Đêm nay, Shiramatsu và Molly canh gác phiên đầu, phiên sau tới lượt học giả và Juna.
Vốn tưởng phải nguy hiểm tứ phía, mọi người đều không dám ngủ, nào ngờ chẳng có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh đến đáng sợ.
Qua một phần ba đêm, hết thảy bình an vô sự, lúc thay ca, lại nghe Molly sợ hãi nói: "Tôi... tôi muốn đi vệ sinh."
Lời kia vừa nói ra, tất cả mọi người sửng sốt. Úc Phi Trần cũng mở mắt. Trong phòng này những người khác đều là nam, Juna mở miệng đầu tiên: "Cô... nhịn được không?"
Molly lùi về bên giường, ôm bụng, khó khăn lắc đầu: "Tôi sắp... sắp hết nhịn nổi rồi."
"Vậy..." Juna cũng không biết nên làm sao.
Nghe hai người nói chuyện, lại thấy mặt mày Molly tái mét, trán đẫm mồ hôi, Úc Phi Trần biết cô thật sự không nhịn được nữa. Thức ăn trong đền rất đặc biệt, mấy ngày nay họ gần như không có nhu cầu sinh lý, dù là có, cũng đã giải quyết ở nhà vệ sinh chung lúc ban ngày rồi. Nhưng Molly sợ bị bắt, luôn ở trong phòng không dám ra ngoài, chứ đừng nói đến đi vệ sinh.
Lúc này, các phòng khác đều đã tắt đèn, ánh nến trên hành lang cũng đã tàn. Úc Phi Trần nói: "Ở đây đi."
"Hả?" Molly cắn chặt môi: "Không được, tôi... không được đâu."
Dù là vì mạng sống, cô cũng không làm được chuyện thế này. Nhất là trong căn phòng nhỏ như vậy, ngay trước mặt mọi người. Cảm giác xấu hổ khiến cô muốn nổ tung, cô càng siết chặt bụng mình, cố gắng quên đi cảm nhận của cơ thể, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ nhịn."
Nhưng căn bản là nhịn không được.
Không thể nhịn được nữa, nếu không đi thì cô chết mất.
Đẩy cánh cửa kia bước ra ngoài, phòng vệ sinh chỉ cách hành lang bên trái năm, sáu bước...
Cô mê mẩn nhìn cánh cửa gỗ, cánh cửa trước mắt dần to ra, càng lúc càng gần.
"Molly."
Giọng nói lạnh lùng, thờ ơ như chậu nước đá giội lên đầu Molly, chốc lát khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, cô nhìn quanh, thế mà không biết mình đã đứng lên đi về phía cửa từ lúc nào.
Trái tim cổ đập "thình thịch", không tự chủ được nhìn về phía phát ra âm thanh – kỵ sĩ trưởng. Anh kỵ sĩ Shiramatsu nói anh ta tên là Úc Phi Trần.
Úc, Phi, Trần. Một cái tên rất êm tai, như thể tất cả chuyện cũ trên thế gian đều có thể như hạt bụi, theo gió bay đi.
"Molly?" Lần này là kỵ sĩ Shiramatsu gọi cô, dòng suy nghĩ mông lung đột ngột được tiếng gọi kéo trở về, Molly ngẩn người, hoàn toàn tỉnh táo. Ngay sau đó, cơn đau trướng bụng lại mãnh liệt kéo đến, khiến cô không thể không ôm lấy bụng, hơi khom người xuống.
"Ôi, cô đừng nhịn nữa." Shiramatsu nói, "Chúng tôi quay người đi, không nhìn cô đâu."
Molly khốn khổ lắc đầu, hoàn cảnh sinh trưởng và giáo dục từ bé đến lớn không cho phép cô làm vậy. Molly không nhịn được mà khóc.
"Muốn đi thì đi, không đi thì chịu." Juna biết cô đã gặp loại đồng đội mình không muốn gặp nhất, giọng điệu cũng trở nên thẳng thắn, nghiêm khắc: "Chẳng biết khi nào trời mới sáng, không ai rảnh dây dưa với cô đâu."
Molly nói một câu xin lỗi, nhưng khóc càng dữ dội hơn.
