Bút Tháp

Chương 46: Chương 46: Đền Thắp Đèn – 17




Nói xong, ông già đi mất. Lần này, bất kể họ nói gì ông ta cũng không đáp lại.

Phòng ăn lặng thinh, chỉ có ánh nến chầm chậm lay động. Im lặng hồi lâu, Nữ hoàng là người đầu tiên lên tiếng.

Úc Phi Trần nhìn sang, trong ánh nến, cô ta mím môi, mắt nhìn xuống, tuy cơ thể đã che giấu hành vi, nhưng vẫn để lộ sự căng thẳng của chủ nhân.

Tình hình phát triển vượt quá dự đoán của cô ta.

"Nhiệm vụ của chúng ta trong thế giới này có liên quan đến việc phục sinh Thánh Tử, nhưng nguyên liệu cần tìm chỉ có hai, mà điển lễ Phục sinh ngày mai lại muốn chúng ta tham dự. Thông thường, điều này có nghĩa là thời khắc cuối cùng của phó bản đang đến."

Shiramatsu: "Sắp đến thời điểm nguy hiểm nhất hả?"

Nữ hoàng hơi khó hiểu liếc Shiramatsu, như một giáo viên nhìn cậu học sinh mà mình nghĩ đã làm kiểm tra rất tốt, hóa ra lại bị điểm 0. Quốc vương Shady cũng ném tầm mắt sang bên này.

Úc Phi Trần nhíu mày, thầm nói không ổn. Hình như Nữ hoàng đã phát hiện ra điều gì đó qua câu hỏi của Shiramatsu.

Chỉ thấy Nữ hoàng nở nụ cười duyên dáng, vẻ căng thẳng đã vơi đi không ít. Tiếp theo, cô ta trình bày sơ lược quy luật của phó bản.

Nữ hoàng nói, bình thường nếu một phó bản thông báo rõ ràng nhiệm vụ cho người tham gia, ví dụ như ông già mặc áo choàng thông báo nhiệm vụ tìm đồ, thế thì chỉ cần từng bước hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng sẽ giành được thắng lợi.

Như vậy, nhiệm vụ của họ chỉ còn một – theo như lời ông già nói – sống sót qua đêm nay.

"Các vị hãy chuẩn bị đi. Hy vọng chúng ta đều bình an qua đêm nay." Nữ hoàng nói xong thì liếc nhìn Juna, hơi nhíu mày, như đang bảo cô đi theo, rồi đứng dậy rời phòng ăn.

Nhưng Juna vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Nữ hoàng hơi quay đầu lại.

"Thưa Nữ hoàng." Úc Phi Trần ung dung nói.

Giọng Nữ hoàng mang theo vẻ ngạo mạn: "Làm sao?"

Úc Phi Trần không thích quanh co. Hắn nói: "Hy vọng ngài đừng tự cho là mình thông minh."

Nữ hoàng đáp trả hắn bằng nụ cười cầm chắc thắng lợi: "Hy vọng anh cũng thế."

Dứt lời, tiếng giày cao gót vang lên "lộp cộp", cô ta mang nam hầu áo xám như vong hồn về phòng, Quốc vương Shady đuổi theo, vào cùng một phòng với Nữ hoàng.

Trên bàn dài chỉ còn Úc Phi Trần, Shiramatsu, học giả và Juna.

"Nến ở đây cháy nhanh quá," Úc Phi Trần thản nhiên nói, "về rồi nói."

Độ dài của nến trong phòng ăn và nến trong phòng họ tương đương nhau, nếu nến ở đây cháy nhanh, nghĩa là nến ở phòng họ cũng sớm tắt thôi.

Juna nói: "Tôi có trữ nến."

Úc Phi Trần: "Tập họp thôi."

Học giả nhìn tình hình hiện tại, hắn phát hiện ngoài Nữ hoàng và Quốc vương Shady, không hiểu sao mọi người đều ngã theo phe kỵ sĩ trưởng. Hắn vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với vị kỵ sĩ trưởng này, nhưng hiện tại hắn không hy vọng mình trở thành người bị toàn bộ tập thể gạt bỏ. Suy tính chốc lát, học giả cũng lấy nến của mình ra.

Bọn họ đứng chung một chỗ, Úc Phi Trần đi phía trước, khi đến gần phòng mình, lại nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện. Thế mà lại là giọng Ludwig, anh ta dậy rồi ư?

Giọng nói truyền đến.

"Cậu ấy nói đúng, nhưng tôi nghĩ phó bản không thể tóm tắt thành vài loại rõ ràng."

Úc Phi Trần không nghe được toàn bộ câu chuyện, nhưng Ludwig thế mà lại đàm luận chuyện "phó bản" với một cô gái "bèo nước gặp nhau". Nữ hoàng bàn luận về phó bản là để lôi kéo Juna, đào góc tường[1] đội họ, chỉ vậy thôi. Nhưng thưa Giáo hoàng bệ hạ, ngài làm sao vậy?

