Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 262: Chương 262: Thăng cấp vô địch (8)




“Huynh đệ, theo ta ngươi nên từ hôn từ sớm, Sư Tuệ Đế rõ ràng là chướng mắt ngươi, nhưng ngươi có thể từ hôn cũng vớt vát được chút mặt mũi rồi.” Tuy Lưu Tần Dương nói như thế nhưng giọng nói có vẻ hả hê, rõ ràng đang xem thường Ninh Thư.

Ninh Thư biết đám người này đang hâm mộ và ghen tỵ, cô là người không có thực lực, dựa vào cha mới có vị hôn thê là mỹ nhân mà nam nhân đều mơ ước như thế, bây giờ cô đã từ hôn thì họ lại quay qua cười nhạo cô.

Có bản lĩnh thì các người cũng có một người cha như cha Ngụy đi, biết đầu thai cũng là một loại kỹ thuật đấy.

Ninh Thư nhắm mắt lại không muốn nói chuyện với đám người này nữa. Cho dù Sư Tuệ Đế chướng mắt Ngụy Lương Nguyệt, chẳng lẽ bọn họ thì có cơ hội sao? Mỹ nhân người ta là để cho nam chính đấy.

Lưu Tần Dương thấy Ninh Thư như thế cũng không cùng cô nói chuyện nữa. Một nan nhân bên cạnh cau mày nói với hắn ta: “Ngươi không có việc thì nói với hắn làm gì chứ.”

“Đúng đó, đúng đó, vào bí cảnh hắn sẽ cản trở chúng ta.” Một nữ đệ tử liếc Ninh Thư, khinh bỉ nói.

Ninh Thư mở mắt nhìn nữ đệ tử vừa nói chuyện, lên tiếng: “Khi nào ta nói muốn ở cùng các người chứ? Ta đi một mình không được sao?”

Trước giờ Ninh Thư không có dự định đi theo đám người này. Tuy đều là đệ tử cùng một tông môn nhưng không có nghĩa là có thể tin tưởng nhau, nhất là sáu người này còn ghét cô như vậy.

Trên mặt nữ đệ tử hiện lên vẻ khinh thường, nói: “Với thực lực này của ngươi đi vào bí cảnh chỉ có con đường chết, chỉ cần một con thỏ răng sắt trong bí cảnh cũng có thể giải quyết được ngươi rồi.”

“Ta cũng không yêu cầu các người cứu ta, các người nhiều chuyện làm gì, đồ bà tám.” Ninh Thư còn chưa làm gì với nữ đệ tử này, lại giống như đã cưỡng gian nàng ta không bằng, rốt cuộc thanh danh của nguyên chủ xấu đến mức nào chứ.

Đám người Thiên Đạo tông này còn không phải là ghen tỵ với nguyên chủ sao, đúng là Ngụy Lương Nguyệt không cố kị chuyện nam nữ, nhưng hắn cũng không phải người háo sắc hung ác gì mà chỉ cần là nữ nhân hắn đều xuống tay được.

Lời nói của Ninh Thư làm nữ đệ tử tức đến mặt mày xanh mét: “Ngươi - một người có tu vi thấp mà cũng dám nói với ta như thế sao?”

“Cha ta là Ngụy Minh, nếu như cô không phục thì đi tìm cha ta đi.” Lúc này Ninh Thư lại bày ra bộ dạng của con nhà giàu.

Nữ đệ tử tức đến ngực phập phồng, ánh mắt oán hận trừng Ninh Thư.

Ninh Thư lại vô cùng sảng khoái, biết mấy nữ đệ tử kia không muốn thấy cô nên tránh rất xa, cô cũng không để ý. Có cần thiết phải hạ thấp người khác để thể hiện mình thanh cao như vậy không, Ninh Thư hơi không chịu được.

Ôi, tất cả đều do thực lực gây họa mà.

“Được rồi, các người đều là đệ tử Thiên Đạo tông, giữa đồng môn với nhau cần gì phải căng thẳng như thế. Ngụy Lương Nguyệt, thực lực của ngươi còn kém, cần phải dựa vào sự giúp đỡ của mọi người, đừng có khua môi múa mép nữa.” Trưởng lão dẫn đoàn nói với Ninh Thư, cũng là đang nhắc nhở cô.

Ninh Thư nhe răng cười với trưởng lão dẫn đoàn một cái, không nói gì nữa.

Sáu đệ tử Thiên Đạo tông thấy thái độ của Ninh Thư như vậy càng không thích, Ninh Thư cũng không để ý.

Qua rất lâu cuối cùng cũng tới cửa vào của bí cảnh, ở đây đã có rất nhiều người, mỗi tông môn phân chia rõ ràng, đều đang chờ bí cảnh mở ra.

Vừa xuống khỏi linh thuyền, Ninh Thư đã nghe được một giọng nữ yêu kiều ngang ngược nói: “Tên háo sắc, sao ngươi lại dám ở chỗ này.”

Xung quanh lập tức có tiếng cười trộm, ồn ào nói: “Háo sắc, háo sắc...”

Đệ tử của Thiên Đạo tông lại cách xa Ninh Thư một chút, bộ dạng như không quen biết Ninh Thư vậy.

