CHƯƠNG 4
ღ Sống lại ღ
Phần 1
Mạnh Dật Nguyệt không có tiếp tục đến công ty làm nữa, thậm chí chưa từng đề cập qua, chỉ để cho Cừu Chấn Dương ở bên cạnh y ngày qua ngày, hết thảy tựa hồ thật bình thản.
Nhưng Cừu Chấn Dương vẫn cảm thấy có cái gì không đúng, khuôn mặt gầy yếu của Mạnh Dật Nguyệt lúc nào cũng tái nhợt, nhìn không thấy chút sức sống, không thèm ăn bất cứ món nào, thân thể càng ngày càng gầy yếu, tinh thần cũng không tốt, thường ngồi một mình ngẩn người, hồn phách của y tựa hồ rời khỏi thân thể phiêu du nơi nào.
Có đôi khi tỉnh giấc lúc nửa đêm, Cừu Chấn Dương hoảng sợ lo lắng khi phát hiện Mạnh Dật Nguyệt mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không nhúc nhích, giống như người đã chết, hơn nữa, nếu cảm xúc hơi kích động một chút sẽ ngất xỉu, tuy rằng sẽ rất nhanh tỉnh lại, nhưng đều làm người khác kinh hồn khiếp đảm.
Mạnh Dật Nguyệt cũng trở nên sợ hãi chuyện xuất môn, vô luận Cừu Chấn Dương dụ dỗ như thế nào, y thà chết cũng không chịu bước ra khỏi cửa nửa bước, cho nên Cừu Chấn Dương luôn cường ép mỗi khi đưa y đến bệnh viện kiểm tra.
“Hắn thần kinh suy nhược đến mức nghiêm trọng.” Bác sĩ nghiêm túc nói: “Nếu hắn đã từng có ý niệm tự tử trong đầu, tốt nhất cậu phải cẩn thận trông chừng hắn.”
Cừu Chấn Dương gật đầu, một câu đều không nói ra được.
“Thuốc đúng hạn cho hắn uống, tâm lí của hắn có vấn đề cũng cần phải nghĩ cách để thông suốt hắn.”
Im lặng vài lần, Cừu Chấn Dương mới miễn cưỡng trả lời.
“Hắn. . . Hắn thường xuyên té xỉu, rõ ràng chỉ có một việc nhỏ, ví dụ như tôi nói chuyện với hắn có hai câu, hắn. . . . lại có thể ngất đi, có phải thân thể hắn vẫn còn một căn bệnh khác hay không?”
“Nguyên bản thể chất của hắn đã không tốt, hơn nữa tinh thần còn bị tra tấn nghiêm trọng, hiện nay thân thể của hắn thật sự đã suy nhược quá độ, nhưng theo lời nói của cậu, hắn hẳn là đang cố gắng trốn tránh, nếu chỉ có một việc nhỏ mà đã ngất xỉu như lời cậu nói, tình huống này quả thật nghiêm trọng, cậu tuyệt đối phải chú ý.”
Cừu Chấn Dương không hiểu, thật sự không hiểu!
Bọn họ đã dự định tương lai rồi mà? Bọn họ sẽ ra nước ngoài kết hôn, định cư, về sau sẽ thật sự hạnh phúc, rốt cuộc Mạnh Dật Nguyệt còn sợ hãi cái gì nữa?
Người như hắn luôn luôn kiên cường, nên không hiểu được Mạnh Dật Nguyệt yếu đuối chính là sợ hãi đây chỉ là giấc mơ rồi sẽ tỉnh dậy mà thôi.
Lo lắng một hồi, Cừu Chấn Dương quyết định cho Tiểu Nho biết tình trạng của ba ba nhóc, tuy rằng hắn không hy vọng rằng đứa nhóc năm tuổi này hiểu được hết. Ai ngờ, Tiểu Nho nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó lại bàn bạc với hắn, làm cho hắn kinh ngạc về sự trưởng thành sớm của Tiểu Nho.
“Thúc thúc, nếu sức khỏe của ba ba không tốt, nghỉ đông xong con với thúc sẽ đến trường, vậy ai sẽ chiếu cố ba ba?!”
Chậm rãi thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, Cừu Chấn Dương hỏi ngược lại.
“Con tính sao?”
Vì thế, thừa dịp Mạnh Dật Nguyệt đang ngủ, Cừu Chấn Dương và Tiểu Nho bắt đầu thảo luận nhiệt liệt về vấn đề này. Cho đến khi chuông cửa vang lên, Cừu Chấn Dương mới tạm dừng đứng dậy đi mở cửa.
