sở Tiêu Nhiên, nếu như không làm theo, thì chính là đang khiêu khích với lãnh đạo của thành phố T.
Hiện giờ Sở Tiêu Nhiên chính là một con heo mập, đã đủ mập, hơn nữa xem chừng đã có xu hướng muốn vượt qua cái chuồng heo, không làm thịt thì để làm gì.
Không lâu sau, Sở Tiêu Nhiên mở một cuộc họp báo, có phóng viên đến tham dự, Sở Tiêu Nhiên nói thẳng có một số sản phẩm sẽ không sản xuất nữa, bởi vì vốn bỏ ra quá cao, nhưng phải điều chỉnh giá, mà giá cả sau khi điều chỉnh lại quá thấp, nên chỉ có thể ngừng sản xuất.
Sở Tiêu Nhiên đưa ra tin tức không khác gì quả lựu đạn khiến dân chúng khủng hoảng, bởi vì Sở Tiêu Nhiên độc quyền không ít ngành nghề, nếu như ngừng sản xuất, sẽ không có những đồ dùng cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày.
Dẫn tới phong trào mọi người tranh nhau mua đồ, kinh tế của cả thành phố T bắt đầu rối loạn, cùng với việc hàng hóa càng ngày càng ít, bầu không khí ngày càng căng thẳng, ngay cả các sự kiện bạo lực cũng bắt đầu xảy ra.
Ninh Thư thấy thành phố hỗn loạn như vậy, trong lòng thật sự bội phục Sở Tiêu Nhiên, hành động này của Sở Tiêu Nhiên chính là đang khiêu khích, để các nhà lãnh đạo thấy, nếu họ muốn điều chỉnh giá sản phẩm của hắn, hắn sẽ làm cho thành phố T này trở nên rối loạn.
Sở Tiêu Nhiên rốt cuộc là có sức mạnh gì mà lại dám gây hấn, dám chống lại chính quyền như vậy?
Đây chẳng phải là Sở Tiêu Nhiên đang tìm đường chết hay sao.
Thành phố T hỗn loạn chừng mấy ngày, lãnh đạo cũng không để Sở Tiêu Nhiên ra tay, mà họ đã mua sản phẩm từ những nguồn hàng khác, để bổ sung những hàng hóa bị thiếu hụt.
Cùng với sự xuất hiện của những mặt hàng này, Sở Tiêu Nhiên không thể tiếp tục độc quyền một số sản phẩm nữa.
Trước kia có Sở Tiêu Nhiên, sản phẩm ở những địa phương khác rất khó vào được thành phố T, thị trường của thành phố T cơ bản đều là sản phẩm của công ty Sở Tiêu Nhiên, gần như là có tính cưỡng chế.
Sở Tiêu Nhiên muốn gây ra hỗn loạn kinh tế của thành phố T, kết quả lãnh đạo lại nhập sản phẩm từ nơi khác.
Để xem ai thủ đoạn hơn ai.
Lãnh đạo đã ổn định được tâm trạng của dân chúng, nhưng tâm trạng của Sở Tiêu Nhiên lại không tốt, hiện tại trên thị trường của thành phố T đầy rẫy những hàng hóa cùng loại, hơn nữa còn rẻ hơn sản phẩm của hắn.
Sở Tiêu Nhiên rất tự tin hắn vừa ra tay sẽ dẫn tới khủng hoảng kinh tế, nhưng cục diện bây giờ khiến Sở Tiêu Nhiên tiến thoái lưỡng nan.
Điều quan trọng nhất là, vị trí bá chủ thương nghiệp thành phố T của hắn đang bị uy hiếp, hơn nữa có một số sản phẩm không còn ưu thế độc quyền nữa.
Độc quyền sinh ra món lãi kếch sù.
Sở Tiêu Nhiên cảm giác mình đã rơi vào bẫy, đây là một âm mưu nhằm vào hắn, mặc kệ hắn làm như thế nào, đều sẽ bị suy yếu thực lực.
Từ Văn Lãng?
Người đàn ông này đúng là có gan đấy.