CHƯƠNG 3
ღ Mộng ღ
Phần 1
Căn nhà của Cừu Chấn Dương là do hắn tự dùng tiền của mình mua, tới bốn phòng ngủ, bởi vì hắn rất thích náo nhiệt, cho nên mới mua nhà lớn như vậy, có thể cho bạn bè ở tạm. . . . Hoặc cũng có thể mở tiệc tùng.
Nhưng mà hiện tại, hắn không bao giờ. . . muốn người khác đến đây nữa, bởi vì từ giờ về sau nơi đây là tổ ấm của hắn cùng Mạnh Dật Nguyệt, hắn không hy vọng bất cứ kẻ nào đến chia sẻ khoái hoạt của hắn. Mỗi tối được ôm “mặt trăng” yêu dấu đi vào giấc ngủ là lúc hắn cảm thấy hạnh phúc nhất, tuy rằng hai người chưa tiến vào giai đoạn thân mật, nhưng hắn không vội, hắn hy vọng vào tài năng của mình, ở khoảng khắc tự nhiên nhất sẽ có được Mạnh Dật Nguyệt.
Mạnh Dật vẫn còn làm ở công ty chứng khoán, công việc buổi tối đã xin nghỉ. Cừu Chấn Dương trộm đem chiếc xe cũ kĩ của y giấu đi mất, sau đó mua chiếc xe mới cho y, bắt y mỗi ngày chở Tiểu Nho đi nhà trẻ, rồi mới đi làm, tan ca liền đi đón Tiểu Nho rồi cả hai cùng vào siêu thị mua thức ăn về nhà nấu nướng.
Sau khi dùng xong bữa tối, ba người cùng cười đùa xem TV, tựa như đôi vợ chồng bình thường có thêm một đứa con nhỏ, ngày trôi qua thật thoải mái.
Nhưng khi có được hạnh phúc, Mạnh Dật Nguyệt luôn sợ gặp phải ác mộng, bởi vì trái tim của y đã bị cứa rất nhiều vết, bởi vì ở nơi sâu nhất trong lòng y, vẫn còn lặng lẽ giấu diếm cảm giác hổ thẹn tự ti.
Mộng đẹp có khả năng duy trì được bao lâu?
Lần này, y có thể chịu đựng nổi giấc mộng một lần nữa tiêu tan không?
Ánh trăng hèn mọn thật sự có xứng đôi với ánh mặt trời sáng lạn được không?
—–~~~~~—–
Chu Lị Na quả thật hận chết Cừu Chấn Dương!
Ba tháng qua, Cừu Chấn Dương không biết gặp phải chuyện gì, ban đầu cô còn tưởng rằng hắn phải thiết kế trang phục gì đó, hoặc đầu tư cổ phiếu, thậm chí phải làm hai việc cùng lúc. Nhưng mà kể cả khi tới lễ Giáng Sinh và Tết nguyên đán, Cừu Chấn Dương chẳng những cự tuyệt bất luận kẻ nào muốn đến nhà hắn, thậm chí còn cự tuyệt tham dự các hoạt động ở trường, rốt cuộc Chu Lị Na cũng bắt đầu hoài nghi.
Cô còn thừa dịp Cừu Chấn Dương đi học trộm đến nhà hắn, để xem coi hắn cất giấu cái bí mật gì. Chính là nhìn tới nhìn lui, dán tai trên cửa nghe ngóng cả nửa ngày, nhưng không có cảm giác rằng bên trong có bất cứ hơi thở sinh vật nào tồn tại.
Sau kỳ thi cuối kỳ là tới kì nghỉ đông, đó là khoảng thời gian nghỉ dài hạn, mọi năm Cừu Chấn Dương thường đi ra nước ngoài, cho nên thừa dịp tổng kết điểm mấy ngày nay, Chu Lị Na liền quấn quít lấy Cừu Chấn Dương tỏ ý muốn cùng đi với hắn.
“Không được!” Cừu Chấn Dương quả quyết nói, rồi sau đó tiếp tục xem điểm.
“Vì cái gì?” Chu Lị Na bất mãn kêu la: “Tôi cũng đã từng cùng đi với cậu, vì cái gì lúc này lại không được?”
“Bây giờ tôi không tính sẽ xuất ngoại.” Bởi vì thân thể Mạnh Dật Nguyệt không đủ sức khỏe để có thể xuất ngoại đi chơi.
“A?” Chu Lị Na nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ. “Không xuất ngoại? Nhưng mà. .. . . Cậu chưa từng không xuất ngoại nha!”
“Chưa từng cũng không có nghĩa là tuyệt đối không có.” Cừu Chấn Dương thiếu kiên nhẫn nói “Lần này tôi sẽ không đi nước ngoài!”
Chu Lị Na sửng sốt một lúc lâu,
“Vì sao?”
Cừu Chấn Dương ngay cả trả lời cũng lười.
Chu Lị Na quyết tâm nói, “Vậy khi ăn tết chúng ta cùng nhau đi chơi.”
“Không!”
“Vậy cậu đến nhà tôi ăn tết nha.”
“Không!”
“Vậy tôi đến nhà cậu.”
Cừu Chấn Dương rốt cuộc đem tầm mắt dời khỏi phiếu điểm, hắn chăm chú nhìn Chu Lị Na.
“Lị Na, tôi thực thích cậu, nhưng không có nghĩa là tôi thương cậu, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè, không có khả năng tiến thêm một bước nữa, hiểu không?”
Chu Lị Na cũng nhìn lại hắn.
“Có người mang thai con của cậu rồi sao?” Giọng nói của cô run nhè nhẹ, cô có dự cảm, nhưng chỉ sợ đáp án chính là khẳng định.
Cừu Chấn Dương than nhẹ, “Tôi chỉ thích người trong sáng, nhưng trong lớp tôi không có thích ai cả!”
