Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 143: Chương 143: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (22)




Edit: Akito

Tuy rằng Ninh Thư cực lực phủ nhận mình không phải là Mộc Yên La, nhưng Tề Sanh đã nhận định Ninh Thư chính là Mộc Yên La, hơn nữa ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo dày đặc hứng thú và tìm kiếm mới lạ.

Ninh Thư căn bản cũng không thèm để ý tới hắn, cho dù Tề Sanh biết nàng là Mộc Yên La thì thế nào, đợi đến lúc chân ái vừa về đến, lập tức có thể quên mất nàng.

Đủ loại hành vi của Tề Sanh chẳng qua là trêu ghẹo em gái, hưởng thụ quá trình theo đuổi nữ nhân, lúc sau tới tay liền không quý trọng, nói nữa trong lòng hắn còn có một nốt chu sa.

Trong lòng có người mình yêu, còn có hành vi phóng đãng như vậy, còn đi tới kỹ viện, còn mua Mộc Yên La.

Phỏng chừng đối với chân ái cũng không có yêu như vậy, sau lại đối với chân ái nói không yêu liền không yêu, chỉ bởi vì nguyên lai chân ái thiện lương trong lòng mình lại thực độc ác, Mộc Yên La càng thêm thiện lương, vì thế hắn yêu Mộc Yên La.

Đây là tình yêu sao? Bởi vì ngươi độc ác, ta liền không yêu ngươi, trước kia là ta nhìn lầm ngươi.

Từ khi đã biết được Ninh Thư là Mộc Yên La lúc sau, rõ ràng Tề Sanh đối xử với Ninh Thư tốt hơn nhiều, thật nhiều công việc vốn dĩ thị nữ nên làm, Tề Sanh đều không cho Ninh Thư làm, cảm giác chính là đem Ninh Thư trở thành một tiểu thư mà cung phụng.

Đối với việc làm của Tề Sanh, nói Ninh Thư không cho nàng làm việc, Ninh Thư liền mỗi ngày uống trà dạo vườn, miễn bàn có bao nhiêu tiêu dao, hơn nữa không bao lâu, chân ái của Tề Sanh sẽ trở lại.

Người chân ái này bề ngoài dịu dàng dễ thân nhưng nội tâm lại đen tối, hủy đi khuôn mặt của nguyên chủ, trên người cũng toàn là dấu vết loang lổ.

Có thể nói là tàn nhẫn độc ác, hoàn toàn hợp với phong cách của nữ phụ ác độc, Ninh Thư vô ngữ, rõ ràng nàng hẳn phải là nhân vật như này, ấy thế lại biến thành nữ chủ số khổ.

Đây là thể loại nhiệm vụ gì a.

Không lâu sau, Ninh Thư liền nhìn thấy trên mặt Tề Sanh mang theo vui mừng, cả người đều được bao phủ trong bong bóng phấn hồng, Ninh Thư liền biết nữ phụ quân tới rồi.

“Yên La, Vũ Phỉ sắp trở về.” Tề Sanh nói với Ninh Thư.

Chuyện này liên quan cái lông gì tới ta à? Vẻ mặt Ninh Thư nghi hoặc hỏi: “Vũ Phỉ là ai?”

Tề Sanh nhìn đôi mắt gấu trúc của Ninh Thư, phiền muộn nói: “Nàng là nữ tử ta yêu đã lâu, ta cũng không biết ta yêu nàng bao lâu rồi, nàng tốt đẹp như vậy, hiện tại nàng tới tìm ta, giống như ta đang nằm mơ vậy.”

Ninh Thư lập tức nứt ra bồn máu mồm to, cười nói: “Chúc mừng người a, thiếu gia.”

Tề Sanh muốn vươn tay nắm lấy tay Ninh Thư, nhưng lại nghĩ đến xúc cảm khi cầm tay đối phương xác thực không dám khen tặng, nói với Ninh Thư: “Tuy rằng Vũ Phỉ đã trở lại, nhưng ta vẫn sẽ bảo hộ ngươi, ngươi không cần lo lắng, Vũ Phỉ rất thiện lương, cho dù biết được thân phận của ngươi, cũng sẽ bảo hộ ngươi.”

Ninh Thư: nằm cái đại tào*

Có ai hiểu nằm cái đại tào* có nghĩa là gì không, nếu biết thì giải thích giúp mình với nhé.

Đây là tiết tấu muốn bắt cá hai tay a, chân ái cũng trở về rồi, cư nhiên còn tự hạ cam đoan với nàng a.

Ninh Thư cảm thấy người hắn thật dài, một chân đạp hai thuyền a.

Ngẫm lại thì cũng bình thường, cốt truyện ban đầu, trước khi chân ái Lý Vũ Phỉ trở về, Mộc Yên La và Tề Sanh đã có quan hệ phu thê, Tề Sanh đã chiến thắng, đồ vật tới tay như thế nào có thể so sánh với đồ vật chưa tới tay đây.

Hiện tại Ninh Thư và Tề Sanh một chút mập mờ đều không có, cho dù có mập mờ cũng là Tề Sanh đơn phương cố ý mập mờ.

Đương nhiên Tề Sanh sẽ trấn an nàng, chứ không phải cặn bã như trong cốt truyện.

Mộc Yên La chính là bị những nam nhân này ngược đến muốn chết muốn sống, cuối cùng còn có thể sinh hoạt hạnh phúc ở bên nhau, cảm giác cũng là say.

Ninh Thư dùng một đôi mắt tản quang chọi gà chân thành nhìn Tề Sanh, nói: “Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, sớm sinh quý tử.”

