Bạch Y Xảo lôi ống tay áo Phương Dũng thật chặt, mặt căng chặt, cả người ở vào trạng thái vô cùng khẩn trương.
Bạch Y Xảo lòng rối loạn, quan tâm quá nhiều chuyện, tay chân càng thêm bó buộc.
Phương Dũng bị Bạch Y Xảo lôi y phục, xoay đầu lại, cúi đầu hỏi: “Sao thế?”
Bạch Y Xảo miễn cưỡng cười: “Không có gì.”
Phương Dũng giơ tay áo của mình ngăn cản ánh mặt trời cho Bạch Y Xảo, mắt Bạch Y Xảo nóng lên.
Phương Dũng như vậy làm cho Bạch Y Xảo hận thấu Trần Nhị Muội và Lý cẩu tử.
Cũng hận ông trời, vì sao chuyện nàng mong muốn không thể đạt được.
Sống lại một đời là để nàng bị người vứt bỏ lần nữa sao?
Ninh Thư dời mắt khỏi người Bạch Y Xảo, nhìn hai nha dịch.
“Tất cả mọi người đến đây đi.” Nha dịch nói rằng: “Hiện tại sẽ tuyên thánh dụ của triều đình.”
“Hiện tại phải đóng thuế lương thực, mỗi nhà tính theo đầu người, một người ba thạch, nếu như dùng tiền bạc, một người bốn lượng bạc.” Nha dịch nói rằng.
“Tốt nhất là giao lương thực, trong nhà có lương thực gì, mới cũ đều được.”
Nghe thấy thuế má nặng như vậy, thôn dân toàn bộ kêu rên, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ.
Thuế má như vậy, cho dù đánh chết cũng không lấy ra được.
Ninh Thư cũng sợ ngây người, tuy biết trước thuế má khả năng rất nặng, nhưng không nghĩ đến sẽ nặng như vậy, một thạch cũng khoảng hơn chín mươi ki-lô-gam, một người phải giao xấp xỉ ba trăm cân lương thực.
Như bốn người Trần gia, phải giao hơn nghìn cân lương thực, cổ đại sản lượng từ ruộng rất thấp, cũng chỉ mấy trăm cân, huống chi bây giờ còn là thời điểm khô hạn, không có chút lương thực nào.
Còn về bốn lượng bạc, đối với bách tính nghèo khó mà nói, một năm cũng không để ra được nhiều tiền như vậy, không phải, hai ba năm cũng chưa từng có nhiều như vậy.
Một người bốn lượng bạc, triều đình đùa nhau à, đánh cho răng môi lẫn lộn luôn giờ.
Đúng là đang bức người tạo phản mà.
Nha dịch lại nói một trận cái gì trung quân ái quốc, quốc gia hiện tại đang ở thời điểm nguy nan, cần phải vì quốc gia mà trả giá, lại la rầy phản quân tạo phản, nói chỉ cần bắt được phản quân, đều xử tử lăng trì.
Nha dịch cho mọi người về nhà chuẩn bị, mười ngày sau qua đây thu tiền.
Ninh Thư nhịn không được lắc đầu, trời muốn người diệt vong, trước hết phải khiến người điên cuồng, triều đình thật là điên rồi, không để cho bách tính một chút đường sống, vì sống sót, khởi nghĩa bạo động là quá bình thường.
Bạch Y Xảo xoay đầu lại lướt mắt nhìn Ninh Thư, thấy Ninh Thư nặng mặt, trong lòng bật cười một tiếng, trong nhà có hơn một trăm lượng bạc, còn làm bộ sầu não.
Ghê tởm chết đi được, lại thấy vẻ mặt những người khác trong Trần gia rất nhẹ nhàng, Bạch Y Xảo đột nhiên lên tiếng nói: “Bộ khoái đại ca.”
Nghe được tiếng của Bạch Y Xảo, Ninh Thư lập tức nhìn về phía Bạch Y Xảo, thấy Bạch Y Xảo mang trên mặt vẻ tàn nhẫn khó tả, trong lòng nhất thời có dự cảm xấu.
Bạch Y Xảo nhìn thoáng qua Ninh Thư, nói với nha dịch rằng: “Có một nhà có thể nộp thuế má.”
Bạch Y Xảo chỉ vào Ninh Thư: “Trần gia tìm được một gốc nhân sâm, đã bán được không ít tiền.”
Bạch Y Xảo vừa nói ra lời này, thôn dân chung quanh đều nhìn chằm chằm người Trần gia, ánh mắt khó hiểu, châu đầu kề tai nghị luận, còn nói người Trần gia lừa gạt thật kĩ.
Tất cả mọi người giao không nổi thuế má, thậm chí ngay cả ăn cũng không có, mà Trần gia lại bán nhân sâm, đây là bao nhiêu tiền chứ.
Chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ, không nghèo thì gặp loạn bất an, hiện tại thôn dân chỉ nghĩ nộp thuế má để được bình an, mà Trần gia chính là nơi đột phá, hiện tại Trần gia thành điểm chú ý nhất của mọi người rồi.
Nha dịch nghe thấy lời này, con mắt đều sáng, trong ánh mắt đều là vẻ tham lam.