[1] Đào góc tường: Ẩn dụ việc cướp người yêu của bạn bè hoặc chiêu mộ thành viên từ đội khác về đội mình,...

"Cô phải nhớ kỹ một việc, bất kể rơi vào hoàn cảnh nào, cũng phải dũng cảm tìm kiếm manh mối của thế giới. Khi cô hiểu được nguồn gốc sự việc, sẽ đoán được kết quả của nó, cũng tìm được đường thoát."

"Nhưng mà," Molly bảo, "tôi sợ lắm."

"Không phải sợ, chúng chỉ là những mảnh vụn trơ trọi. Nhưng chính cô cũng là một mảnh nhỏ của thế giới quê hương cô, cô và chúng bình đẳng."

Ra là an ủi thiếu nữ lạc lối.

Molly thút thít: "Tôi còn có thể về nhà được không?"

"Chia ly chỉ là khởi đầu, cô còn phải sống rất lâu..."

"Cót két", Úc Phi Trần đẩy cửa.

Trong phòng, Ludwig ngồi trên giường với mái tóc bạch kim rối tung, Molly thì nửa quỳ cạnh giường. Trong ánh nến, Ludwig nắm ngón tay nhỏ yếu của cô gái, khuôn mặt dịu dàng, như bậc cha chú dạy dỗ con cháu trong nhà. Nghe tiếng mở cửa, anh vẫn giữ nguyên nét mặt như trước, nói tiếp lời chưa xong, nhưng cũng ngẩng đầu nhìn Úc Phi Trần ngoài cửa.

"... đợi đến ngày gặp lại."

Thiếu nữ lạc lối vùi mặt vào chăn, siết chặt tay Giáo hoàng.

Ludwig chuyển sang bọn họ: "Mọi người về rồi."

Úc Phi Trần không nói gì. Hắn còn định đóng cửa, để hai cha con họ tiếp tục giây phút ấm cúng dang dở.

Nhưng đều vào cả rồi, Shiramatsu kéo ghế lại, mọi người lần lượt ngồi xuống, Molly cũng lau nước mắt đứng một bên.

Ludwig nhìn tủ đầu giường trống rỗng, như muốn ám chỉ gì đó, đoạn nói: "Tôi chợt tỉnh lại, cô Molly hỏi tôi có quen cuộc sống này không."

Juna: "Nhận ra bản thân chẳng còn đường để đi, đúng là bất lực."

Úc Phi Trần đặt mạnh ly nước lên tủ đầu giường, một ngày của kỵ sĩ trưởng cuối cùng cũng kết thúc, tuy mới chỉ làm việc hai ngày, nhưng mong muốn từ chức của hắn vô cùng mãnh liệt. Sau điển lễ ngày mai, hắn sẽ không bao giờ phải phục dịch người khác nữa.

Ludwig vô cùng tự nhiên cầm ly nước làm ẩm cổ họng.

Úc Phi Trần nói sơ tình hình: "Nhiệm vụ mới, sống sót đến ngày mai, giữa trưa tham dự điển lễ."

"Ở giếng trời à?" Ludwig noi, "Giữa trưa hôm qua, các nữ tu bị đâm xuyên tim ở giếng trời, giữa trưa nay, toàn bộ tu sĩ bị cắt cổ họng ở giếng trời."

Úc Phi Trần thong thả nói: "Tôi đồng cảm sâu sắc với điều đó."

Tất nhiên, càng nên được đồng cảm chính là bọn họ – những người ngày mai phải tham dự "điển lễ". Trước chết nữ tu, sau lại chết tu sĩ. Điển lễ ngày mai, e rằng đám người ngoài bọn họ chính là số ít những người còn sống trong đền.

Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Rõ ràng những người khác cũng đang nghĩ về chuyện này.

"Dược liệu thứ nhất là quả tim muối máu, thứ hai là bướm mắt người, cái thứ ba họ nói ở ngay trong đền." Juna trầm ngâm: "Có khả năng là những đồ vật nguyên bản trong đền. Nhưng dựa theo tác phong của họ, tôi nghĩ khả năng này không lớn đâu."

Shiramatsu: "Đúng, đúng, đúng đó! Thằn lằn phải uống máu, bướm thì cần đốt xác, sự xuất hiện của hai loại dược liệu này đều đi kèm với cái chết."

Juna gật đầu: "Còn mấy nghi thức kia nữa, cậu nói xem, chúng có ý nghĩa gì?"

Lúc này, những cuốn sách họ xem ở phóng chứa đồ đã phát huy tác dụng.

Shiramatsu chợt ngộ ra: "Trái tim mang ý nghĩa máu và mạng sống, bọn họ lấy máu nữ tu là vì muốn cầm máu cho Thánh Tử, cắt cổ họng tu sĩ là để Thánh Tử có thể nói! Có thể nói thì sẽ có thể tiếp tục cầu nguyện rồi!"

