Ca Ca Xuất Giá

Chương 12: Chương 12




“Ta là đại sư huynh của Lăng Lang, Lăng Hạo*!” Nhớ là hắn tự giới thiệu như vậy.

Linh Hào**? Ta trốn ở góc phòng liều mạng nhịn cười. Một nam nhân cao lớn khôi ngô khỏe mạnh như ánh mặt trời lại tên “Linh Hào”? Ha ha! Nhưng sau đó ta lại cười không nổi bởi nhị ca nói: “Lăng Hạo trụ tại nhà chúng ta!”

(*, **: tên của Lăng Hạo là [崚浩] (cao lớn, nhiều) nhưng Vân Khanh lại nghe ra là [伶毫] (Linh Hào) nên mới có sự nhầm lẫn ) (linh hào = 0 hào = 0 = tiểu thụ )

“Đã quấy rầy!” Lăng Hạo cư nhiên như thế sảng khoái đáp ứng.

“Làm gì, ngươi theo ta còn khách khí cái gì.” Nhị ca cười tủm tỉm trả lời, nhìn qua có vẻ rất tốt. Bọn họ hẳn là nhận thức chưa đến một tháng đi, quan hệ sao lại tốt như vậy, hơn nữa nhị ca còn cho hắn trụ trong nhà, rất khoa trương đi!

“Đi chuẩn bị hai gian khách phòng. Ngươi có muốn đi tẩy trần trước không? Bọn họ chắc là mai sẽ tới nơi.” Nhị ca phân phó đi xuống, một mặt lại đối Lăng Hạo nói.

“Hẳn là thế!” Hai người vô cùng ăn ý đối nhau cười cười, ta là hoàn toàn phát điên.

“Các ngươi đang nói cái gì a!” Vì cái gì hai người bọn họ giống như có chung một bí mật, đối với muội muội ta đây cũng không thể nói?

“Còn có ai, đương nhiên là Lăng Lang với tam ca ngươi. Lăng Lang cũng muốn trụ lại đây. Không phải ta vừa mới nói với ngươi sao?” Nhị ca ngạc nhiên nhìn ta.

Vừa mới? Vừa nãy ngươi thực khoái trá cùng tên “Linh Hào” kia bí bí mật mật với nhau, làm gì để ý tới muội muội ta! Ta mếu máo buồn bực trở lại phòng.

Nếu ở hiện đại ta chắc chắn sẽ gọi điện cho Thẩm Hiên : “Uy, nhị ca ta muốn ‘hồng hạnh xuất tường’, ngươi lập tức qua đây cho ta!” Nhưng ta lại đang ở thời cổ đại a, ngẫm lại ta vừa truyền thụ cho Thẩm Hiên bảo điển ‘bí quyết giữ lửa tình yêu’ a, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim. Tên “Linh Hào” kia ta là nhìn không vừa mắt!

Nửa đêm ta tỉnh giấc. Từ xa nhìn lại còn thấy đèn trong phòng Lăng Hạo còn sáng, bên trong truyền ra tiếng cười, là thanh âm nhị ca. Nhị ca tựa hồ chưa cùng người mới quen thân thiết như vậy. Chẳng lẽ Thẩm Hiên thật sự không bằng Lăng Hạo? Ta rầu rĩ suy nghĩ mà không để ý tới bóng người phía sau.

“Tiểu thư, nên trở về phòng.”

Oa!! Ta thiếu chút nhảy dựng lên, nhìn lại, Địch Mặc Viễn giống như là u linh đã đứng phía sau ta từ lúc nào.

“Nghĩ hù chết ta a!”

Người này mỗi lần đều là lấy phương thức không bình thường xuất hiện trước mặt ta, hoàn hảo trái tim (fangirl)của ta năng lực thừa nhận đủ mạnh a.

“Ta đưa tiểu thư về phòng.”

Hắn đúng là tên đầu gỗ, trừ bỏ lần “thổ lộ” với ta là còn thấy hắn đỏ mặt, còn lại hắn dường như không có biểu tình gì, cũng không cười, cái mặt bên ngoài nhìn thực nghiêm túc, nội tâm lại đơn thuần như tiểu hài tử, sao vậy hỗn (lộn xộn) a?

