Bạch Y Xảo biết Lý cẩu tử là dạng người gì, chẳng qua là muốn lừa gạt tiền từ trên người của nàng.
Người cặn bã!
Nhưng vì sao nàng lại quan hệ cùng người cặn bã như vậy.
Người này rõ ràng nên là trượng phu của Trần Nhị Muội, Trần Nhị Muội đời trước hưởng thụ cả đời vinh hoa phú quý, đời này nên trả nợ.
“Lý cẩu tử, đừng cho là ta không biết trong lòng của ngươi đang suy nghĩ gì?” Bạch Y Xảo nói một cách lạnh lùng.
“Nàng nếu không cho ta tiền, ta sẽ để nàng bị vạn người thóa mạ.” Lý cẩu tử uy hiếp nói: “Nàng chỉ có thể tin tưởng ta.”
“Ta có tốt lên, nàng mới có thể sống yên ổn, nếu không ta chỉ có thể cá chết lưới rách.” Lý cẩu tử rướn người bắt được bím tóc của Bạch Y Xảo, dùng sức uy hiếp và lường gạt.
Bạch Y Xảo hít một hơi thật sâu: “Ngươi thay ta giải quyết Trần Nhị Muội trước, ta sẽ cho ngươi tiền.”
Lý cẩu tử nghe được Bạch Y Xảo có tiền, con mắt nhất thời sáng lên, lập tức nói rằng: “Nàng phải cho ta tiền trả lãi, chuyện của Trần Nhị Muội cần bàn bạc kỹ hơn.”
Bạch Y Xảo sống hai đời, sao không biết Lý cẩu tử đang có lệ với mình thôi chứ, nói một cách lạnh lùng: “Không giải quyết Trần Nhị Muội, một cắc ta cũng sẽ không cho.”
“Ta sắp bị bọn cho vay nặng lãi chặt gãy tay chân rồi, chỉ cần ta chưa chết, ta sẽ đem chuyện nàng lang chạ nói ra, hơn nữa còn là do nàng tìm ta lang chạ.”
“Rõ ràng là ngươi làm nhục ta.” Bạch Y Xảo bị Lý cẩu tử lật ngược phải trái nên tức đến mức toàn thân run lên.
Lý cẩu tử thờ ơ nói rằng: “Dù sao nàng cũng sẽ bị nói thành con ả lăng loàn.”
Bạch Y Xảo trừng mắt với Lý cẩu tử, con mắt đỏ bừng, mang theo thù hận sâu sắc.
Lý cẩu tử thấy Bạch Y Xảo không cho mình tiền, lại vươn tay lục soát trên người Bạch Y Xảo, dọa Bạch Y Xảo sợ hãi.
Nếu như bị người nhìn thấy thì tiêu.
Bạch Y Xảo phẫn hận nói rằng: “Ngươi gượm đã.”
“Còn có lãi nữa, lãi là một trăm lượng.” Lý cẩu tử xoa xoa cằm nói.
Bạch Y Xảo thân thể lảo đảo một cái, vào nhà, cầm ngân phiếu.
Lý cẩu tử lập tức đem ngân phiếu lấy đi, chạy nhanh như chớp rồi mất dạng luôn.
Ba trăm lượng cứ như vậy mất rồi, rất nhiều người cả đời đều chưa từng thấy khoản tiền lớn như vậy, tích lũy của nàng đã mất đi một nửa.
Bạch Y Xảo muốn giết Lý cẩu tử, thế nhưng nghĩ đến Trần Nhị Muội chưa bị Lý cẩu tử làm bẩn và chà đạp, trong lòng cực kì không cam lòng.
Giữ lại Lý cẩu tử là vì đối phó với Trần Nhị Muội, chỉ có đem Trần Nhị Muội kéo vào vũng bùn, Phương Dũng và Trần Nhị Muội mới không thể bên nhau.
Càng bị Lý cẩu tử làm cho ghê tởm, Bạch Y Xảo càng biết Phương Dũng tốt, nàng sống lại cũng là vì Phương Dũng, sánh vai cùng Phương Dũng.
Lần này Lý cẩu tử thật ra đã thành thật trả tiền vay nặng lãi, trên người còn lại không ít tiền, lại đủ cho Lý cẩu tử tiêu dao một thời gian rồi.
Bạch Y Xảo mỗi ngày chờ Lý cẩu tử có thể quấn lấy Ninh Thư, hắt nước bẩn lên người Ninh Thư, nhưng Lý cẩu tử đều không xuất hiện.
Bạch Y Xảo tức đến mức phổi đều muốn nổ, đến khi Lý cẩu tử không có tiền, hắn mới xuất hiện trước mặt của nàng.
Lý cẩu tử xem nàng thành ngân hàng tư nhân rồi.
Bạch Y Xảo trong lòng chứa quá nhiều chuyện, ưu sầu đến độ cơm không ăn nổi, trước thì kiều diễm nõn nà, hiện tại trông như con bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Áp lực của nàng quá lớn.
Phương Dũng nhìn nàng như vậy, hỏi Bạch Y Xảo xảy ra chuyện gì, Bạch Y Xảo luôn nói không có việc gì, Phương Dũng liền đem những thứ săn bắt được cho Bạch Y Xảo tu bổ thân thể.
So với việc Bạch Y Xảo lo lắng, thời gian qua Ninh Thư sống rất đơn giản, ngoại trừ làm việc nhà, thì chính là đọc sách.
Xem một ít sách thuốc, Trần Lực hỏi Ninh Thư biết chữ sao?