Cha Trần sắc mặt cực xấu, nhìn Phương Dũng và Bạch Y Xảo, Trần Lực muốn xông qua đánh Bạch Y Xảo.
“Bạch Y Xảo, cô mọc miệng ra chính là để nói bậy sao?” Trần Lực cuốn tay áo lên, da mặt run rẩy quát Bạch Y Xảo.
Phương Dũng thấy thế, vội vàng đem Bạch Y Xảo bảo vệ sau người, Ninh Thư sắc mặt bình tĩnh ngăn cản Trần Lực.
Phương Dũng cũng không khỏi khiếp sợ, hắn căn bản không nghĩ đến Bạch Y Xảo sẽ nói ra chuyện này dưới tình huống như vậy.
Chuyện này người hai nhà đã nói rõ là sẽ giấu đi.
“Y Xảo.” Phương Dũng cau mày hô, làm sao cũng không nghĩ ra Bạch Y Xảo sẽ làm chuyện hại người hại cả mình như vậy.
Bạch Y Xảo thấy vẻ khó chịu của Phương Dũng, trong lòng run rẩy, mím môi một cái nói rằng: “Thiếp nói đều là lời nói thật.”
Ninh Thư thật sâu thở dài một hơi, nói với nha dịch đang rục rịch, vẻ mặt đều là vẻ tham lam: “Trần gia quả thực tìm được một cây nhân sâm, nhưng có thợ săn Phương Dũng cũng có mặt.”
“Cây nhân sâm này bán cho trấn trên ở Tế Thế đường, giá tiền là hai trăm lượng, bộ khoái đại ca có thể đi kiểm chứng, sau đó hai trăm lượng này Trần gia và Phương gia chia nhau.”
Nha dịch và thôn dân lại nhìn về phía Phương Dũng và Bạch Y Xảo.
Phương Dũng lau mặt một cái, nên mới nói Bạch Y Xảo làm một việc hại người hại cả mình, hắn biết sẽ là kết quả như thế này, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Ninh Thư giành trước.
“Bán hai trăm lượng, vì nhân sâm này là Phương Dũng phát hiện, Phương Dũng đòi phần hơn, được chia 150 lượng, Trần gia cầm năm mươi lượng.” Ninh Thư trấn định nói.
Người Trần gia nghe được lời nói của Ninh Thư, sửng sốt một chút, sau đó không nói chuyện nữa.
Kẻ bất nhân trước chính là Phương gia, thì không thể trách bọn họ bất nghĩa.
Phương Dũng nghe được Ninh Thư nói cho Phương gia 150 lượng, sắc mặt rất khó coi, Bạch Y Xảo tức đến sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Ninh Thư hô: “Trần Nhị Muội, cô nói bậy bạ gì đó, Phương gia từ lúc nào được 150 lượng, rõ ràng là nhà cô đòi phần hơn.”
Ninh Thư giang tay ra: “Xem đi, cô cũng thừa nhận nhà cô được chia tiền rồi.”
Bạch Y Xảo lập tức ngu mặt, Phương Dũng lôi Bạch Y Xảo một cái, Bạch Y Xảo lảo đảo hai cái, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Bạch Y Xảo trong lòng có chút ấm ức, cũng biết mình làm hỏng chuyện, cúi đầu không nói lời nào.
“Bộ khoái...”
“Bộ khoái đại ca.” Ninh Thư chặn họng Phương Dũng, hành một cái lễ với hai nha dịch nói rằng: “Trần gia nguyện ý giao ra một trăm lượng bạc ròng, hy vọng bộ khoái đại ca có thể xem xét giảm thiểu thuế má mỗi nhà.”
Phương Dũng rất bất đắc dĩ, chắp tay với nha dịch: “Phương gia cũng nguyện ý giao ra năm mươi lượng.”
“Nếu là chia đều, vì sao người ta có thể cho một trăm lượng, vì sao ngươi chỉ cho năm mươi lượng.” nha dịch bất mãn nói.
“Căn bản không phải là...” Bạch Y Xảo muốn nói, bị Phương Dũng lôi một cái thì ngậm mồm luôn.
Phương Dũng bất đắc dĩ nói rằng: “Thật sự là trong nhà nghèo khó, được tiền xong đã mua một ít đồ chỉ thừa lại chút tiền như vậy.”
“Có bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, đều giao ra đây, đợi trở về báo cáo cho quan phụ mẫu, quan phụ mẫu nhất định sẽ khen hai nhà các ngươi.” Nha dịch nói.
Ninh Thư:...
Lời này thối lắm biết không, một chữ cũng không tin.
Cuối cùng Phương Dũng giao ra bảy mươi lượng bạc, hai nha dịch thu được đống bạc đắc ý vô cùng mà bước đi thẳng.
Thôn dân nói lời cảm tạ cùng cha, cha Trần chưa từng được người ta tôn trọng như thế, vừa tự hào lại không nỡ lại xoắn xuýt.
Nhiều tiền như vậy à.
“Bạch Y Xảo kia dáng dấp xinh đẹp, trông thì có học, không ngờ tâm tư ác độc như vậy.” Vừa về đến nhà, Trần Lực đã cắn răng nghiến lợi nói.