“Như vậy. . . . . .” Chu Lị Na hít sâu một hơi, “Cậu đã tìm ra một người yêu sâu đậm?”
Tầm mắt Cừu Chấn Dương không chút nào … tránh né, kiên định nhìn cặp mắt ẩn chứa oán trách của Chu Lị Na.
“Đúng vậy, tôi đã tìm ra một người để yêu sâu đậm, tôi phi thường phi thường thương hắn, ngay của chính bản thân cũng rất kinh ngạc, chờ tôi qua hai mươi tuổi, tôi sẽ cùng hắn kết hôn!”
Kết hôn? Như vậy tình địch của cô là nữ?
Chu Lị Na tự mình trấn định, chỉ cần bọn hắn chưa kết hôn, cô vẫn còn hy vọng.
“Có thế giới thiệu với tôi không?”
Đột nhiên ánh mắt Cừu Chấn Dương chuyển sang thâm trầm, hắn rất thân thiết với Chu Lị Na, cho nên hắn hiểu rõ cô là người có tính ích kỷ rất tùy hứng, mặt ngoài thoạt nhìn như không có việc gì, thật ra, sâu trong mặt biển hiền hòa thường là dòng nước mạnh chảy xiết.
“Không, hắn là một người nhu nhược, từng chịu qua những thương tổn rất lớn, hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn tự tin, tôi không muốn đem hắn đặt trước mặt các người để cho các người tùy ý lăng nhục!”
Chu Lị Nà không giấu nỗi sự kinh hãi.
Cừu Chấn Dương phóng túng hào sảng luôn luôn được các bạn học xem là lang sói hổ báo, đến tột cùng là người con gái như thế nào có thể làm cho hắn có ý muốn bảo hộ mãnh liệt như vậy?
“Cậu như thế nào lại nói như vậy?” Chu Lị Na cố gắng nở nụ cười, “Nếu là người cậu yêu, chúng tôi đương nhiên sẽ tiếp nhận cô ấy, cùng làm bạn tốt a!”
“Không, không thể!” Cừu Chấn Dương cố chấp bác bỏ, “Tôi nhất định bảo vệ hắn, làm cho hắn không còn cảm giác thống khổ nữa, vì hắn, tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để hắn có thể quên đi những thương tổn, bất kể chuyện gì xảy ra cũng phải làm cho hắn vĩnh viễn hạnh phúc! . . .” Đột nhiên ánh mắt hắn buồn rầu, “Ông trời, tôi thật hy vọng có thể đem hắn bỏ vào túi mang theo bên người, lúc nào tôi cũng vì hắn lo lắng, vì hắn lo âu!”
Chu Lị Na không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Quen biết hắn lâu như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua bộ dạng hắn không thể khống chế như vậy. . . . Đây có phải là người nam nhân đang hãm sâu trong tình yêu!
Đáng chết, là do cô quá sơ sót, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được!
—–~~~~~—–
“Thúc thúc, ba ba không ngoan!”
Vì thế, hai cặp mắt cùng nhau trừng về phía Mạnh Dật Nguyệt, làm cho y ngẩn ngơ, một đứa con y đã không thể ứng phó nổi, còn thêm Cừu Chấn Dương bá đạo, y căn bản không còn một chút hy vọng. Y cười cười xấu hổ, lại cầm lấy muỗng tiếp tục múc canh hầm uống.
Lúc này Cừu Chấn Dương mới vừa lòng vuốt cằm.
“Nho, con xem ba ba của con gần đây sắc mặt đẹp hơn đi?”
“Ân, ân!” Tiểu Nho đánh giá, “Thật sự a! Trước kia tái nhợt! Còn tiếng nói của ba ba sẽ không được như vậy mà chỉ hữu khí vô lực!”
“Cho nên nói! Về sau con phải giúp thúc thúc theo dõi ba ba của con, thúc thúc đôn thuốc bổ nhất định phải bắt hắn ăn cho hết, biết không?”
Tiểu Nho mãnh liệt gật đầu, “Hảo hảo, về sau ba ba nếu không ngoan, con nhất định báo cáo với thúc thúc!”
Mạnh Dật Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, Cừu Chấn Dương không nhịn được phì cười.
“Tốt, ít nhất phải đem ba ba của con dưỡng cho phì ra mới được!”
Thật vất vả ăn xong tô thuốc bổ, ba người cùng nhau dọn dẹp chén dĩa vào nhà bếp, sau đó cười hi hi ha ha rửa chén. Sau đó, Tiểu Nho sẽ về phòng luyện tập viết chữ, Cừu Chấn Dương ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt ngồi trên ghế sa lon xem TV.
Đột nhiên, đang coi đến khúc hấp dẫn, điện thoại lại vang lên, Cừu Chấn Dương không chút để ý cầm điện thoại nghe.
“Cừu Chấn Dương, muốn tìm ai?”
Nghe đối phương trả lời xong, Cừu Chấn Dương đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nhàn nhã lập tức thay bằng sắc mặt âm trầm, Mạnh Dật Nguyệt kinh ngạc giương mắt nhìn hắn.
“Bà làm sao biết được số điện thoại này?” Vài giây sau, Cừu Chấn Dương cười lạnh, “Bà thật thông minh, biết gọi điện đến công ty của hắn để hỏi luôn cơ đấy.”
Nghe đến đó, sắc mặt của Mạnh Dật Nguyệt cũng thay đổi theo! Y cơ hồ muốn khóc lên chỉ vào điện thoại.
“Mẹ kế . . .của tôi sao?”
Cừu Chấn Dương vươn cánh tay dài ra, đem Mạnh Dật Nguyệt ôm vào trong lòng ngực, “Em yên tâm, có anh ở đây, không cho phép kẻ nào gây thương tổn đến em.”
“Nhưng mà. .. . . . .”
Cừu Chấn Dương suỵt một tiếng, rồi sau đó tiếp tục lạnh lùng khinh thường nói vào điện thoại.