“Lị Na?”Cừu Chấn Dương kinh ngạc nhìn Chu Lị Na một thân váy ngắn táo bạo. “Lạnh như thế còn ăn mặc như vậy, không sợ bị cảm mạo sao?”
Chu Lị Na đắc ý dào dạt xoay vòng vòng.
“Thế nào? Rất đẹp?”
“Đẹp?” Cừu Chấn Dương không đồng ý lắc đầu. “Tìm tôi có chuyện gì.”
Chu Lị Na hai cánh tay ôm lấy cổ Cừu Chấn Dương, “Đi khiêu vũ với tôi!” Cô gắt giọng, “Chúng ta thật lâu không có đi chơi cùng nhau, tôi còn hẹn thêm bọn A Ưng nữa, mọi người đã chuẩn bị cuồng hoan cả đêm! Đi với người ta nha! Bằng không một mình tôi không có bạn nhảy a!”
Không cần phải nghĩ ngợi gì, “Không đi!” Cừu Chấn Dương lập tức từ chối, đồng thời dùng sức kéo hai tay Chu Lị Na ra, Chu Lị Na lại càng siết mạnh hơn, cuối cùng dứt khoát đem cả người đè lên Cừu Chấn Dương.
“Mặc kệ, hôm nay cậu nhất định phải đi với tôi, mọi người đều nói đã lâu không gặp cậu, tôi còn hứa lần này nhất định có thể lôi kéo cậu đi, kết quả mọi người liền cá cược, nếu cậu không đi, tôi sẽ làm bạn gái của tên què. Chấn Dương, cậu biết tôi ghét nhất là tên què đó, hắn rất xấu xí! Cậu sẽ không nhẫn tâm để tôi làm bạn gái của hắn đi?”
Hai hàng lông mày của Cừu Chấn Dương khẽ nhếch, “Cậu đáp ứng rồi?”
“Không có cách nào khác a! Tất cả mọi người đều biết tôi với cậu rất thân thiết! Ngay cả tôi còn không mời cậu được, như vậy rất mất mặt a!” Chu Lị Na ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn Cừu Chấn Dương. “Đi với người ta nha! Người ta không muốn làm bạn gái của tên què kia đâu!”
Cừu Chấn Dương lắc đầu xem thường, “Nếu không muốn làm bạn gái của hắn thì không nên tùy tiện đáp ứng a!”
“Nhưng mà. . . . .”
“Nếu chính cậu đáp ứng, liền tự mình gánh vác hậu quả đi!”
Chu Lị Na sửng sốt, hai mắt không dám tin nhìn hắn.
“Cậu. . . . .Ý cậu không phải là muốn tôi đi làm bạn gái của hắn hả?”
Cừu Chấn Dương không kiên nhẫn thở dài một hơi, “Lị Na, tôi nói rồi! Tôi đã có người yêu, cho nên tôi sẽ không đi với cậu tham gia cái buổi tụ họp như thế này, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, ok?”
Chu Lị Na trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, hai mắt đột nhiên quét vào trong nhà, hơn nữa còn liều mình muốn từ bên người Cừu Chấn Dương chui vào.
“Cô ta ở trong này có phải không? Để cho tôi nhìn một chút, rốt cuộc cô ta đẹp hay tôi đẹp, có thể làm cho cậu ngay cả bạn bè thân nhất cũng tuyệt giao, tôi muốn nhìn a? Sao lại có một thằng nhóc quỷ này?”
Không biết khi nào Tiểu Nho đã chạy tới bên người Cừu Chấn Dương, ánh mắt tò mò nhìn hai người.
“Thúc thúc, dì kia là bạn gái của thúc sao?”
Sau câu hỏi đó là một tiếng ho yếu ớt, ba người đồng thời nhìn vào cửa phòng ngủ, thấy Mạnh Dật Nguyệt tay chống cửa lung lay sắp ngã, khuôn mặt tuấn tú trắng nhợt như tờ giấy tràn ngập bi thương.
Nhanh như chớp, Cừu Chấn Dương chạy qua, vừa vặn ôm lấy thân mình xụi lơ của Mạnh Dật Nguyệt.
“Nguyệt, Nguyệt, trời ạ! Em hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi!”
Hắn đau lòng ôm Mạnh Dật Nguyệt đặt lên giường, tay chân luống cuống vỗ vỗ hai má của y.
“Tỉnh tỉnh, Nguyệt, tỉnh tỉnh, nghe anh giải thích a! Nguyệt, tỉnh tỉnh!. . . . .”