Ninh Thư nói không biết, có đôi khi đi ra phố hỏi người chuyên nhận viết thư.
Trần Lực thấy đám chữ quanh co khúc khuỷu là đau đầu, cũng không để ý Ninh Thư xem sách gì, hỏi Ninh Thư: “Nhị Muội, ta muốn đi tòng quân.”
Ninh Thư cũng không ngẩng đầu lên nói rằng: “Cha sẽ không đồng ý, huynh là đàn ông trong nhà họ Trần, phải nối dõi tông đường, huynh nằm mơ đi.”
Trần Lực:...
“Ta chỉ sợ sẽ trưng thu binh lính, ta có thể bị trưng binh.” Trần Lực nói rằng: “Ta muốn tham gia quân khởi nghĩa.”
“Nhỏ giọng một chút.” Ninh Thư nhịn không được nói rằng: “Bất luận là quân triều đình, hay là quân khởi nghĩa, đều sẽ chết người, huynh không vì Trần gia nối dõi tông đường, cha sẽ đánh gẫy chân huynh.”
Không phải mỗi người đều có số mệnh như Phương Dũng, có thể quật khởi, chỉ dựa vào đầu óc như Trần Lực, tuyệt đối sẽ phải làm con chốt thí.
Người thật thà không thích hợp đứng trong quân đội, không chỉ phải đối mặt với địch, còn phải đối mặt với việc những người cùng doanh trại lục đục với nhau.
Không thể tưởng tượng nổi Trần Lực ở bên trong sẽ thành cái dạng gì, cũng có thể sẽ được mài giũa, có thể trở nên già dặn, thế nhưng trước đó, phải đảm bảo chính mình còn sống sót đã.
Hơn nữa điều kiện của quân khởi nghĩa còn chưa tốt, muốn ăn không có ăn, muốn mặc không có mặc, có điều giương lá cờ chính nghĩa nên làm cho bách tính tiếp thu trong lòng.
Trần Lực thở dài một hơi, không nói chuyện.
Trong loạn thế sống sót đã không dễ dàng, còn muốn đi tham chiến, vì tiền đồ vận mệnh thì có thể đi, thế nhưng Trần Lực là vì cái gì?
“Đùng đùng đùng...”
Đột nhiên vang lên tiếng khua chiêng gõ trống.
Trần Lực đứng lên nói rằng: “Đây là tiếng cồng của quan nha, huyện nha có việc.”
“Chỉ sợ không phải là chuyện gì tốt.” Trần Lực cau mày nói.
Không lâu sau, Lý chính liền tới nhà, vẻ mặt Lý chính có chút bất đắc dĩ, nói với Trần Lực rằng: “Cha ngươi đâu, đến đầu thôn đi, người của quan nha đến nói chuyện.”
“Lý chính thúc, là chuyện gì vậy?” Trần Lực hỏi.
“Chuyện thuế lương thực.”
“Nhưng bây giờ vẫn chưa tới thời điểm thu hoạch vụ thu, hơn nữa lương thực đều bị chết khô, sao bây giờ lại đòi thuế lương thực.” Trần Lực nhịn không được nói một chút: “Cho dù không bị khô hạn, cũng phải đợi hai tháng nữa mới có thể thu hoạch lương thực.”
Ninh Thư mím môi một cái, rõ ràng hiện tại quốc khố trống rỗng, chiến sự căng thẳng, tuy chưa lan đến bên này, nhưng không ít dân chạy nạn tràn lên bên này rồi.
Chiêng trống đập càng ngày càng dồn dập, cha Trần từ đồng ruộng trở về thì đến cửa thôn đi tập hợp.
Ninh Thư và Lý thị cũng đi theo, người tới là hai nha dịch mặc đồ bộ khoái, một người trong tay mang chiêng trống, một người trong tay cầm công văn.
Ninh Thư lướt mắt nhìn người chung quanh, thấy được Phương Dũng và Bạch Y Xảo, chỉ một đoạn thời gian không thấy, Bạch Y Xảo tinh thần kém đi rất nhiều.
Sắc mặt tái nhợt, cả người có vẻ cực kì tối tăm, không còn vẻ đắc ý vô cùng của trước kia, không cả cảm giác tài trí hơn người nữa.
Lý cẩu tử chính là nam nhân độc ác chuyên vùi hoa dập liễu, chỉ cần nữ nhân dính dáng tới hắn, đều sẽ bị hút cạn máu.
Trần Nhị Muội cũng như thế, ba mươi tuổi đã thành ma, hiện tại Bạch Y Xảo cũng như thế, Bạch Y Xảo luyến tiếc Phương Dũng.
Tìm mọi cách gạt Phương Dũng, nghĩ là biết vì sợ hãi lo được lo mất, nội tâm dày vò.
Gậy ông đập lưng ông.
Bạch Y Xảo cảm giác có người nhìn mình, xoay đầu lại thấy Ninh Thư, không biết có phải là ảo giác của Bạch Y Xảo hay không, nàng cảm giác Trần Nhị Muội trở nên đẹp.
Lạnh lùng bình tĩnh, chậm rãi từ tốn, làm cho Bạch Y Xảo tràn đầy cảm giác nguy cơ trong lòng.
Bạch Y Xảo trong lòng cực kì mẫn cảm, luôn cảm giác Ninh Thư đang nhìn Phương Dũng, nhịn không được lôi kéo cánh tay Phương Dũng, đem lực chú ý của Phương Dũng đặt trên người của mình.