“Bà già, ai thèm trốn bà. . . .Tìm hắn? Cũng được! Nhưng trước hết hãy nói cho tôi biết chuyện gì. . . . Thật ngại quá, điện thoại này là của tôi, cho nên nếu bà muốn tìm hắn nhất định phải thông qua tôi, hiểu rồi chứ? Tôi là ai sao? Hắc hắc, tôi là bạn của hắn, thân là bạn tốt phải có trách nhiệm bảo hộ hắn, không thể để cho bà giống như con chó dữ cắn bậy bạ, minh bạch chưa. . . . Không biết xấu hổ? Bà là đang nói chính mình sao? Bà tưởng không ai biết công ty của ba hắn mất đi như thế nào sao? Nói cho bà biết, muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, loại chuyện hèn hạ này tùy tiện tra một chút liền biết thôi!”
Mạnh Dật Nguyệt ngẩn người, nâng mặt muốn mở miệng hỏi, rồi bị Cừu Chấn Dương ngăn cản.
“Không hiểu, hãy chấm dứt việc đó đi, bà muốn biết thì tôi nói cho bà biết! Hắn căn bản không có thiếu nợ mẹ con bà cái gì hết, cho nên không được làm phiền hắn nữa.. . . . . Báo cảnh sát! Cho xin đi, các người ở bên đó rãnh rỗi không có chuyện gì làm sao. . . Nghĩ cũng đừng nghĩ, vì các người hắn đã hy sinh quá nhiều, nếu không phải tôi đến coi chừng chắc hắn đã sớm tự sát, làm sao chờ đợi đến bây giờ để cho mấy người tiếp tục lợi dụng a!”
Mạnh Dật Nguyệt không nén nổi bi thương dựa vào lòng ngực hắn, hắn đau lòng ôm chặt lấy y.
“Một lần cuối cùng sao? Bà đang lừa ai đấy! Lúc trước cũng là lần cuối cùng, tiếp theo cũng là lần cuối cùng, mãi mãi cũng là lần cuối cùng, bà tưởng đang lừa gạt đứa con nít sao. . . Tỉnh tỉnh lại đi, cái sự đe dọa này lão tử đây dùng so với bà còn thuần thục hơn! Bà không nên quá hoang tưởng nha. . . . Đúng! Chính là ý này, cuối cùng bà cũng không quá ngu dốt a, rốt cuộc cũng minh bạch rồi!”
Cừu Chấn Dương đột nhiên nở nụ cười.
“Không thành vấn đề, muốn đến chỉ giáo bất cứ lúc nào cũng được!”
Cúp điện thoại, Mạnh Dật Nguyệt liền vội vàng mở miệng hỏi, miễn cho hắn lấy cớ “đã quên mất”.
“Cậu vừa mới nói công ty của ba tôi bị gì vậy?”
Cừu Chấn Dương mím môi lo lắng một lúc lâu, sau đó mới dùng hai tay ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt, lẳng lặng nói ra chuyện mà y không muốn biết nhất.
“Mẹ kế của em trước khi ba em chưa qua đời đã có tình nhân khác bên ngoài, hai chị em kia kỳ thật là con của người đàn ông đó.”
Vừa nghe thấy, Mạnh Dật Nguyệt nhất thời choáng váng.
Ôn nhu hôn nhẹ lên trán y, Cừu Chấn Dương thương tiếc ôm chặt lấy y.
“Sau đó ba em qua đời, bà mẹ kế đã đem công ty giao cho tình nhân quản lí, ai ngờ người đàn ông ngu đần đó lại đem công ty đi thế chấp để vay tiền chơi cổ phiếu rồi thất bại thảm hại, không trả nổi khoản nợ khổng lồ cho nên công ty cứ như vậy phá sản! Còn nữa. . . . .”
Hắn đột nhiên dừng lại, do dự không biết có nên tiếp tục nói hay không.
“Nói đi!” Mạnh Dật Nguyệt lẳng lặng thì thầm, “Tất cả đều nói cho tôi biết rõ ràng hết một lần đi!”
Cừu Chấn Dương bất đắc dĩ thở dài. “Kỳ thật số tiền em gửi chỉ để bả dùng lo cho tình nhân, nói cách khác em. . . . .Em vất vả hy sinh như vậy đều cho những người hỗn đản vô sỉ kia!”
Trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt, Mạnh Dật Nguyệt nhắm mắt, ngây ngốc ngồi trong lòng Cừu Chấn Dương, ngay cả nước mắt cũng không chảy được.
Chuyện này thật sự quá buồn cười!
Thật là. . . quá buồn cười!
Đem thân hình gầy yếu của y đặt ở trên đùi của mình, Cừu Chấn Dương giống như đang an ủi trẻ nhỏ vỗ vỗ lưng y lẩm bẩm.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh không nên nói cho em biết, nhưng mà. . . .nếu không nói cho em, em lại dễ dàng bị bà mẹ kế tiếp tục lừa gạt, em. . . .. hãy quên đi! Tất cả đều là quá khứ, quên đi!”
“Vì cái gì?” Mạnh Dật Nguyệt trợn mắt, “Tôi rốt cuộc làm sai cái gì?” Y bi thương thống khổ nhìn Cừu Chấn Dương, “Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì không?”. Y cầu xin, “Rốt cuộc tôi còn bị trừng phạt như thế nào nữa?”
“Không có, em không có làm sai cái gì hết!” Lần đầu tiên trong đời, Cừu Chấn Dương không thể khống chế nổi tuyến lệ của mình, “Tin tưởng anh, em không có làm gì sai hết, chuyện đã qua cũng không phải là sự trừng phạt, chỉ là vận mệnh trêu cợt em mà thôi, nhưng. . . . . .” Hắn hít hít cái mũi, “Về sau sẽ không như vậy, có anh ở đây, anh sẽ che chở cho em, không bao giờ. . . . cho phép bất cứ thương tổn nào đến gần em, em yên tâm, anh sẽ cho em hạnh phúc, nhất định anh sẽ làm cho nửa đời sau của em đều vui vẻ hạnh phúc.”
Đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Cừu Chấn Dương, Mạnh Dật Nguyệt mềm nhẹ nở nụ cười.
“Đúng vậy! Em còn có anh, còn có Tiểu Nho, còn có cuộc sống sau này, không phải sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cừu Chấn Dương đem hai má nóng hổi của mình áp lên hai má lạnh lẽo của Mạnh Dật Nguyệt, “Em còn có anh, có Tiểu Nho, còn có những ngày hạnh phúc sau này.”
Mạnh Dật Nguyệt than nhẹ, “Anh muốn em sao?”
Cừu Chấn Dương cũng bắt chước than nhẹ, “Tất nhiên, muốn đến điên rồi, nhưng mà, anh cũng không muốn làm cho em cảm thấy không thoải mái.”
“Muốn em đi!” Mạnh Dật Nguyệt hai tay vòng quanh cổ Cừu Chấn Dương, “Dùng tình yêu của anh tẩy sạch thân thể của em, để cho em bắt đầu cuộc sống một lần nữa đi!”
Khó khăn nuốt nước miếng một cái, “Thật sự? Em . . . em nguyện ý?” Cừu Chấn Dương phát hiện giọng nói của mình đang run rẩy, phi thường rõ ràng.
Mạnh Dật Nguyệt nở nụ cười đầy thâm tình.
“Để cho em cảm giác được em chân chính thuộc về anh!”
—–~~~~~—–
Cừu Chấn Dương lén lút tắt đi đồng hồ báo thức, đắp lại tấm mềm cho Mạnh Dật Nguyệt vì mệt mỏi đang ngủ say, tự trách bản thân không biết chừng mực buông thả dục vọng, lại có thể lưu nhiều dấu vết trên làn da non mềm trắng nõn của y như vậy, hắn vừa thầm xin lỗi vừa ở trên khuôn mặt say ngủ kia hạ một nụ hôn.
Ba tiếng sau, Mạnh Dật Nguyệt mới mở đôi mắt mỏi mệt buồn ngủ ra, thân thể vừa động một chút liền đau nhức không chịu nổi, nhìn lên đồng hồ thấy đã quá trễ, y hoảng sợ, tiện đà lại nhìn thấy phía dưới đồng hồ có một tờ giấy.
Nguyệt thực xin lỗi, anh đã làm cho em mệt mỏi, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi! Anh sẽ dẫn Tiểu Nho đi nhà trẻ, cũng thay em xin nghỉ phép. Ngủ thêm một chút, ngủ no rồi thì cứ xem TV, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhàm chán làm cho tinh thần càng mệt, nếu vậy anh sẽ rất tức giận đó!
Mạnh Dật Nguyệt bất giác nở nụ cười, bất cứ lúc nào, khẩu khí Cừu Chấn Dương đều bá đạo như vậy, hơn hắn chín tuổi thì sao? Y vẫn bị cái người ngạo mạn nhưng không kém ôn nhu kia đàn áp!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mạnh Dật Nguyệt dùng khăn tắm lau mái tóc hai ba cái rồi nằm tiếp lên giường.
Cũng nên nghe lời hắn một chút, để cho Cừu Chấn Dương không lải nhải lầm bầm nữa, chưa đến một phút đồng hồ, y lại chìm vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu, có người nhẹ nhàng lay động y.
“Nguyệt, Nguyệt, tỉnh dậy nào, nếu muốn ngủ thì ăn no xong rồi ngủ tiếp, Nguyệt, tỉnh tỉnh, Nguyệt Nguyệt. . . . . .”
Y mở mắt, chớp chớp, sau đó lại chớp chớp nghi hoặc.
“Dương, anh đã về rồi? Đã trễ đến thế sao?”
Cừu Chấn Dương cười khẽ, “Hôm nay là ngày tổng kết cuối cùng, tổng kết xong anh liền trở về! Hiện tại đã gần trưa, nên thức dậy dùng bữa chứ?” Hắn nói xong, lấy quần áo đưa cho Mạnh Dật Nguyệt, “Thực xin lỗi, em có phải vẫn còn mệt chết không?”
Hai gò má Mạnh dật Nguyệt ửng đỏ xoay mặt đi, “Cơ hội nhàn hạ này rất khó kiếm được, cho nên em muốn ngủ nhiều một chút.”
Bàn tay to yêu thương xoa tóc Mạnh Dật Nguyệt, Cừu Chấn Dương bỗng dưng nhíu chặt đôi chân mày.
“Em đã tắm rồi? Tại sao không lau cho khô tóc rồi hãy đi ngủ? Em không biết làm vậy dễ dàng bị cảm sao? Thân thể của em không tốt, phải nên chú ý nhiều một chút a!”
Từng câu trách cứ, nhưng hàm chứa càng nhiều sự quan tâm, Mạnh Dật Nguyệt nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
“Đã biết, lần sau em nhất định sẽ không làm vậy.”
Chân mày Cừu Chấn Dương mới thoáng dãn ra.
“Anh có mua gà và chân giò hun khói, còn một số món điểm tâm, đều là món em thích ăn, em gầy yếu như thế này phải nên ăn nhiều một chút, có biết không?”
“Đã biết.” Mạnh Dật Nguyệt mặc quần dài, “Ngày mai anh bắt đầu được nghỉ sao?”
Cừu Chấn Dương lấy máy sấy đến bắt đầu giúp y làm khô tóc.
“Đúng, Đại học luôn được nghỉ đông rất sớm. Tiểu Nho dường như còn mười ngày nữa mới được nghỉ?”
“Đúng vậy!”
“Anh mấy ngày này sẽ cùng em đi làm.”