Úc Phi Trần nhìn hai con người mới bước chân vào phó bản thảo luận suy nghĩ với nhau, hắn khá hài lòng với chuyện trước mắt mình. Biểu hiện của hai người họ đã vượt xa các chủ thuê lười biếng rồi.

Shiramatsu: "Thế ngày mai sẽ hiến tế cái gì? Chúng ta sẽ gặp chuyện gì?"

Juna: "Thay vì lo lắng chuyện ngày mai, thà lo đêm nay gặp chuyện gì còn hơn. Kiểm kê nến trước đi."

Shiramatsu chỉ chỉ đống nến ở góc giường: "Nè."

Juna ôm nến của mình định thả xuống đó.

Úc Phi Trần gọi cô lại: "Thổi từng cái trước đã."

"Tại sao?"

Úc Phi Trần ra hiệu cô nhìn nến trong phòng.

Juna mở to hai mắt: "Sao nến trong phòng các anh dài hơn nến của tôi vậy? Không đúng, ban đầu đều dài như nhau, là nến của các anh cháy chậm hơn sao?"

Quả nhiên. Xem ra đây là mối nguy đầu tiên đêm nay họ phải đối mặt. Đêm dài đằng đẵng và những ngọn nến không thể chống đỡ cả đêm.

Úc Phi Trần lấy "bột thằn lằn lửa" của nữ tu áo trắng ra. Chất bột này rất nhẹ, bay trong không khí nhìn như sương mù, khi rơi xuống nến cũng sẽ không bị phát hiện. Hắn lấy một nhúm, thổi vào một ngọn nến, rồi thắp nến.

Sáp nến nhanh chóng tan chảy và nhỏ xuống, chỉ trong hai phút, nến đã ngắn đi một đoạn mắt thường có thể thấy được. Úc Phi Trần rắc thêm bột, ngọn nến cháy càng dữ dội hơn, gần như biến thành cây đuốc thiêu đốt.

Đột nhiên Molly la lên một tiếng.

"Đêm qua... trong phòng tôi chính là như vậy!" Cô nói.

Hóa ra đây là cách ngôi đền trừng phạt cô sao? Nếu không có kỵ sĩ trưởng cứu, cô không thể nào nghĩ ra được cách này!

Ánh mắt Juna chăm chú, nghiêm túc thổi từng cây nến, sau đó còn dùng váy cẩn thận lau chùi.

"Thay phiên gác đêm, hai người một tổ. Trước hết trông chừng ngọn nến, sau mới chú ý bên ngoài." Úc Phi Trần nói.

Nếu hắn đoán không sai, mối nguy thứ hai trong đêm nay hẳn là quái vật bóng đen.

Còn mối nguy thứ ba...

Hắn chẳng quan tâm, tới ghế dựa bên giường ngủ một giấc.

Ludwig không biết từ khi nào lại treo máy rồi, không chỉ tiếp tục treo máy mà anh đã sớm chui về lại trong chăn, đối mặt với hắn, vẫn là bộ dạng buồn ngủ.

Úc Phi Trần: "Sao anh lại dậy?"

"Trực giác." Giọng Ludwig mang theo âm mũi chỉ xuất hiện khi buồn ngủ, "cảm thấy nguy hiểm, có thể cậu đã ra ngoài."

Tuy nói tỉnh giấc dưới tình huống nguy hiểm là bản năng của con người, nhưng Úc Phi Trần vẫn thấy hơi thoải mái một xíu.

"Ngủ đi." Hắn nói, "Mai rồi tính."

Ludwig: "Sẽ có tử vong."

"Nhưng cũng sẽ có đầu mối mới. Ít nhất có thể thấy rõ ngôi đền này có thật lòng muốn phục sinh Thánh Tử hay không."

Ludwig buồn ngủ đến độ chẳng còn lựa lời: "Vậy, chúc cậu sống sót nhé."

Nói xong là ngủ luôn. Không hề có cảm giác ánh sáng thiêng liêng soi sáng như khi anh nói chuyện với Molly, chính là giọng điệu và ánh mắt không gì không biết và tình yêu thương vô hạn đối với mọi người trước mắt.

Để lại Úc Phi Trần nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, nhớ lại dáng vẻ đó, lòng hắn tự hỏi, nếu hắn rời xa chiếc giường này, liệu Giáo hoàng bệ hạ có lại tỉnh giấc không? Giống như người máy bị bấm nút ấy.

Đèn trên hành lang hẳn là còn chống đỡ được chốc lát.

Hắn chùn bước trước bờ vực nguy hiểm, cuối cùng vẫn kéo chăn qua cạnh Giáo hoàng, ngủ.

Mạng mới quan trọng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.