Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 144: Chương 144: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (23)




Edit: Akito

Nữ phụ chân ái dưới sự chờ mong của Tề Sanh và Ninh Thư, cuối cùng đã đến, Tề Sanh mang theo Ninh Thư đứng ở cửa lớn Tề phủ chờ Lý Vũ Phỉ tới.

Một chiếc xe ngựa đi đến, dừng ở trước mặt Ninh Thư và Tề Sanh, sau đó màn xe bị vén lên, lộ ra một đôi tay trắng nõn, Ninh Thư nhìn chằm chằm đôi tay, muốn nhìn xem Lý Vũ Phỉ này lớn lên có bộ dạng gì.

Kết quả bước ra chính là một nha hoàn quấn cái bọc đầu trùm khăn, đợi đến khi nha hoàn xuống xe ngựa lúc sau, một đôi tay vươn ra từ trong xe ngựa, đôi tay này trắng nõn thon dài, mỹ lệ ưu nhã, đáp ở trên bàn tay của nha hoàn.

Ninh Thư cảm giác được Tề Sanh bên cạnh vô cùng kích động, đôi mắt không nháy nhìn chằm chằm vào xe ngựa.

Chỉ thấy một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt khom người đi ra từ trong xe ngựa, vịn tay của nha hoàn bước xuống xe ngựa, chậm rãi đi về phía bên này, tư thái ưu nhã xinh đẹp, nhẹ nhàng bước đến giống như một bức họa.

Mặt trứng ngỗng hoàn mỹ, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười, hiện vẻ ưu nhã mỹ lệ, toàn thân mang theo mùi vị của kiểu nữ nhân dịu dàng dễ thân, nhìn qua khiến cho người ta nhịn không được có cảm giác muốn che chở cho nàng.

Ánh mắt của Tề Sanh không tệ, nếu như không có Mộc Yên La, phỏng chừng Lý Vũ Phỉ vẫn sẽ luôn bảo trì bộ dạng dịu dàng lương thiện, nhưng dưới thúc giục của sự ghen ghét, Lý Vũ Phỉ đã biến thành nữ phụ lòng dạ độc ác ra tay tàn nhẫn, hủy đi khuôn mặt của Mộc Yên La.

Lý Vũ Phỉ còn chưa có đi tới, Tề Sanh đã hết sức kích động đi qua cầm tay Lý Vũ Phỉ, trên mặt mang theo tươi cười nói: “Vũ Phỉ, muội đã đến rồi?”

Ninh Thư đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy Tề Sanh cực kỳ thích cầm tay người khác, nhìn thấy nữ nhân liền cầm tay nữ nhân, kỳ thật nội tâm là một tên lưu manh đi.

Trên mặt Lý Vũ Phỉ lộ vẻ tươi cười, rút tay ra nói: “Sanh đại ca, cha muội bảo muội tới vấn an huynh.”

“Sức khỏe bá phụ vẫn còn tốt chứ?” Tề Sanh dùng một loại ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn Lý Vũ Phỉ, ánh mắt nhìn muốn đem nữ nhân mang thai luôn, Lý Vũ Phỉ có chút không được tự nhiên, sắc mặt ửng đỏ, hai người liền cứ nhìn nhau như vậy.

Ninh Thư trưng một đôi mắt gấu trúc chen vào, Lý Vũ Phỉ nhìn thấy Ninh Thư vẻ mặt hoảng sợ, thanh âm cũng có chút bén nhọn hỏi: “Ngươi là ai.”

Tề Sanh hết sức nhiệt tình giới thiệu với Lý Vũ Phỉ: “Đây là Tiểu Hồng, phòng của muội cũng do nàng bố trí, là thị nữ bên người của huynh.”

Lý Vũ Phỉ nghe thấy phòng của mình là nha đầu xấu xí bộ mặt hoàn toàn thay đổi này bố trí, trái tim cũng run rẩy theo, mặt của mình còn chăm sóc không tốt, thì phòng của nàng sẽ có bộ dạng gì đây trời, ngay sau đó nghe được là thị nữ bên người Tề Sanh, trên mặt Lý Vũ Phỉ lộ vẻ tươi cười thân mật, nói:

“Thật gây phiền phức cho Tiểu Hồng rồi.”

Ninh Thư nhếch miệng nứt môi với Lý Vũ Phỉ, lộ vẻ tươi cười đáng sợ, nói thẳng: “Nghe nói Vũ Phỉ tiểu thư là nữ tử thiếu gia quý mến, cho nên nô tỳ đã hao hết tâm tư muốn cho Vũ Phỉ tiểu thư một kinh hỉ.”

Thời điểm Ninh Thư tới gần Lý Vũ Phỉ, Lý Vũ Phỉ không để lại dấu vết lui về phía sau một bước, cầm khăn tay che lại cái mũi, nói với Tề Sanh: “Sanh đại ca, Vũ Phỉ có hơi mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một lát.”

Khóe môi Tề Sanh treo lên ý cười ôn nhu, nói: “Huynh mang muội đến phòng của muội đi.”

Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ sóng vai nhau đi ở phía trước, Ninh Thư đi theo phía sau, tới trước cửa phòng, Tề Sanh đẩy cửa phòng ra, nói với Lý Vũ Phỉ: “Đây là Tiểu Hồng vì muội đặc biệt bố trí.”

Lý Vũ Phỉ nhìn lướt qua trong phòng, sau đó cảm thấy cả người đều ngây dại, khuôn mặt đứng hình, Tề Sanh nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Vũ Phỉ, vội vàng quay đầu lại, chứng kiến một phòng màu sắc rực rỡ, ngay cả một ít đồ vật cũng không biết có màu gì.