“Thúc thúc, khăn mặt, khăn mặt!”
Tiếp nhận khăn lông ấm từ Tiểu Nho, Cừu Chấn Dương ôn nhu ở trên mặt của y chà lau, “Không nên làm anh sợ nha! Nguyệt, em tỉnh tỉnh, nghe anh giải thích a!” Hắn áy náy thì thầm, mơ hồ có thể nghe được tiếng nức nở. Hắn có thể hiểu được Mạnh Dật Nguyệt đã nhiều lần chịu đả kích, mà cái đả kích trầm trọng lần này lại có thể phát ra từ cái miệng lúc nào cũng nói phải bảo vệ người mà hắn yêu!
Ở cửa phòng ngủ, Chu Lị Na cứng họng ngây ngốc, ánh mắt trừng lớn không thể tin được.
Cho tới bây giờ cô mới thấy được Cừu Chấn Dương vững vàng kiên định lại có lúc kích động như thế này.
Cho tới bây giờ cô cũng mới thấy được Cừu Chấn Dương phóng đãng, phóng túng lại có lúc ôn nhu như thế này.
Cho tới bây giờ cô mới thấy được Cừu Chấn Dương can đảm khí phách lại có lúc run rẩy, hoảng sợ như thế này.
Hơn nữa. . . .
Đối tượng lại có thể là một người đàn ông!
—–~~~~~—–
Bàn dài ở cửa sổ lầu hai, một đám thanh niên tràn đầy hơi thở thanh xuân vừa cười đùa vừa ăn uống náo nhiệt, đột nhiên một thanh niên đình chỉ động tác.
“A? Lị Na? Cậu làm sao vậy?”
Tiếng cười đùa ngưng hẳn. Một đám người trẻ tuổi đưa mắt hướng về phía Chu Lị Na vừa bước lên lầu, cô thất hồn lạc phách đứng ngây ra ở cầu thang, vài người trong số đó liền đi qua kéo cô lại bàn an ủi khuyên giả.
“Như thế nào, Cừu Chấn Dương vẫn không chịu đến sao? Kia cũng không cần như vậy a!”
“Mà thôi! Chúng tôi cũng không bắt cậu đi làm bạn gái của tên què kia đâu!”
“Có lẽ hắn ta có công việc quan trọng không chừng.”
“Dường như nghe qua hắn có bạn gái! Không biết có phải thật sự như vậy không?”
“Không phải!” Chu Lị Na đột nhiên rống to, “Hắn mới không có bạn gái!”
Bị cô thình lìng gầm lên giận dữ, nhất thời mọi người im lặng.
Một lát sau, Chu Lị Na mới thầm thì nói, “Hắn thật sự có vợ rồi, chỉ là không phải nữ, mà là nam, hơn nữa bọn hắn. . . .bọn hắn đã sớm ở chung một chỗ!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Cừu Chấn Dương kết giao với nam sinh là chuyện không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao hắn cũng đã công khai bản thân là song tính luyến ái, nam nữ nào đều thích hắn, nhưng mà. . . .
Sống chung?!
Không thể nào?!
Vô luận nam nữ, Cừu Chấn Dương đều hạn chế cùng đối phương phát sinh quan hệ thân mật, bởi vì hắn lúc nào cũng cẩn thận a!
Vậy cái dạng nam nhân như thế nào, có thể làm cho Cừu Chấn Dương cam nguyện sống chung?
Thật ngoài sức tưởng tượng!
Những ánh mắt dò xét bắt đầu trao đổi tin tức. . .
—–~~~~~—–
Tinh thần Mạnh Dật Nguyệt ngày càng kém, thân thể gầy yếu đến nổi nói hai câu cũng không có sức, y cơ hồ chỉ nằm trên giường mặc Cừu Chấn Dương đút cháo, đa số thời gian đều mê man.
“Ba ba, ba phải nhanh khỏe lại a! Thúc thúc nói muốn dẫn chúng ta ra nước ngoài sống, về sau sẽ không còn người nào khi dễ chúng ta . . . .” Tiểu Nho nắm tay bàn tay gầy như cây que củi của Mạnh Dật Nguyệt cầu xin.
“Thực xin lỗi, Tiểu Nho, ba ba. . . . ba ba không tốt. . . không thể chăm sóc con.” Mạnh Dật Nguyệt thở hổn hển nói, “Nhưng mà con yên tâm, nếu. . . nếu ba ba đi vắng, thúc thúc sẽ. . . .sẽ thay ba chăm sóc con.”