“Tiểu thư…”

“Đã biết, đã biết, lập tức trở về đây.” Bất mãn hắn đánh gãy màn tự vấn của ta, ta có chút không kiên nhẫn phất tay, dường như ta nhìn thấy trong mắt hắn lóe qua một tia bi thương.

Bi thương sao? Sắc trời u ám như vậy, chắc là ta lầm đi?

Ngày hôm sau, ta mang hai mắt thâm quầng tiến ra đại sảnh, nhị ca cùng Lăng Hạo đã muốn đi mất. Lúc ta đang rầu rĩ ăn điểm tâm Thẩm Hiên xuất hiện, đáng tiếc nhân vật chính không có nhà, ta cùng hắn đứng trong đại sảnh mắt to trừng mắt nhỏ, ta lo không biết nên nói cái gì.

Giữa trưa hai người kia trở về. Nhị ca có chút sửng sốt nhìn Thẩm Hiên, lại đối Lăng Hạo cười cười: “Đây là Du Thẩm Hiên, bằng hữu của ta.” Vũ Văn Thẩm Hiên, ở bên ngoài lấy họ Du.

[ Viết lâu như vậy mới phát hiện Thẩm Hiên chưa có họ, tiểu hài tử đáng thương, là thân mụ sơ sót, đến, ôm một cái, thân một chút ]

“Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tại hạ Lăng Hạo. Du huynh khí chất phi phàm, trong triều hẳn cũng có chút uy danh.” Lăng Hạo khóe miệng loan loan “Bằng hữu của Vân Thư quả nhiên đều xuất sắc a.” Thiết, bộ dáng như là thực hiểu ca ca ta đâu, ngươi cho ngươi là ai a! Thẩm Hiên là Hoàng đế a, không xuất sắc mới là lạ!

“Lăng huynh quá khen, tại hạ chỉ là quan lục phẩm, không đáng nhắc tới!” Thẩm Hiên mỉm cười “Nhưng thật ra Lăng huynh mới là thanh niên tài tuấn, ta chưa từng nghĩ ngờ mắt nhìn người của Vân Thư. “ Thật là trợn mắt nói dối, lục phẩm là Hoàng đế, kia cửu phẩm là cái gì? Không lẽ là dưa hấu?? (trung hoa cổ đại chia quan hàm làm 9 bậc, đứng đầu là nhất phẩm thấp nhất là cửu phẩm)

Ha ha, ha ha. Hai người đối nhau cười, điện quang hỏa thạch cháy nổ ầm ầm bắn ra tứ phía, khóe miệng tuy cười nhưng đáy mắt lại không cười. Hoàn hảo bọn họ không có bắt tay, bằng không giờ chắc chỉ còn hai cái thi thể.

“Các ngươi xem ra thực hòa hợp đi, làm ta trước đó còn lo lắng a.” Nhị ca đột ngột xen vào khiến cơn giận lập tức tiêu thất.

“Đúng vậy, ta vừa phát hiện ta cùng Lăng huynh là đồng chí hướng!” Đối người nào đó đều cảm thấy hứng thú có tính là chí thú hợp nhau?

“Xác thực, hơn nữa ta cũng muốn cùng Du huynh luận bàn một chút.” Lăng Hạo gật gật đầu, liếc Thẩm Hiên một cái.

“Ta thực chờ mong!” Thẩm Hiên ném trả cho Lăng Lang một cái “mị nhãn” (nguyên văn ế ^^), nhìn sao cũng thấy không được tự nhiên.

Bùm bùm! Ầm ầm!! Không khí lại phát hỏa a!!!

“Ân? Ta sao lại thấy không khí có vẻ quỷ dị nga?” Nhị ca khẽ nhíu mày lẩm bẩm. Quả nhiên nhân sĩ giang hồ cùng triều đình quan hệ thật không tốt!! (đâu có, là hai đứa chúng nó đang đổ dấm chua đấy chứ =3= )

“Nào có nào có, là ngươi nghĩ nhiều đấy!” Hai người thật khó được ăn ý với nhau cùng đồng thanh nói, rồi lại không hẹn mà gặp tái ‘nổi lửa’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.