Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 263: Chương 263: Thăng cấp vô địch (9)




Ninh Thư không muốn để ý tới nha đầu Yến Kiều này, vòng qua nàng ta định đi thì Diệp Vũ lại đi đến khoác tay lên vai cô. Tay hắn rất nặng, suýt chút nữa làm Ninh Thư phải quỳ xuống.

“Vị sư huynh này, ngươi nói chuyện với nữ nhân quá không khách khí rồi.” Diệp Vũ lạnh nhạt nói: “Mỗi cô nương đều nên được người ta che chở và yêu thương mới phải chứ.”

“Diệp sư huynh.” Yến Kiều nói với Diệp Vũ: “Người này rất đáng ghét luôn.”

Ninh Thư nhìn Diệp Vũ, thấy mặt mũi hắn sắc bén, ánh mắt toát vẻ lạnh lùng và sát ý, sát ý này nhằm thẳng vào cô.

Má nó, nặng quá đi, sắp quỳ xuống luôn rồi này, Ninh Thư hét lên một tiếng, uỵch một cái ngã xuống đất. Vẻ mặt cô đau khổ vặn vẹo, chỉ vào Diệp Vũ nói: “Ngươi thật độc ác, lại ra tay với ta như thế, bả vai của ta sắp bị ngươi bóp nát rồi.”

Diệp Vũ nhìn tay của mình, nhiều người cũng nhìn về bên này, thấy kẻ phế vật đang lăn trên đất kêu đau thì đều tỏ ra khinh thường, thật là đồ vô dụng, cũng may Sư Tuệ Đế không gả cho nam nhân như thế, nếu không sẽ chậm trễ cả đời mất.

“Đệ tử Hồng Môn tông không có lý do lại ra tay đánh đệ tử Thiên Đạo tông, là muốn hai phái tranh đấu với nhau sao?” Trưởng lão dẫn đoàn của Thiên Đạo tông lạnh lùng hỏi Diệp Vũ.

Diệp Vũ là người cao ngạo, lúc này nói: “Ta không ra tay với hắn, không tin bảo hắn cởi y phục ra thì sẽ biết thôi.”

“Trưởng lão, ta bị nguyên khí của hắn đánh nội thương rất đau đấy.” Ninh Thư gian nan từ dưới đất bò dậy, đáng thương nói với trưởng lão.

Trưởng lão đưa cho Ninh Thư một viên đan dược.

“Hồng Môn tông muốn trở mặt với Thiên Đạo tông chúng ta sao?” Trưởng lão dẫn đoàn ở bên cạnh cũng nhìn thấy nam đệ tử Hồng Môn tông này ra tay đánh người.

“Sư thúc, đây chỉ là Diệp sư đệ đùa với đệ tử quý phái thôi, không có ý định ra tay đâu.” Sư Tuệ Đế lạnh nhạt đi đến, hành lễ hậu bối với trưởng lão dẫn đoàn sau đó lên tiếng giải thích.

“Lương Nguyệt.” Trưởng lão dẫn đoàn nhìn Ninh Thư, dù sao đây cũng là chuyện giữa tiểu bối với nhau, nếu như ông làm quá lại mất phong độ của mình.

Lúc này, đệ tử của Thiên Đạo tông mới đi lên, nói với Ninh Thư: “Ngụy Lương Nguyệt, hay là bỏ qua đi, cũng không phải việc gì lớn.”

“Tuệ Đế sư tỷ cũng đã giải thích rõ ràng việc này rồi mà.” Một đệ tử khác cũng lên tiếng, nói xong còn liếc mắt nhìn qua Sư Tuệ Đế.

Ninh Thư:...

“Đồ háo sắc, có phải ngươi vẫn muốn dây dưa với sư tỷ hay không, rõ ràng không có chuyện gì ngươi còn làm như thật thế, ngươi có phải là nam nhân không hả, lăn lộn trên đất không ra bộ dáng gì cả.” Yến Kiều tức giận nói.

“Ta không phải nam nhân lẽ nào cô là nam nhân.” Ninh Thư trợn mắt nói với Yến Kiều: “Tiểu muội, đừng có ngốc nghếch quá, bị người ta bán còn không biết.”

“Ngươi gọi ai là tiểu muội, ai là tiểu muội của ngươi chứ, còn gọi nữa ta vả miệng ngươi đó.” Yến Kiều điêu ngoa nói.

Xem đi, căn bản không nắm được trọng điểm mà.

Ninh Thư ôm ngực, nói: “Ta thực sự bị thương mà.”

“Ta thấy túi đựng đồ ngang hông của Diệp sư huynh không tệ, hay là tặng cho ta thưởng thức đi.” Ninh Thư nhìn túi đựng đồ bên hông Diệp Vũ, bên trong không biết có bao nhiêu thứ tốt đây.

Diệp Vũ chính là một người toàn thân đều có rất nhiều bảo vật đấy.

Diệp Vũ lấy tay đè chặt cái túi ngang hông lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn bộ dáng Ninh Thư hèn mọn không dám nhìn thẳng này, không kiềm chế được mà cảm giác ghê tởm.

“Cái này cho ngươi, là đan dược chữa thương rất tốt.” Sư Tuệ Đế lấy ra một lọ đan dược ném cho Ninh Thư, nói: “Những đan dược này cũng đủ chữa khỏi vết thương của ngươi rồi.”

Ninh Thư tiếp nhận đan dược Sư Tuệ Đế ném cho, mở ra ngửi một cái: “Thật sự là đồ tốt, đa tạ mỹ nhân nhé.”