Vi phạm quy tắc, bị bắt, được cứu, cản trở mọi người... Cô đã đánh mất rất nhiều tự trọng, nhưng trong thế giới biến hóa thất thường này, đây là chút phẩm giá cuối cùng của một con người mà cô còn sót lại.
Shiramatsu mềm lòng, cậu nhìn Úc Phi Trần: "Làm sao giờ anh Úc?"
Úc Phi Trần đã tưởng tượng rất nhiều chuyện sẽ xảy ra đêm nay, nhưng hắn không ngờ người bên cạnh lại xảy ra chuyện trước.
Suy nghĩ chốc lát. Hắn nhìn Molly, nói: "Tôi dẫn cô đi."
Juna và Shiramatsu gần như cùng lúc lên tiếng.
Juna: "Sẽ xảy ra chuyện mất."
Shiramatsu: "Đi thế nào được?"
Úc Phi Trần lấy ngọn nến từ chỗ cao xuống, hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ngọn lửa.
Học giả thấp giọng nói: "Anh ta đờ đẫn gì vậy?"
"Xuỵt." Shiramatsu nói, "Anh Úc đang suy nghĩ đó."
Sau hai phút, Úc Phi Trần cử động.
Hắn rút trường kiếm bên người, ấn phần chân nến vào lưỡi kiếm. Nửa dưới của cây nến bị mũi kiếm chẻ ra từ giữa, nhưng không gãy mà được gắn chặt vào thân kiếm.
Hắn đưa chuôi kiếm cho Molly, bảo cô cầm bằng tay phải, giơ nến lên cao qua đầu, rồi xoay khuỷu tay phải của cô vào trong, đến khi nến, kiếm và khớp khuỷu tay hoàn toàn ở trên đường thẳng vuông góc với mặt đất.
"Nhớ kỹ góc độ. Dù có gặp cái gì cũng không được di chuyển chỗ này."
Tiếp đó, hắn nhìn Shiramatsu, Shiramatsu tự dâng hiến kiếm kỵ sĩ của mình. Úc Phi Trần cũng cắm ngọn nến vào, để bản thân dùng. Sau đó, trước ánh mắt lom lom của mọi người, hắn đẩy cửa, nói với Molly: "Đi theo tôi. Ra ngoài rồi quẹo trái ngay, phải nhanh."
Dứt lời, hắn bước ra ngoài, đi thẳng vào chỗ tối của bức tường cạnh cửa.
Quả nhiên, toàn bộ nến bên ngoài đã tắt hoặc gần tắt rồi. Mà ngọn nến hắn giơ cao qua đỉnh đầu thì chiếu xuống một cái bóng tròn, phân ra giới hạn rạch ròi với bên ngoài, hiệu quả giống như mặt trời trên đỉnh đầu. Khuỷu tay nhô ra khỏi cơ thể đáng lẽ ra sẽ bị đổ bóng vào tường theo nguyên lý quang học, nhưng vì góc thẳng đứng, cũng trở thành một phần với bóng đen dưới ngọn nến và đổ bóng vào bóng nhỏ trên mặt đất.
"Ồ, động tác này không chỉ làm cho cả người ở trong ánh sáng, ngăn cách với bóng tối bên ngoài, mà ngay cả cái bóng của mình cũng rất nhỏ, sẽ không đụng vào bóng khác. Sao em không nghĩ ra nhỉ?" Shiramatsu tán thưởng.
Bên này Shiramatsu khen tới tấp, bên kia Úc Phi Trần đã dẫn Molly xoay người, rời khỏi hành lang rồi.
Giáo hoàng bệ hạ nằm trên giường chậm rãi mở mắt, ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Shiramatsu ân cần phủ thêm áo choàng cho anh: "Ngài đừng để bị lạnh nha."
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
"Có người đòi ra ngoài đi vệ sinh." Juna lạnh lùng khoanh tay, qua loa kể lại sự việc.
Nghe xong, Giáo hoàng nhìn về phía cánh cửa đã đóng.
"Sau này em cũng muốn trở thành người như anh Úc." Shiramatsu ca ngợi.
Giáo hoàng nói: "Người thế nào?"