Mạnh Dật Nguyệt nở nụ cười, “Anh muốn theo giúp em làm việc sao? Rất nhàm chán đó!”
“Đi để bảo vệ em a!” Cừu Chấn Dương thản nhiên nói, “Miễn cho những con chó phát điên chạy tới gây rối.”
Tươi cười phút chốc biến mất, “Anh muốn nói. . . . .” Mạnh Dật Nguyệt lo lắng cắn cắn môi dưới, “Mẹ kế?”
“Đúng vậy.” Cừu Chấn Dương tắt máy sấy tóc cất về chỗ cũ.
Mạnh Dật Nguyệt xoay người, “Làm sao anh biết bà ta sẽ tới?”
Cừu Chấn Dương nhún nhún vai, “Nếu anh là bà ta thì anh cũng sẽ tìm tới thôi.”
Mạnh Dật Nguyệt “a!” một tiếng ngây dại, Cừu Chấn Dương cười cười, kéo y ra khỏi phòng ngủ.
“Yên tâm, có anh ở đây, bà ta không có biện pháp làm gì ảnh hưởng đến em.”
“Thật sự? Anh cam đoan?”
Cừu Chấn Dương hôn một cái lên trán y.
“Anh cam đoan!”
Mạnh Dật Nguyệt lúc này mới bình tĩnh thở ra một hơi.
“Nhưng mà anh sẽ rất nhàm chán a!”
Cừu Chấn Dương quái dị liếc nhìn y một cái, “Đã quên rồi sao? Anh cũng có chơi cổ phiếu! Hơn nữa mỗi khi anh ở nhà cũng chỉ ngồi chơi cổ phiếu, thực lợi hại đi?”
“Thật sự?” Mạnh Dật Nguyệt sợ hãi cảm thán, “Anh từng như vậy sao?”
“Kia đương nhiên!” Cừu Chấn Dương ngạo nghễ nói, “Còn thiết kế trang phục. . . . A! Anh sẽ thiết kế trang phục cho em! Toàn thế giới chỉ có một không hai, duy nhất một mình em được mặc!”
Mạnh Dật Nguyệt cảm động nhìn hắn chăm chú một lát.
“Anh sẽ làm hư em.”
“Anh làm hư em thì đã sao?” Cừu Chấn Dương khí phách hào hùng tuyên bố: “Trên thế giới này chỉ có một mình em xứng đáng để cho anh sủng ái!”
Mạnh Dật Nguyệt nói không ra lời, Cừu Chấn Dương mỉm cười ấn y ngồi xuống ghế.
“Đến, mau ăn, bộ phim đêm qua còn chưa xem hết mà! Ăn xong chúng ta sẽ cùng xem cho hết! Buổi tối sẽ dẫn em với Tiểu Nho đi siêu thị, mua cho nhóc con vài bộ quần áo, nếu còn sớm, chúng ta có thể đi dạo chợ đêm.”
Mạnh Dật nguyệt mới cầm đũa lên lại bỏ xuống.
“Dương, anh nói anh mua gà?”
“Đúng vậy!”
“Đó là con gà sao?”
“Bộ không phải à.”
“Gà mà chỉ lớn như thế sao?”
“So với những con gà khác nhiều dinh dưỡng hơn!”
“Nhưng mà. . . . . Rất mắc đó.”
[cont]
Phần 2
Buổi sáng từ chín giờ đến mười hai giờ là thời điểm công ty chứng khoán náo nhiệt nhất, người mua cổ phiếu đông như kiến, bất kể loại cổ phiếu nào cũng được mua, đây là chuyện bình thường xảy ra, đám đông không lúc nào vơi đi. Có những người mặc âu phục, những ông lão, người vợ cầm túi đồ ăn vừa đi chợ về, thậm chí còn dắt theo những đứa nhỏ khóc thét um xùm. . .
Nhưng là, tuy ở đại sảnh chật kín hết người, nhưng lẫn trong bầy hạc bầy gà Cừu Chấn Dương hai tay ôm ngực vẫn là tiêu điểm của mọi người, bề ngoài tiêu sái anh tuấn xuất sắc, thân hình cao lớn đứng thẳng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, làm cho nhân viên mậu dịch đến cả kế toán trong văn phòng đều không rời mắt, nhìn hắn đến nổi chảy nước miếng, cứ chút chút lại đánh sai một con số!
“Chấn Dương?”
Cừu Chấn Dương nghe thấy có người gọi liền đảo mắt nhìn lại.
“A? Chu bá bá, là bác, đã lâu không gặp!”
Một ông già hói đầu cười ha ha vỗ vỗ đầu vai Cừu Chấn Dương.
“Thật là cháu, Chấn Dương! Thằng nhóc xuất sắc như thế làm sao bác có thể nhận sai được chứ! Thế nào? Phụ thân của cháu vẫn chỉ lo ở bên Mĩ hô phong hoán vũ, luyến tiếc không muốn về đây sao?”
Cừu Chấn Dương nhún nhún vai, “Đúng vậy! Ngay cả đứa con trai duy nhất của ông ấy còn không thèm quản mà!”
“Bất quá. . . . .” Ông bác đầu bóng lưỡng suy nghĩ. “Con ở đây vẫn sống rất tốt mà!”
Cừu Chấn Dương mỉm cười, “Rất hoàn hảo! Cái ví lúc nào cũng đầy tiền chỉ là bất đắc dĩ thôi!”
Ông bác đầu bóng lưỡng con mắt xoay động – đột nhiên thực thân thiết nắm tay Cừu Chấn Dương.
“Đến, đến ngồi đây cùng bác Chu, thuận tiện. . . Hắc hắc! Nói cho bác Chu một ít bí quyết, cha con hai người rốt cuộc làm sao có thể đoán trước được thị trường chứng khoán chuẩn như vậy?”