Ánh mắt Sư Tuệ Đế lập tức trở nên cực kỳ lạnh lẽo, hiển nhiên là bị cái giọng điệu chòng ghẹo của Ninh Thư làm cho tức giận. Hơn nữa Sư Tuệ Đế còn phát hiện ra nam nhân này sau khi từ hôn với nàng cũng không có vẻ gì là đau lòng, ánh mắt nhìn nàng cũng rất xa lạ.

Vốn dĩ bị từ hôn trong lòng Sư Tuệ Đế còn hơi để ý, nàng là một cô gái có lòng tự trọng rất cao, nàng muốn thoát khỏi quan hệ với nam nhân này, nhưng cũng không phải là dùng biện pháp như thế này.

Người khác nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, nói nàng bị một kẻ vô dụng từ bỏ, loại nhục nhã này khiến cho người mạnh mẽ như Sư Tuệ Đế cũng không chịu được.

“Sư đệ, chúng ta đi thôi, kết giới cũng sắp mở ra rồi.” Sư Tuệ Đế không muốn ở cùng một chỗ với tên nam nhân Ngụy Lương Nguyệt này nữa.

Diệp Vũ ừ một tiếng, xoay người rời đi, còn quay đầu qua nhìn Ninh Thư với ánh mắt sắc bén và tràn ngập sát ý.

“Hừ...” Yến Kiều chống nạnh hừ lạnh một tiếng với Ninh Thư: “Đồ háo sắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Nói xong vung tóc đuôi ngựa đuổi theo.

Trưởng lão dẫn đoàn tức giận nói với Ninh Thư: “Ngươi lại còn làm người ta ghét nữa, vào bí cảnh chuyện gì cũng có thể xảy ra, ta thấy thực lực mấy đệ tử của Hồng Môn tông cũng không yếu, ngươi phải cẩn thận một chút.”

“Dạ.” Nhìn những người kia, Ninh Thư lập tức nhảy lên lưng Thiểm Phong điêu bay đi, cô không có bản lĩnh đối đầu với nam chính, tuyệt đối không thể cứng rắn được.

“Ngụy Lương Nguyệt, ta dùng linh khí này đổi đan dược trong tay ngươi.” Tên béo Lưu Tần Dương rất muốn nhìn đan dược trong tay Ninh Thư, ba nam đệ tử khác cũng rục rịch hành động, muốn đổi đồ với Ninh Thư, thậm chí còn muốn trực tiếp đoạt luôn.

Trời ơi, chẳng lẽ đan dược này là bảo bối sao. Ninh Thư lập tức nắm chặt cái lọ, cảnh giác hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Đây là đồ của tuyệt thế mỹ nhân Sư Tuệ Đế đưa đó, giữ nó ở bên người cũng như ở gần nữ thần vậy.” Vẻ mặt Lưu Tần Dương nhộn nhạo nói.

Ninh Thư: Trời ơi, những nam nhân đáng ghét này.

Thậm chí Ninh Thư còn nghi ngờ những nam nhân muốn đan dược này rồi, sau đó nhìn những đan dược tự mình thẩm du, Ninh Thư lắc đầu, cảm thấy mình quá đen tối rồi.

Ninh Thư cười một cái nói: “Có thể đổi, nhưng chỉ có thể một đổi một, thứ gì của các ngươi làm ta chướng mắt ta cũng không đổi.”

“Được rồi.” Lưu Tần Dương lấy dao găm trong túi đựng đồ của mình đưa cho Ninh Thư: “Cái dao găm này chém sắt như chém bùn, giữ nó bên người rất hữu dụng.”

Ninh Thư nhận lấy dao găm, đưa cho Lưu Tần Dương một viên đan dược tròn tròn.

“Này, Ngụy Lương Nguyệt, cái này cho ngươi, cũng cho ta một viên đan dược đi.” Một nam đệ tử đưa cho Ninh Thư một quả linh thảo.

Ninh Thư vui vẻ nhận lấy linh quả, lại đưa một viên đan dược cho đối phương.

Cách đó không xa Sư Tuệ Đế nhìn thấy một màn như vậy giận đến toàn thân đều phát run, cái tên Ngụy Lương Nguyệt này thật là...

Sư Tuệ Đế nhìn thấy vẻ mặt say mê của nam đệ tử khi nhận được đan dược, cảm giác bị nam nhân để ý thực sự là quá nhục nhã, quá buồn nôn rồi.

Một tên đệ tử lại gần đưa cho Ninh Thư một khối nguyên tinh chứa nhiều tạp chất, muốn đan dược của Ninh Thư. Ninh Thư cầm nguyên tinh soi về phía ánh sáng, nói: “Ngươi đùa ta hả, nguyên tinh nhiều tạp chất như vậy mà muốn đổi đan dược của nữ thần, ngươi nằm mơ đi.”

“Ninh Thư, Ninh Thư, đây là Hỗn Độn thạch, nhanh nhận lấy đi...” Âm thanh của 2333 đột ngột vang lên trong đầu Ninh Thư rất dọa người.

Ninh Thư không tỏ vẻ gì mà ném cho đệ tử kia một viên đan dược, khinh thường nói: “Nhìn bộ dáng nghèo kiết xác này của ngươi bản thiếu gia thưởng cho ngươi đó.”

Đệ tử kia nhận lấy đan dược, trong lòng cười nhạo Ninh Thư đúng là một tên ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.