"Tuy lúc nào cũng lạnh nhạt, nhưng thật ra anh Úc là người tốt." Shiramatsu nói, "Mà ảnh còn rất mạnh nữa, là người sẽ bảo vệ mọi người. Thật đó, mọi người không có cảm giác đặc biệt an toàn sao?"
Ludwig không nói gì.
"Bệ hạ, ngài uống nước đi." Shiramatsu tự giác tiếp quản công việc còn dang dở của anh Úc mình, vô cùng chu đáo.
"Bệ hạ ơi? Ngài sao vậy ạ?"
Ludwig quay sang nhìn cậu: "Tôi có chỗ nào không ổn sao?"
Shiramatsu nói, không có gì, chỉ là cảm thấy ánh mắt ngài hơi lạ.
Giáo hoàng luôn chẳng nói gì, giờ lại hỏi một câu, sao mà không lạ chứ.
Shiramatsu gãi gãi đầu: "Giống như, giống như lâu rồi không về nhà... cây cỏ nhà mình cao lớn từ lúc nào, cảm giác... cảm giác giống vậy đó ạ."
"Có sao." Ludwig khẽ cười, "Tôi đang nghĩ, liệu cậu ta có thu mình quá không."
Thế này lại càng giống rồi.
Shiramatsu cẩn thận bắt chước giọng điệu cha mẹ mình an ủi lẫn nhau sau khi biết cậu bị mời phụ huynh, tiếp lời Giáo hoàng: "Có lẽ phải từ từ mới được."
Giáo hoàng dựa vào đầu giường, gật đầu như tán thành.
*
Trên hành lang tối đen như mực, nơi bên ngoài ánh nến đều không thể thấy rõ được. Không biết có phải là ảo giác không, Molly cảm thấy những bóng đen này có hình dạng như vật sống, tựa như một con quái vật khổng lồ ẩn núp trong bóng đen chầm chậm hít thở. Bóng tối chậm rãi cử động theo nhịp thở của nó. Cô phải liên tục nhìn Úc Phi Trần bên cạnh mới có thể giữ bình tĩnh.
Đừng sợ, đừng sợ, phòng vệ sinh ngay phía trước thôi.
Khi ánh nến chiếu rọi cửa phòng vệ sinh, cô kêu lên một tiếng.
"Á!"
Cánh tay run lên, ngọn nến xuýt thì lệch đi, Úc Phi Trần nắm lấy khuỷu tay cô, lúc này mới ổn định lại.
Molly run cầm cập nhìn phía trước, Úc Phi Trần cũng nhìn nơi đó.
Cánh cửa lờ mờ của phòng vệ sinh không biết thình lình thay đổi từ lúc nào, trước cửa có một hình người đen thui đang đứng. Không quần áo, không tóc, không có bất kỳ chi tiết nào, thậm chí không có cảm giác hình khối, như thể một người giấy, hoặc một cái bóng dựng thẳng.
Hắn hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn phía sau.
Trong bóng đen sâu hoắm đằng sau, không chỉ có một cái bóng như thế.
Chân Molly mềm nhũn: "Tại sao... làm sao bây giờ?"
"Đi." Úc Phi Trần nói.
Molly cắn răng, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đi rồi, cô mới phát hiện chuyện còn kinh hoàng hơn.
Cái bóng hình người như lướt về phía sau, tuy vẫn là tư thế đứng yên, nhưng đáng lẽ nó ở trước cửa, giờ đã ở trong cửa rồi.
Nhưng cô phải vào đó.
"Chúng sợ ánh sáng." Úc Phi Trần nói: "Đi tiếp đi. Sợ thì nhắm mắt."
Nghĩ đến chuyện hình như quái vật bóng đen có thể ảnh hưởng đến cảm xúc con người, hắn bổ sung: "Đừng nghĩ gì cả, tay cũng không được cử động."
Molly gật đầu, từng bước chậm rãi tiến vào phòng vệ sinh.
Úc Phi Trần quay lưng lại, nhìn thẳng vào hành lang sâu thẳm.
Từng cái bóng hình người đen kịt san sát nhau, tất cả chúng nó lặng lẽ nhìn về bên này.
Khoảnh khắc đối diện với chúng, mùi vị gió biển đột nhiên lướt qua chóp mũi hắn.