“Không cần, con chỉ cần ba ba, con chỉ cần ba ba a!” Tiểu Nho khóc lên.
Mạnh Dật Nguyệt cười khổ, “Con vẫn là. . . . Không có ba thì con sẽ tốt hơn nhiều lắm!” Y lẩm bẩm nói.
Ngoài cửa, nắm tay Cừu Chấn Dương đánh mạnh vào tường.
Đáng chết! Rốt cuộc hắn phải như thế nào mới có thể làm cho Mạnh Dật Nguyệt hồi phục đây?
Tuổi càng ngày càng lớn, Mạnh Dật Nguyệt thì bị bệnh triền miên, khi y rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp, thì hai năm cũng đã trôi qua.
[cont]
Phần 2
Đầu năm mới, cái chuông cửa đã lâu không có ai đụng tới bỗng nhiên kêu lên, Tiểu Nho chạy ra mở cửa, nhìn thấy rất nhiều người, nhóc liền hướng vào trong hô to một tiếng.
“Thúc thúc, dường như là bạn học tới tìm thúc, rất nhiều người a!” Nhóc quay đầu lại, “Hả? Tiểu Mao, sao cậu lại tới đây?”
“Anh hai tớ thuê rất nhiều phim hoạt hình, cậu có muốn đến xem không?”
Tiểu Nho quay đầu lại, Cừu Chấn Dương bước đến phía sau nhóc.
“Thúc thúc, con có thể đến nhà của Tiểu Mao xem phim hoạt hình không?”
“Dù sao ba ba của con vẫn còn ngủ, con cứ đi xem, bất quá phải về sớm trước giờ ăn cơm chiều nha!”
Vì thế mà Tiểu Nho đi theo Tiểu Mao qua căn nhà bên cạnh, thay vào đó một đám người hùng dũng tiến vào tạo nên một trận náo nhiệt, đối với bảy người bạn tốt này, Cừu Chấn Dương trầm mặc. Thật lâu sau, hắn mới nâng lên khuôn mặt nghiêm túc.
“Muốn gặp hắn cũng được, tôi chỉ muốn các người tuyệt đối cam đoan sẽ không xúc phạm tới hắn, cho dù là vô tình cũng vậy, nếu không tôi lập tức tuyệt giao với mọi người!”
Tuyệt giao? Thực sự nghiêm trọng vậy sao?
Tuy rằng cảm thấy thực sự kinh ngạc, đương nhiên bọn họ vẫn hứa hẹn thề thốt, nếu vi phạm sẽ bị nguyền rủa này nọ, tuy nhiên Cừu Chấn Dương vẫn lo lắng. . . . .
“Có lẽ, tôi nên nói trước mối quan hệ của tôi và hắn . . . . . . .”
Hắn cũng không vì chuyện Mạnh Dật Nguyệt không tiếp nhận tình cảm của hắn lấy làm hổ thẹn, hơn nữa đây đều là bạn tốt nhất của hắn, cũng có thể góp vài ý tưởng, cho nên hắn mới nguyện ý nói cho bọn họ biết, hơn nữa. . . . .
“Vô luận tôi như thế nào bày tỏ sự thương yêu với hắn, vô luận tôi như thế nào hứa với hắn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn, hắn vẫn tự ti, hắn đối với bản thân hoàn toàn không có nửa điểm tự tin, hắn cho rằng mình là người dơ bẩn nhất thế gian, thậm chí hắn còn cho rằng hắn. . . . căn bản không xứng đáng để sống. . . . .”
Cừu Chấn Dương đột nhiên ủ rũ, làm cho tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn có hai cô gái lặng lẽ lau đi nước mắt. Chẳng những lời kể của Cừu Chấn Dương làm lòng người khiếp sợ chua xót, thái độ của hắn cũng làm người ta cảm động, bọn họ chưa bao giờ biết Cừu Chấn Dương phóng túng cũng có một mặt nhu tình như vậy.
“Bác sĩ nói hắn hiện tại trong thời kì nghĩ quẩn, hắn muốn chết, nhưng mà tôi không cho phép hắn chết, cho nên hắn chỉ có thể dùng loại phương pháp này làm cho bản thân được giải thoát.”
Cừu Chấn Dương bất lực cúi đầu, “Tôi thật sự hết cách, thật sự không biết nên làm như thế nào mới có thể cho hắn lấy lại sức sống. . . . .” Hắn giương mắt khẩn cầu nhìn nhóm bạn thân, “Các cậu có thể giúp tôi không?”