Bức rèm che được treo lên dùng đủ loại màu sắc rực rỡ, xen lẫn với nhau, không có kết cấu, khó coi muốn chết, còn có chính là bình hoa, tất cả đều là loại thấp kém khó coi, trong bình hoa cư nhiên là hoa cải dầu*, phong cách quả thực khỏi nói có bao nhiêu quỷ dị.

*Cải dầu: rau cải.

“Tiểu Hồng, ngươi làm việc như thế nào vậy, không phải bổn thiếu gia bảo ngươi chuẩn bị một gian phòng tốt, bố trí tao nhã lịch sự một chút, ngươi chính là làm thành như vậy?” Xem dáng vẻ Tề Sanh là giận thật rồi, dù sao chịu mất mặt trước mặt nốt chu sa trăng sáng của mình, trong lòng Tề Sanh thực oán hận Ninh Thư.

“Đinh, giá trị ngược +5, trước mắt giá trị ngược là 10.” Thanh âm của 2333 quanh quẩn ở trong đầu Ninh Thư, “Giá trị ngược người này như thế nào lại thấp như vậy?”

Ninh Thư cũng muốn hỏi vì cái gì lại thấp như vậy đây, bề ngoài Tề Sanh nhìn ôn nhu, kỳ thật là một người tâm tư phức tạp, vô cùng đen tối.

Bị Tề Sanh trách hỏi, khuôn mặt Ninh Thư vội vàng lộ vẻ ủy khuất lại vô tội, biểu tình khiếp sợ hết sức bạch liên hoa, nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều do nô tỳ không tốt, nô tỳ đã lấy hết sự cố gắng lớn nhất muốn làm tốt việc này, thực xin lỗi, là nô tỳ khiến cho Vũ Phỉ tiểu thư tức giận.”

Vẻ tươi cười trên mặt Lý Vũ Phỉ có chút banh không nổi nữa, nhưng lại nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, sinh sôi nhịn xuống, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, trước đó Tiểu Hồng không biết thói quen của muội, bố trí thành như vậy cũng không thể trách tội được.”

Trên mặt Ninh Thư lập tức lộ vẻ tươi cười kinh hỉ, tiến lên hai bước bắt lấy tay Lý Vũ Phỉ, vô cùng cảm động, “Vũ Phỉ tiểu thư, người thật sự là một người tốt.”

Nháy mắt Lý Vũ Phỉ ngửi được một mùi thúi làm người khó có thể chịu đựng được xông vào mũi, hơn nữa trên tay đối phương dường như có đổ mồ hôi dầu, thời điểm nắm tay mình, Lý Vũ Phỉ cảm giác chính mình cũng muốn phun ra.

Trời ơi, đây là người gì a, Tề Sanh như thế nào lại đặt người như vậy ở bên người, quả thực làm cho người ta vô cùng buồn nôn a.

Tựa hồ Tề Sanh cũng biết tâm tình hiện tại của Lý Vũ Phỉ, vội vàng cứu vớt Lý Vũ Phỉ khỏi bàn tay của Ninh Thư, vừa thoát khỏi tay Ninh Thư, Lý Vũ Phỉ hấp tấp dùng khăn tay lau tay, một bộ dạng muốn nôn mửa.

Ninh Thư cười vô cùng ngốc, không hề nhìn thấy sự ghét bỏ của Lý Vũ Phỉ.

“Ngươi đi xuống nói phòng bếp chuẩn bị thức ăn, ngươi đi nói một tiếng là được rồi, ngươi không cần làm.” Tề Sanh đặc biệt bỏ thêm một câu, thật sự thì Tề Sanh biết Ninh Thư làm đồ ăn khó ăn cỡ nào, liền giống như ăn phải hạc đỉnh hồng* vậy.

*Hạc đỉnh hồng: một loại độc dược.

Ninh Thư vội vàng nói: “Thật sự không cần nô tỳ hỗ trợ sao? Vũ Phỉ tiểu thư tới, nô tỳ muốn làm hai món đặc biệt, thay Vũ Phỉ tiểu thư đón gió tẩy trần.”

“Không cần.” Tề Sanh vội vàng nói, phát hiện ngữ khí của mình quá mức vội vàng, liền chậm lại thanh âm, ôn nhu nói: “Vũ Phỉ vừa mới tới, ăn không hết nhiều món ăn như vậy.”

Lý Vũ Phỉ nghe thấy lời nói của Tề Sanh, trên mặt hiện lên một tia biểu tình nhỏ bé, nhíu mày, lời này của Tề Sanh là có ý gì, chẳng lẽ hắn không chào đón nàng sao?

Lý Vũ Phỉ nói: “Tiểu Hồng, thật sự không cần phiền toái, nói phòng bếp chuẩn bị một chút thôi, ta cũng ăn không bao nhiêu.”

Ninh Thư ‘ân’ một tiếng, xoay người rời đi, Ninh Thư vừa đi, Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ đều đồng thời thở phào một hơi, quả thực là mùi hương trên người nữ nhân này quá ghê tởm người.

Lý Vũ Phỉ lặng lẽ thoáng ngửi chiếc khăn tay, tức khắc thiếu chút nữa nôn ra, Tề Sanh giả vờ không có nhìn thấy động tác của Lý Vũ Phỉ, ôn nhu nói với Lý Vũ Phỉ: “Đợi lát nữa ta bảo gia nhân một lần nữa bố trí lại gian phòng, không nghĩ tới Tiểu Hồng này cư nhiên bố trí phòng thành như vậy, bất quá Tiểu Hồng cũng có lòng tốt, muội cũng đừng trách cứ nàng ấy.”

Tề Sanh theo bản năng muốn làm Lý Vũ Phỉ sinh ra ấn tượng tốt với Ninh Thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.