Cừu Chấn Dương nhíu mày, ông bác hói đầu vội sửa lại lời nói: “Hảo, hảo, không cần nói, không cần nói, chỉ cần nói cho bác Chu biết làm sao để biết cổ phiếu nào tăng giá? Còn nữa, khi sắp hạ giá thì làm sao biết được? Thế nào để sinh lời. . . . . . .”
Ông bác hói đầu cơ hồ nói đến muốn sống chết cầm lấy tay Cừu Chấn Dương không buông, bất đắc dĩ, Cừu Chấn Dương chỉ có thể hướng chỗ Mạnh Dật Nguyệt đang ngồi nhìn một cái, sau đó đi theo ông bác tiến vào phòng VIP bên trong, hy vọng ông bác này không quá tham lam đi.
Đám đông vẫn náo nhiệt mãnh liệt, vẫn ồn ào như trước, chỉ chốc lát sau, ở cửa ra vào lại xuất hiện thêm một người phụ nữ, thoạt nhìn rất đứng đắn, hai con mắt chuyển động nhanh như chớp. Tuy là người đứng tuổi, nhưng nhờ khoát lên mình trang phục sang trọng, nhìn cũng là một người phụ nữ hấp dẫn.
Chỉ thấy người kia không chút do dự tiến thẳng tới văn phòng, một lát sau, Mạnh Dật Nguyệt bất an cũng xuất hiện ở cửa văn phòng, đi theo, y một bên lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, một bên kinh hoàng đi theo người phụ nữ đó đến một góc yên tĩnh.
“Tiền?” Người phụ nữ không dài dòng, trực tiếp vào đề.
“Con. . . Con không có.” Mạnh Dật Nguyệt chớp mắt bất an nói.
“Ta cũng nghĩ vậy,” Người phụ nữ gật gật đầu, “được rồi! Ngày mai ngươi bắt đầu đến quán Chi Kiều trình diện đi!”
Mạnh Dật Nguyệt thở dốc kinh ngạc, “Chi . . . . Chi Kiều?” Y hoảng sợ nhìn khắp mọi góc phòng, “Con. . . . .con. . . . .mẹ, con. . . . . Con không thể. . . Không thể trở lại đó, con. . . thật sự. . . thật sự chịu không nổi a!”
Người phụ nữ khinh miệt thoáng nhìn lạnh lùng, “Chẳng lẽ ngươi muốn bắt em gái của ngươi đi thay sao?”
“Không. . . . .Không phải, chỉ. . . . .” Khóe miệng run rẩy, Mạnh Dật Nguyệt thở dốc một tiếng, “Cho. . . . con một chút thời gian được không? Con. . . .Con sẽ nghĩ ra biện pháp khác.”
“Không còn thời gian!” Người phụ nữ quả quyết nói: “Ngươi nếu không đi, bọn hắn sẽ tìm tới nhà đập phá!”
Mạnh Dật Nguyệt nhắm mắt, “Mẹ. . . . .ba người không thể chạy trốn một chút sao?”
“Không có khả năng!” Người phụ nữ hừ lạnh. “Chúng ta không thấp hèn giống như ngươi, trốn trốn tránh tránh chúng ta không làm được, đừng quên, đây là ngươi thiếu nợ chúng ta, vẫn nên trả nợ đi!”
Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên mở mắt.
Y thiếu nợ bọn họ?
Không, y không thể tiếp tục ngu ngốc nữa! Vì mẹ kế, vì em gái, y không phản đối, nhưng mà y không thể mãi hy sinh vì cái đạo lí mà mẹ kế đặt ra nữa!
Vì thế, lặng lẽ hít sâu một hơi, Mạnh Dật Nguyệt dũng cảm nhìn sâu vào mắt bà mẹ kế.
“Con sẽ không đi!”
Người phụ nữ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. “Ngươi nói cái gì?”
“Con sẽ không đi đến cái chỗ đó nữa!” Mạnh Dật Nguyệt thái độ kiên quyết.
Người phụ nữ nhăn mặt, “Ngươi xác định?”
“Xác định.”
“Không hối hận?”
“Không hối hận.”
Người phụ nữ ánh mắt lạnh lẽo liếc Mạnh Dật Nguyệt.
Lúc được thông tri Mạnh Dật Nguyệt yên lặng trốn đi, bà ta đã nghĩ đến người kia chắc chắn đã khống chế y. Sau đó nói chuyện quyết đấu cùng Cừu Chấn Dương một hồi trong điện thoại, bà ta có thể biết trước được sẽ có ngày Mạnh Dật Nguyệt dám can đảm phản kháng như thế này.
Tự nhiên, bà ta cũng sớm có đối sách.
Biện pháp tốt nhất chính là ép buộc y, bức y đến mức không còn đường có thể thoát!
Không! Cũng không cần, Mạnh Dật Nguyệt là một người yếu đuối, chỉ cần đối tốt y một chút, tự nhiên y sẽ cúi đầu nghe lệnh.
Chủ ý đã định, người phụ nữ đột nhiên thoáng xuất hiện một nét tươi cười giả dối biến hóa kỳ lạ.
“Được rồi! Nếu ngươi quyết định như vậy, sẽ theo ý ngươi! Nhưng mà, ta nói trước cho ngươi biết một tiếng, lần này cảnh cáo ngươi một chút, nếu ngày mai ngươi thật sự không đi, về sau vô luận ngươi đi đến đâu, thông tin của ngươi sẽ được phát tán đến đó, đến lúc đó cả thành phố sẽ biết được ngươi có bao nhiêu hèn mọn vô sỉ, hạ lưu đê tiện, mà con của ngươi sẽ rất mất mặt, không muốn nhận ngươi làm cha!”
Cổ họng lập tức run rẩy, “Mẹ. . . . mẹ muốn làm gì?” Mạnh Dật Nguyệt sợ hãi hỏi.