Mọi người liếc mắt lẫn nhau một cái, tuy rằng lúc mọi người tụ họp cùng một chỗ phần lớn là chơi đùa chiếm đa số, nhưng mà, tình bạn của bọn họ không phải giả dối, mỗi người bạn bên cạnh Cừu Chấn Dương đều kết giao bằng tất cả thành ý.
“Chỉ cần chúng tôi giúp được gì, chúng tôi sẽ hết sức giúp đỡ cậu.”
Vài phút sau, Cừu Chấn Dương ôm Mạnh Dật nguyệt xuất hiện.
Nói thực ra, biết được câu chuyện của Mạnh Dật Nguyệt, đương nhiên chỉ cảm thấy được Mạnh Dật Nguyệt là người muốn được người khác đồng tình, cho đến khi chứng kiến con người của Mạnh Dật Nguyệt, bọn họ mới thật sự hiểu rằng vì sao Cừu Chấn Dương lại thương yêu y như vậy.
Y, phảng phất như phiên bản nam của Lâm Đại Ngọc, cũng nhu nhược, phiêu phiêu dật dật giống như vậy, khiến cho bao người mê mệt, khuôn mặt thanh tú tràn đầy thống khổ bất đắc dĩ khiến người khác đau lòng không thôi, thân hình gầy yếu cuộn tròn trong lòng Cừu Chấn Dương tựa hồn như con búp bê vô hồn, cặp mắt đen nhánh mờ mịt, tuyệt vọng bi thương vô tận làm người không nhịn được chua xót rơi lệ.
Y là một người nam nhân có thể kích thích nam nhân khác có ý muốn bảo hộ.
“Nguyệt, bọn họ là nhóm bạn rất thân của anh, muốn gặp gỡ người anh yêu sâu đậm, bọn họ tốt lắm, em nguyện ý làm bạn với họ không?” Lời nói phảng phất một chút run sợ, Cừu Chấn Dương cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, nhu không thể tái nhu, nếu không chú ý lắng nghe, người ngồi xa một chút quả thật không biết hắn đang nói cái gì!
“Bạn học?” Mạnh Dật Nguyệt lẩm bẩm nói, thanh âm yếu ớt, phảng phất như người đang nằm mộng, “Tôi không đói bụng, không cần gọi tôi ăn nữa. . . . . .”
“Không phải, Nguyệt, là bạn anh muốn làm quen với em, muốn cùng em làm bạn bè, được không?” Tựa như thói quen của Cừu Chấn Dương, hắn kiên nhẫn nói thêm một lần nữa.
“Bạn bè?” Mạnh Dật Nguyệt nói thầm, “Tôi không có bạn bè, cũng không có người thân, tôi cái gì cũng không có, bởi vì tôi rất bẩn, rất rất bẩn. . . . . . .”
“Nói bậy!” Cừu Chấn Dương nhịn không được đề cao giọng nói, “Em còn có anh, có Tiểu Nho, em làm sao dám nói em cái gì đều không có? Hơn nữa, em không bẩn, nghe được không? Nguyệt, em tuyệt đối không bẩn a!”
Mạnh Dật Nguyệt vô lực than nhẹ, “Không, tôi không xứng đáng làm ba của Tiểu Nho, cũng không xứng để bầu bạn với cậu, tuy rằng tôi nhớ. . . . nhưng mà. . . .chunng quy tất cả đều là giấc mộng a. . . . .”
“Không phải là mộng, Nguyệt, không phải là mộng” Cừu Chấn Dương ôn nhu nói, “Anh có thể làm cho chúng ta ở cùng một chỗ, Nguyệt, chúng ta sẽ tới châu Âu kết hôn, sẽ đi khắp thế giới tận hưởng tuần trăng mật, cùng nhau sống hạnh phúc, anh cam đoan, anh cam đoan mà!”
Đột nhiên Mạnh Dật Nguyệt thoáng hiện ra nét tươi cười quái dị.
“Tôi biết cậu sẽ thay tôi chiếu cố Tiểu Nho.”
Cừu Chấn Dương cả kinh, “Không, anh không làm, anh sẽ không thay em chiếu cố Tiểu Nho!”
“Cậu. . . . .” Mạnh Dật Nguyệt lặng lẽ nhắm mắt, “Tôi mệt mỏi quá, không cần cố gắng gọi tôi dậy được không? Vĩnh viễn không cần gọi tôi nữa, tôi không muốn tỉnh, thật sự không muốn tỉnh dậy nữa. . . . .”