Ninh Thư còn chưa rõ xảy ra chuyện gì thì thấy trước mặt có một cô gái yêu kiều, xinh đẹp tỏa sáng, trên tay nàng ta đeo một cái chuông nhỏ phát ra tiếng đinh đang.

“Cô là ai?” Ninh Thư nhìn nàng ta, tức giận nói: “Sao ta lại không dám đến đây, không lẽ chỗ này là nhà của cô hả?”

“Đồ háo sắc, ngươi dám từ hôn với sư tỷ của ta, hôm nay ta muốn báo thù cho tỷ ấy.” Tiểu cô nương lòng đấy căm phẫn nói: “Một phế vật như ngươi mà cũng dám từ hôn.”

Ninh Thư:...

Xung quanh cách đó không xa nhìn thấy Sư Tuệ Đế mặc y phục màu trắng, mang mạng che mặt mỏng, toàn thân toát vẻ thanh cao lạnh lùng, còn nam nhân đứng cạnh nàng như một vũ khí hiên ngang, anh tuấn đẹp trai, Ninh Thư không đoán cũng biết đây chính là nam chính Diệp Vũ.

Hắn không chỉ có thực lực cao cường mà còn có khuôn mặt tuấn tú làm cho nữ nhân không thể chống đỡ được, mang theo hào quang của nam chính.

Sư Tuệ Đế liếc Ninh Thư một cái, ánh mắt hờ hững như không quen biết cô, Ninh Thư cũng không để ý.

Nhưng Diệp Vũ lại quan sát Ninh Thư một cái, lộ vẻ khinh thường, sau đó nói gì đó bên tai Sư Tuệ Đế, cử chỉ rất thân mật. Sư Tuệ Đế đối với hành động thân mật của Diệp Vũ hơi không thích ứng lùi sang bên cạnh, có vẻ hơi xấu hổ.

“Này, tên háo sắc kia ngươi nhìn cái gì hả, bây giờ sư tỷ đã không còn là vị hôn thê của ngươi, còn nhìn nữa bà đây sẽ móc mắt ngươi ra đấy.” Tiểu cô nương hung dữ nói với Ninh Thư.

Ninh Thư liếc nàng ta: “Sư tỷ cô còn chưa nói, cô lại ở đây nói thay nàng cái gì hả, là ta từ hôn thì đã sao?”

“Ta không từ hôn chẳng lẽ đợi đệ tử Hồng Môn tông các người đánh chết ư?” Ninh Thư bĩu môi, vòng qua nàng ta muốn đi.

Tiểu cô nương ngăn Ninh Thư lại, nói: “Coi như ngươi thức thời, biết chính mình ra sao, cho dù muốn từ hôn thì cũng là sư tỷ ta từ hôn với ngươi.”

Ninh Thư:...

“Vậy sao sư tỷ ngươi không từ hôn đi, chúng ta đã đính hôn lâu như thế rồi, nàng muốn sao không nói sớm?” Ninh Thư nhìn chằm chằm tiểu cô nương hỏi.

Tiểu cô nương hơi nghẹn lời, lại lập tức nói: “Đó là quyết định của sư môn, sư tỷ cũng không tự làm chủ được.”

“Nàng đã không làm chủ được, ta lại đề nghị từ hôn, cô còn muốn tìm ta kiếm chuyện làm gì? Tóm lại cô muốn làm gì, cho cô đi chết có được không hả?” Ninh Thư rất chán ghét nói: “Đừng có được lợi mà còn khoe mẽ, đã ăn cướp lại còn muốn la làng, chuyện này ai là người có lợi hả?”

Mặt tiểu cô nương tức đỏ bừng, chỉ vào Ninh Thư hỏi: “Ngươi nói ai ăn cướp hả? Bà đây không giết ngươi thì không gọi là Yến Kiều nữa.”

Ninh Thư bật cười một cái: “Nam nhân của mình mập mờ với nữ nhân khác, cô còn giúp tình địch mình ra mặt, sao cô lại thiếu thông minh như thế chứ.”

“Nam nhân gì, tình địch gì chứ, ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Yến Kiều không khỏi nhìn về phía Diệp Vũ.

Ninh Thư liếc mắt một cái, quả nhiên cô ả nóng nảy này thích Diệp Vũ, cô nàng có tính kiêu ngạo này xem ra cũng là một thành viên trong hậu cung của nam chính rồi.

“Diệp Vũ sư huynh tốt như thế tất nhiên có nhiều người thích, nếu sư tỷ thích huynh ấy ta vui mừng còn không kịp nữa là, chí ít không phải gả cho tên háo sắc như ngươi.”

Ninh Thư:...

Không thể giải thích được, dưới hào quang của nhân vật chính, nữ nhân lại có thể cùng nhau chia sẻ một người nam nhân mà không có mâu thuẫn gì, ngược lại hậu cung còn chung sống hòa thuận nữa, tình huống này thật quỷ dị, Ninh Thư nghĩ nát óc cũng không hiểu được.

Bình thường thì khả năng làm chuyện ấy ấy của nam chính phải rất mạnh mẽ mới làm cho các cô gái trong hậu cung của hắn vừa đau đớn lại hưởng thụ, còn muốn cùng người khác chia sẻ. Cho nên những cô gái này đều không ngại vào hậu cung của Diệp Vũ, mà còn vui mừng khi có tỷ muội nữa.

Cái suy nghĩ kỳ quái gì thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.