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, xoay thẳng người bước nhanh đến sân khấu ngay trung tâm của đại sảnh.
“Mẹ, mẹ. . . không được làm như vậy, cho. . . con một chút thời gian nữa đi!”
Người phụ nữ không thèm để ý, đứng ngay chỗ đó, sau khi hít một hơi liền lớn giọng hô to, hướng nhân viên trong văn phòng, cũng hướng quần chúng đang buôn bán trong phòng.
“Các vị, các người có biết Mạnh Dật Nguyệt là người đồng tính không? Ngàn vạn lần chính xác, ta là mẹ kế của hắn, so với ai khác đều rõ ràng, phụ thân chính là do hắn bức tới chết!”
Mạnh Dật Nguyệt kinh suyễn một tiếng, sắc mặt trắng nhợt, nhất thời toàn thân vô lực tựa vào tường, muốn mở miệng ngăn cản, lại không thể phát ra nổi âm thanh nào, chỉ có thể bất lực chịu đựng mọi ánh mắt kinh ngạc ác ý phóng đến.
“Không chỉ như thế, hắn đã từng làm ngưu lang, cuối tuần đều bán thân. Bất quá, bây giờ hắn vẫn còn thực sạch sẽ, nếu các vị có hứng thú, thỉnh liên hệ, hắn mặt trước mặt sau đều làm được!”
Ánh mắt có sợ hãi, có khinh miệt, có khinh thường đàm phán bình luận to nhỏ, ai cũng hướng về phía y, Mạnh Dật Nguyệt nhắm chặt mắt, suy sụp theo vách tường ngã ngồi xuống.
Rốt cuộc thoát khỏi ông bác đầu hói lằng nhằng dây dưa mãi, lúc Cừu Chấn Dương đi ra chỉ nghe được câu nói cuối cùng của người đàn bà kia, sau đó liền thấy Mạnh Dật Nguyệt lộ vẻ sầu thảm ngã xuống đất.
“Nguyệt!” Hắn hoảng sợ quát to một tiếng, tiến lên đem Mạnh Dật Nguyệt ôm vào trong lòng, “Nguyệt, Nguyệt, em làm sao vậy?”
Mạnh Dật Nguyệt vô lực mở đôi mắt, vô thần trống rỗng mờ mịt nhìn Cừu Chấn Dương,
“Để cho em chết đi! Để cho em chết đi!”
“Nói bậy!” Cừu Chấn Dương rống to! “Anh sẽ không cho em chết, em đừng hòng!” Hắn đem Mạnh Dật Nguyệt ôm chặt trong lòng ngực rồi đứng thẳng dậy, tức giận hướng người đàn bà kia nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
“Con nữ nhân đê tiện này! Ta sẽ làm cho bà hối hận! Ta thề nhất định sẽ bắt bà hối hận!”
Nam nhân nổi giận bình thường bộ dáng rất đáng sợ, hơn nữa Cừu Chấn Dương lại là một người cao lớn cường ngạnh, làm cho người đàn bà kia sợ tới mức lảo đảo lui hai bước, nín thở nhìn chăm chú Cừu Chấn Dương rời đi, sau đó bà ta mới dám thở hổn hển, đồng thời cố hết sức đè nén cảm giác sợ hãi đang tràn ra.
Thì ra đó là người nam nhân hung hăng trong điện thoại sao, là bạn của Mạnh Dật Nguyệt sao?
Thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, nhưng vì cái gì. . . Vì cái gì bà ta có cảm giác không nên khinh thường hắn?
Mạnh Dật Nguyệt như người mất hồn.
Y ngơ ngác mặc cho Cừu Chấn Dương cởi quần áo tắm rửa, còn cho y uống một chút rượu, sau đó dỗ dành y ngủ, từ đầu đến cuối, trừ bỏ hít thở, ngay cả chớp mắt cũng không động, y cơ hồ giống như người chết.
Cừu Chấn Dương một bước cũng không dám rời đi, đành phải gọi điện thoại đến nhà trẻ nhờ thầy cô hỗ trợ rước Tiểu Nho về nhà.
Ở trước cửa phòng, Cừu Chấn Dương ngồi xổm xuống, hai tay nắm tay lấy bả vai nho nhỏ của Tiểu Nho, vẻ mặt phi thường nghiêm túc.
“Tiểu Nho, con cũng biết ba ba của con là một người nhu nhược, hôm nay hắn đã chịu đả kích rất lớn, cho nên. . . . Thúc thúc nhất định sẽ chuyên tâm chiếu cố ba ba của con, hắn. . .hắn rất tuyệt vọng, thúc thúc. . . thực xin lỗi, Tiểu Nho, thúc thúc không làm theo lời đã hứa với con, là do thúc thúc sơ sót, thực xin lỗi!”
“Không sao, thúc thúc, con hiểu được mà.” Tiểu Nho lộ ra cái tươi cười trưởng thành, “Thúc thúc không thể ở bên cạnh ba ba mỗi khắc được. Thúc thúc yên tâm, con sẽ tự chiếu cố mình, dù sao trong nhà cái gì cũng đều có, cầu xin thúc thúc hãy chuyên tâm chăm sóc ba ba nha!”
Qua vài ngày, ngay cả Tiểu Nho cũng lo lắng không đi nhà trẻ, bởi vì Cừu Chấn Dương nhất định phải đi ra ngoài mua thức ăn, những lúc ấy cần Tiểu Nho ở bên cạnh canh giữ bên người Mạnh Dật Nguyệt tinh thần hoảng hốt không ổn định, vì vậy mà Cừu Chấn Dương đã đến nhà trẻ xin cho Tiểu Nho được nghỉ sớm vài ngày, dù sao thì cũng sắp được nghỉ đông.