“Nguyệt, không được như vậy, em không được như vậy a! Em. . . . . .” Đột nhiên Cừu Chấn Dương dừng lại, chợt khóc rống lên, nỗi lo sợ bất an trong lòng mấy ngày nay nháy mắt bùng nổ, “Nguyệt, em không được như vậy, anh yêu em a! Anh thật sự rất yêu em a! Em chết anh phải làm sao bây giờ? Anh sẽ làm sao bây giờ a?”
Hắn vừa khóc, hai cô gái ở đây đều khóc theo, những người còn lại không đành lòng nghiêng đầu đi nhìn chỗ khác.
“Nguyệt, em nói cho anh biết, em muốn anh làm cái gì? Em nói cho anh biết, anh dù chết cũng phải làm. . .. .”
“Để cho tôi chết đi!”
Cừu Chấn Dương chấn động toàn thân, chợt rống to, “Không! Không được chết! Anh tuyệt đối không cho em chết! Cho dù lấy mạng của anh, anh cũng không cho em chết! Em dám chết thử coi, anh liền mang theo Tiểu Nho cùng em chết, cho em dù chết cũng không yên ổn!”
Càng nghe lại càng thấy không đúng, như thế nào tất cả đều muốn chết? Mọi người sợ tới mức như ong vỡ tổ.
“A Chấn yêu anh như vậy, vì cái gì anh vẫn muốn chết!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Anh nếu chết, A Chấn nói cái gì cũng rất giữ lời, hắn chắc chắn sẽ mang theo con anh cùng chết, mọi người đều chết sạch hết, còn có cái gì cuộc sống nữa?”
“Còn sống còn hy vọng, nếu chết đi rồi thì không còn gì để bắt đầu lần nữa!”
“Có lẽ con đường anh đi qua không thông thuận, nhưng hiện tại cậu có thể đi con đường khác rồi!”
“Đúng vậy! Hắn là người vô tư không cần suy nghĩ gì, đồ đạc của chính mình khẳng định bày bừa lung tung, anh là người hắn yêu nhất, nên hảo hảo chăm sóc hắn đi, tốt rồi tốt rồi!”
“Không quan tâm A Chấn, nhưng cũng phải nhớ tới con của mình chứ?”
Người cuối cùng, là cô gái nãy giờ khóc nhiều nhất, cô thật vất vả mới ngừng được nước mắt, sau đó bước lại cầm lấy tay mạnh Dật Nguyệt.
“A Chấn đem chuyện xưa của anh đều nói cho chúng tôi biết, cho nên tôi cũng muốn kể cho anh nghe lại một câu chuyện. Mẹ của tôi, bà lúc mới mười bảy tuổi đã làm kỷ nữ, vì muốn nuôi sống bốn đứa em, bà phải cam chịu bảy năm, sau khi quen ba tôi mới từ bỏ công việc đó. Ba ba của tôi cũng không ngại chuyện này, ông nói ông rất kính trọng mẹ vì có thể hy sinh như thế này, cho nên. . . . . .”
Cô nâng tay gạt đi sợi tóc vướng trên mắt Mạnh Dật nguyệt, bởi vì cặp mắt kia tựa hồ xuất hiện một tia chú ý.
“Tôi cũng không giấu diếm chuyện này với bất kỳ ai, bởi vì tôi cũng rất kính trọng mẹ của tôi. Tuy rằng đại đa số mọi người không đồng tình, rất khinh thường tôi, khinh miệt tôi, nhưng mà, những người bạn chân chính cũng rất kính trọng mẹ của tôi, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng như vậy là đủ rồi. Trên thế giới này có hàng trăm loại người, quan niệm cũng như suy nghĩ không hề giống nhau, cũng giống như việc chúng ta đều cho rằng giết người là không tốt, này thực quá bình thường đi? Nhưng lại có người cố tình thích giết người, thậm chí còn cảm thấy hành động như vậy là đúng, bởi vì dân số thế giới bùng phát quá nhanh chóng!”
Cô cười cười.
“Đó chẳng phải là lời lẽ sai trái sao? Cho nên, không cần để ý việc người khác nói gì, anh chỉ hy sinh làm những việc người khác không dám làm mà thôi, những người nông cạn mới cho rằng anh thực dơ bẩn hèn mọn, nhưng còn A Chấn, còn nhóm bạn này, tất cả mọi người đều biết anh phải trải qua bao nhiêu là thống khổ. Nhất là tôi, tôi cảm thấy được anh giống như mẹ của tôi đều vì người thân mà hy sinh, tôi xem bà như thần tượng, con của anh cũng sẽ xem anh như thần tượng, nếu anh là bạn của tôi, tôi cũng sẽ xem anh là thần tượng.”