Tề Sanh: …

Có đôi khi Tề Sanh cũng hoài nghi nữ nhân này có phải Mộc Yên La hay không, đầu óc như thế càng làm người ta sờ vuốt không tới, nhưng trên lệnh truy nã ghi là chủ tớ, một người trong đó gọi là Nguyệt Lan, chẳng lẽ người gọi là Nguyệt Lan kia mới chính là Mộc Yên La, nhưng cái dạng kia của Nguyệt Lan

quả thực không xứng với danh hiệu tuyệt đại mỹ nữ.

Lúc trước Tề Sanh có nghe đến đệ nhất mỹ nhân của Đông Hoa quốc Mộc Yên La, nhưng thân phận của hắn đã chú định là không thể trèo cao, mà hiện tại Mộc Yên La đang đứng ở trước mặt hắn, Tề Sanh thật nghĩ muốn cầm một xô nước súc sạch đồ vật không thể hiểu được trên mặt nàng.

Tiết tấu một giây bức tử người.

“Vậy thì ngươi đi bố trí phòng cho Vũ Phỉ đi, thiếu gia tin tưởng phẩm vị của ngươi.” Tề Sanh nói như vậy, chẳng qua là muốn làm Ninh Thư ghen, nhưng Ninh Thư một chút cũng không có ghen, ngược lại cực kỳ cao hứng nói: “Thiếu gia yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chuẩn bị thỏa đáng.”

Trong lòng Tề Sanh tức khắc nhớ tới mùi hương trên người Ninh Thư, còn có một thân hồng với lục, phẩm vị này, thật sự làm người không dám khen tặng, Tề Sanh vội vàng nói: “Ngươi ở nhà chưa từng làm qua những việc này, không cần ngươi làm, ta sẽ an bài người khác đi làm, những việc nặng này ngươi làm không quen.”

Đương nhiên trong lòng Ninh Thư biết Tề Sanh nghĩ như thế nào, đơn giản chính là sợ nàng phá hư, nhưng trên mặt Ninh Thư lại lộ ra vẻ tươi cười ân cần, nói: “Cứ để nô tỳ vì Vũ Phỉ tiểu thư làm chút gì đó, nói không chừng về sau nô tỳ có thể sẽ cùng Vũ Phỉ tiểu thư trở thành tỷ muội đấy.”

Trở thành tỷ muội, Tề Sanh nhìn Ninh Thư, suy xét ý tứ trong những lời này của Ninh Thư, hẳn là như hắn mong đợi đi, Tề Sanh tiến lên một bước muốn nắm lấy tay Ninh Thư, nhưng sinh sôi ngừng lại, cao hứng nói: “Vũ Phỉ rất thiện lương, hai người nhất định sẽ trở thành tỷ muội tốt.”

Ah phi, nghĩ thật đẹp.

Người như vậy cũng có thể trở thành nam chủ, Ninh Thư cảm thấy tam quan của mình đều nát bét, người thiện lương là người chấp nhận tính cách của hắn, không chấp nhận chính là người không thiện lương.

Trời đựu, khi nào thì định nghĩa thiện lượng là như thế này.

Ha ha ha.

Mỗi lần nhìn thấy Tề Sanh một bộ trong thâm tình mang theo ôn nhu, Ninh Thư liền hận không thể chọc hai con mắt của mình, thật sự làm người ta buồn nôn.

Trong lòng Ninh Thư đối với Tề Sanh khinh thường muốn chết, cho nên mục đích của Ninh Thư chính là làm Hồng Nương, giúp Tề Sanh và chân ái vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau.

Ninh Thư mang theo Nguyệt Lan đi chuẩn bị gian phòng cho nữ phụ chân ái, Nguyệt Lan vừa xếp chăn, vừa nói: “Tiểu thư, tiểu thư đáng thương của nô tỳ, kim chi ngọc diệp lại phải làm công việc của hạ nhân, nếu lão gia biết được nhất định rất đau lòng.”

Hiện tại Mộc Thừa Tướng không biết còn đang hưởng phúc ở nơi nào đâu, bút mực ít đến đáng thương, chẳng qua chỉ là một người qua đường.

Ninh Thư đem màn mùng thanh nhã đều gỡ xuống, thay vào đồ vật có phong cách chói lọi, màu sắc hồng hồng lục lục, đủ loại màu sắc lung tung lộn xộn, muốn chói mắt bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Biểu thị nàng đối với nữ phụ quân hoan nghênh mãnh liệt, không biết nữ phụ quân thanh nhã ôn nhu nhìn thấy gian phòng lóa mắt như thế này sẽ có biểu tình gì.

Nguyệt Lan nhìn toàn bộ gian phòng, xoa xoa đôi mắt, nói: “Tiểu thư, người khi nào thì thích những màu sắc này, cái này, cái này, …”

“Trải qua nhiều biến cố như vậy, tiểu thư nhà ngươi mới phát hiện màu sắc cuộc đời nên sặc sỡ hơn, nên phong phú, nhiều màu như thế này.” Ninh Thư vỗ vỗ tay nói.

Sau khi Ninh Thư bố trí phòng xong, Tề Sanh muốn vào xem, dù sao cũng là nốt chu sa trăng sáng trong lòng mình, hiện tại vẫn đang ở giai đoạn lấy lòng Lý Vũ Phỉ, hắn sợ Ninh Thư sẽ làm hỏng chuyện.

“Thiếu gia, hãy tin tưởng nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ cho Vũ Phỉ tiểu thư một kinh hỉ sâu sắc.” Ninh Thư chính là không muốn cho Tề Sanh đi vào.

Tề Sanh điểm vào mũi Ninh Thư, sủng nịch nói: “Thiếu gia nhà ngươi đương nhiên là tin tưởng ngươi.”

Con mẹ nó, không cần ngón tay nữa?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.