Tiểu Nho thật sự thông minh nhu thuận, lúc cần nhóc chăm sóc, nhóc sẽ luôn kiên nhẫn, thao thao bất tuyệt kể những chuyện vui xảy ra ở nhà trẻ cho ba ba nghe, mặc dù Mạnh Dật Nguyệt một chút phản ứng cũng không có. Thời gian rãnh rỗi sẽ tự học tiếng Anh, bởi vì Cừu Chấn Dương đã nói với nhóc, tương lai bọn họ sẽ ra nước ngoài sinh sống.
Phần lớn thời gian, Cừu Chấn Dương đều ôm Mạnh Dật Nguyệt vào trong lòng ngực, nói cho y nghe hắn thương y đến cỡ nào, nói cho y biết không cần quan tâm đến mọi chuyện thị phi, nói cho y hết thảy đều có mặt trời gánh vác, nói cho y biết kế hoạch tương lai, nói cho y nghe bọn họ sẽ ra nước ngoài kết hôn và định cư. . . .
Sau đó, Mạnh Dật Nguyệt cuối cùng cũng có phản ứng.
“Kết hôn?” Y lẩm bẩm nói: “Chúng ta thật sự có thể kết hôn sao?”
“Đương nhiên có thể!” Cừu Chấn Dương tận lực kiềm nén hưng phấn, “Đan Mạch, Thụy Điển, Na-uy, Hà Lan cùng Iceland đều chấp nhận kết hôn đồng giới! Hơn nữa còn được xem giống như những cuộc hôn nhân bình thường, chúng ta có thể chọn một quốc gia mà em thích đến đăng kí kết hôn và định cư tại đó.”
“Kia. . . .Đó là châu Âu a! Chúng ta. . . . .”
Cừu Chấn Dương cố ý khoa trương ai một tiếng, “Em lại quên, mẹ của anh ở châu Âu nơi nơi đều có cửa hàng thời trang, vì để đi qua đi lại thuận tiện, cho nên bà đã có hai quốc tịch, Hà Lan và Thụy Điển. Mẹ của anh, đương nhiên cũng muốn anh lấy được hai quốc tịch như vậy, trên thực tế, tháng trước anh đã nhờ mẹ làm giúp rồi.”
Mạnh Dật Nguyệt sắc mặt vốn trắng bệch bắt đầu xuất hiện một ít huyết sắc.
“Anh muốn nói. . . .Chúng ta có thể đi ra nước ngoài, hết thảy. . . hết thảy có thể bắt đầu lại?”
“Đúng vậy,” Cừu Chấn Dương nghiêm mặt nói: “Làm lại từ đầu, những chuyện đã qua phải ném ra sau đầu, không bao giờ. . . có gì gây tổn thương cho em nữa!”
Mạnh Dật Nguyệt trầm mặt trong chốc lát.
“Anh một tháng trước. . . . đã nghĩ muốn kết hôn với em sao?”
“Sai!” Cừu Chấn Dương liên tiếp hôn y, “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em liền mê luyến, lần thứ hai gặp mặt, anh đã thề nhất định phải cùng em kết hôn, làm cho em hoàn toàn thuộc về anh!”
Mạnh Dật Nguyệt nở nụ cười, tuy rằng chỉ cong khóe môi một chút, nhưng cho cùng cũng đã nở nụ cười.
“Khi đó em chỉ muốn né tránh anh.”
“Thực không có lương tâm!” Cừu Chấn Dương ủy khuất ai oán liếc y một cái, “Hại anh theo đuổi gần chết, thiếu chút nữa đầu rơi máu chảy, tay chân đứt lìa!”
Mạnh Dật Nguyệt cười đến không thở nổi, y thở nhẹ dựa vào lòng ngực ấm áp rắn chắc.
“Em chưa từng xuất ngoại.”
“Anh sẽ dẫn em đi khắp thế giới để hưởng tuần trăng mật.” Cừu Chấn Dương hứa hẹn, “Em muốn ở đâu?”
“Đâu cũng được, chỉ cần có thể ở cùng anh là tốt rồi.” Mạnh dật Nguyệt thản nhiên nói.
Cừu Chấn Dương suy nghĩ.
“Kỳ thật quốc gia nào ở Châu Âu cũng được! Bất quá, nếu em muốn đến nước Mĩ càng tốt.”
“Nước Mĩ?”
“Đúng vậy! Mặc dù luật lệ không giống với các nước châu Âu, nhưng ở những bang to như San Francisco, New York đều cho phép đăng kí kết hôn đồng giới, hơn nữa còn được hưởng phúc lợi như những gia đình bình thường.”
Mạnh dật Nguyệt ngẩn ngơ, “Em cũng không biết.”
“Cuộc sống của em rất hạn hẹp.” Cừu Chấn Dương thương tiếc hôn y một cái, “Về sau anh sẽ mở rộng tầm nhìn cho em, làm cuộc sống của em sẽ càng phong phú, làm cho em biết rằng đồng tính luyến ái cũng được hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh phúc như bao người khác.”
“Em không thèm để ý cuộc sống có phong phú hay không, chỉ cần ở bên cạnh anh, em cũng rất hạnh phúc!” Mạnh Dật Nguyệt thở dài.
“Thật sự không cầu tiến!” Cừu Chấn Dương trách móc, “Chờ anh hai mươi tuổi, mẹ sẽ giúp anh làm quốc tịch Hà Lan, chúng ta sẽ lập tức đến Hà Lan kết hôn!”
Mạnh Dật Nguyệt lén lút hiện ra nét cười ảo tưởng.
“Hảo! Em có thể bắt đầu cuộc sống mới lần nữa!”
Đây thật là một giấc mơ đẹp, tuy rằng tất cả đều là mơ, y chỉ hy vọng giấc mơ này có thể duy trì lâu một chút, để khi sinh mệnh y đến cuối cũng có thể đắc ý nói với bản thân sống không hề uổng phí, ít nhất, y cũng đã từng mơ một giấc mộng quá đẹp, đẹp nhất trong tất cả. . .
3