Tiếp theo cô nắm bàn tay Mạnh Dật Nguyệt đặt trên ngực Cừu Chấn Dương.
“Cảm giác được không? Trái tim A Chấn đang đập vì anh, nói cho anh biết hắn yêu anh cỡ nào. Nói thực ra tôi có điểm ngoài ý muốn, bởi vì tôi luôn nghĩ A Chấn là người rất lạnh lùng, không nghĩ tới người kiên cường như hắn lại bật khóc, vì anh mà rơi lệ, vì anh mà sợ hãi, cho nên tôi lập tức nhận ra hắn đã yêu anh quá sâu đậm, kỳ thực bản thân anh cũng hiểu được mà phải không?”
Cô ngước mắt nhìn Cừu Chấn Dương nở nụ cười, “ Tôi nghĩ, về sau chúng ta có chuyện để nói về hắn rồi, yêu đương cổ hũ thật buồn cười.” Đôi mắt đen láy nhìn Mạnh Dật Nguyệt, sau giống như suy nghĩ đến cái gì, trong ánh mắt thoáng hiện thoáng ẩn thần thái ưu sầu.
“Chỉ cần yêu thật lòng, cùng giới tính vì cái gì không thể? Vấn đề này đều kéo dài mãi đến đời sau? Nếu chỉ vì sinh đẻ mà ở cùng nhau, thì có khác gì với động vật? Sinh ra những đứa con hư hỏng quậy phá, vậy thì sinh làm gì! Có rất nhiều người tình nguyện cả đời không kết hôn, nhiều người không nghĩ sẽ có con, vậy đồng giới vì sao không thể ở cùng nhau? Những quy định đạo đức mà lão tổ tông truyền dạy tất cả đều đúng hết sao? Một người thì “nhân chi sơ tính bổn thiện”, một người thì “nhân chi sơ tính bổn ác”, rốt cuộc chúng ta nên nghe theo ai?”
Cô chỉ tay vào lòng ngực Mạnh Dật Nguyệt.
“Anh hãy lắng nghe lòng mình, nếu nó nói rằng nó rất yêu A Chấn, như vậy anh phải yêu hắn. Mà nếu A Chấn cũng yêu anh, đương nhiên hai người sẽ ở chung một chỗ, không cần quay đầu nhìn lại những thống khổ, không nên băn khoăn đến ánh mắt của người khác, bất kể như thế nào, ít nhất cũng còn có nhóm chúng tôi ủng hộ hai người, ok?”
Cuối cùng, cô hôn một cái lên trán y.
“Hiện tại, tôi rất có vinh dự và may mắn khi được làm bạn với một người rất mạnh mẽ kiên cường không?”
Đôi mắt đen láy mở thật to, Mạnh Dật Nguyệt nhìn cô gái thật lâu, rất rất lâu, mà cô gái vẫn thủy chung lấy nụ cười chân thành tha thiết nhìn lại. Sau đó, lặng lẽ, hốc mắt ươn ướt, vài giọt lệ rơi xuống.
“Tôi. . . .Tôi tên là Mạnh Dật Nguyệt.” Có lẽ y vẫn còn chưa hoàn toàn thoải mái, ít nhất tâm tình bế tắc đã buông lỏng.
Cô gái vui vẻ nở nụ cười.
“Tôi tên Lưu Tiểu Tiến, nếu thân thể anh tốt lên một chút, đến nhà tâm sự với mẹ tôi được không? Còn có ba ba, có trời mới biết, ông là một người đàn ông thô lỗ nhất thế giới, nhưng anh nhất định sẽ thích ông.”
“Không được!” Cừu Chấn Dương lập tức kháng nghị, “Nguyệt chỉ có thể thích tôi!” Hắn ở ngoài mặt tỏ vẻ bất mãn, nhưng đáy lòng rất phấn khởi, nhảy nhót hô to ba tiếng vạn tuế, tuy vẫn có chút chán nản, như thế nào trước kia không sớm nhờ Lưu tiểu Thiến giải tỏa khúc mắc cho y, để cho tới bây giờ Mạnh Dật Nguyệt thiếu chút nữa mất mạng, vừa từ cửa ngọ môn vượt qua một kiếp.
“Còn tôi, tôi gọi là Đỗ Phong, cùng trong nhóm công tác xã hội với A Chấn.”
“Trầm Kì Ưng, cứ gọi tôi là A Ưng, từ trung học tôi đã quen với A Chấn rồi a!”
“Hàn Đồng, A Chấn lúc nào cũng ức hiếp tôi, nhờ anh giúp tôi báo thù một chút được không?”
“Lâm Như Thanh, tất cả mọi người đều gọi tôi là Tiểu Thanh, thật ngại quá, trước kia tôi thầm mến A Chấn đã lâu, nhưng hắn chưa bao giờ để ý tôi, còn muốn cùng tôi trở thành bạn bè tốt, tôi cũng tạm quên đi, đành cùng A Ưng miễn cưỡng cặp kè a!”
“Cương Phản Đường, ba ba của tôi rất mê Tam Quốc Diễn Nghĩa, mê đến độ đặt cho tôi cái tên này, thật sự muốn đập đầu chết cho rồi!”
“Liên Bội Ngọc, A Ngọc, tôi. . . .” Cô cúi đầu nhìn thân hình đầy đặn gấp bội của mình thở dài, “Thật sự muốn được dáng người gầy như anh a!”
Cương Phản Đường bật cười, “Muốn vậy thì không được lúc nào cũng giành đồ ăn với người khác nha!”
“Nào có. . . .” Liên Bội Ngọc lẩm bẩm, “Người ta chỉ ăn có một chút thôi mà!”
“Vậy sau, gọi lên tám tô mì, cậu liền ăn hết hai tô, này gọi là một chút sao, phải gọi là tốc độ!”
“Anh Mạnh,” Lâm Như Thanh thực tự nhiên gọi y, Mạnh dật Nguyệt hai gò má lập tức ửng đỏ, “Tôi nghĩ anh nên bái A Ngọc làm sư phụ, học tập cô ta làm sao trong vòng hai phút có thể ăn hết một chén cơm, phải nhanh như vậy thì A Chấn sẽ không cần lo lắng nữa a!”
“Như vậy chỉ sợ anh có mối lo ngại khác là làm sao để ôm nổi một chú lợn con đây!” Cừu Chấn Dương nói thầm vào tai y.
Hai gò má Mạnh Dật Nguyệt lại càng đỏ hơn, tới lúc này y mới nhận ra mình đang ngồi gọn trong lòng Cừu Chấn Dương, “Dương, anh. . . .Anh nói bậy bạ gì đó!” Y yếu ớt giãy giụa muốn đứng lên, nhưng phát hiện sức lực không nổi.
“Không nên cử động” Cừu Chấn Dương lại càng ôm chặt y, “Anh biết em còn rất mệt, hãy để cho anh ôm em đi.”
Nghe thấy lời nói kiên quyết của hắn, Mạnh Dật Nguyệt cứ như vậy ngồi trong lòng ngực Cừu Chấn Dương lắng nghe mọi người vừa trò chuyện vừa cười đùa, thẳng đến khi y mệt mỏi chịu không nổi liền yên lặng ngủ, Cừu Chấn Dương mới đem y ôm vào phòng. Vừa mới bước trở ra, lập tức Cừu Chấn Dương hướng nhóm bạn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.
“Cám ơn mọi người, là mọi người đã cứu Nguyệt, tôi sẽ không bao giờ quên phần ân tình này.”
“Thôi đi!” Trầm Kì Ưng khoát tay, “Bất quá, dường như hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cậu tốt nhất cẩn thận đối đãi với hắn một chút. Thật là! Tôi thật sự chưa gặp ai người nam nhân nào tâm lí nhu nhược như hắn! Cũng không phải do thiếu tình thương của mẹ, mà là giống như . . . phảng phất linh hồn hết sức nhỏ bé yếu ớt bị vướng lại phàm trần, khó trách cậu thương hắn như vậy, ngay cả tôi cũng muốn che chở cho hắn!”
“Tôi sẽ làm thịt cậu!” Cừu Chấn Dương hung hăng đe dọa.
“Đừng vội làm thịt, bây giờ vẫn còn một chuyện cần thảo luận đôi chút.” Lưu Tiểu Thiến đột nhiên nói, “Lị Na làm sao bây giờ? Chúng ta đều chấp nhận anh Mạnh cùng A Chấn là một đôi, vậy còn Lị Na? Cậu ấy có thể sẽ không yên lặng chấp nhận đơn giản như vậy được!”
“Việc này. . . . . .” Lâm Như Thanh nhìn xung quanh một vòng, “Chỉ sợ phải hảo hảo cẩn thận một chút mới được.”
4