Ca Ca Xuất Giá

Chương 13: Chương 13




Tuy rằng ta rất muốn giúp Thẩm Hiên, nhưng hiện tại Lăng Lang ở nhà ta chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, cho dù Thẩm Hiên là Hoàng đế cũng không có thể bỏ lại hoàng cung chạy tới nhà chúng ta. Nhưng ta lại không đành lòng đem nhị ca dâng miệng sói a! Tuy không biết Lăng Hạo đến kinh thành làm gì nhưng quan hệ của hắn với nhị ca ngày càng tốt, có vài lúc nhìn bọn họ ái muội nói chuyện với nhau ta lại có loại xúc động nghĩ muốn chạy tới làm cái bóng đèn sáng lấp lánh a. (ý là muốn phá đám ấy mà)

Tỷ như nói hôm nay….

Buổi chiều nhị ca cùng Lăng Hạo đứng trong viện nói chuyện, tuy bọn họ đứng cùng một chỗ cũng thực là cảnh đẹp ý vui, nhưng ta kiên quyết không thừa nhận, ngươi hỏi ta vì cái gì, ta là tin vào trực giác đồng nghiệp nữ của ta. Hơn nữa, nhị ca hẳn là thích Thẩm Hiên đi?

“Phải không? Nhưng làm vậy có vẻ rất qua loa?” Nhị ca hơi nhíu mi “Ngươi xác định sẽ không có việc gì?”

“Đương nhiên, không nắm chắc ta sẽ không cùng ngươi thương lượng.” Lăng Hạo thu hồi ánh mắt mị mị háo sắc thường thấy, thoạt nhìn cũng có khí chất, có lẽ khi hắn nghiêm túc trông bình thường hơn.

“Ta sợ sẽ đả thảo kinh xà.” Nhị ca mi nhíu càng chặt.

“Ngươi không cần lo lắng, ta muốn chính là việc này.” Lăng Hạo thực tự tin, không, là thực tự kỷ nở nụ cười, rồi mới, rồi mới, hắn lại dám vươn tay sờ mặt nhị ca!

“Ngươi trên mặt vừa có con sâu nhỏ.” Nói dối không chớp mắt! Ta giận, ta dùng mắt chặt đứt tay ngươi!! Ta dùng của ta siêu cấp ánh mắt bắn chết ngươi!!!

Trốn trong bụi cây, lòng ta đã muốn đem Lăng Hạo ra nguyền rủa mấy vạn lần, đúng lúc ta đang do dự có nên hay không chạy ra phá đám, một đạo ánh mắt thực đáng sợ phóng tới khiến ta rùng mình. Là Lăng Hạo, hắn phát hiện ta sao?

Lăng Hạo khiêu khích hướng phía ta phiêu phiêu ánh mắt, ta hận đến nghiến răng, nhưng rất nhanh lại phát hiện, hắn không phải đang nhìn ta.

Theo ánh mắt hắn ta phát hiện Thẩm Hiên đang lạnh lùng đứng cách sau ta không xa, sắc mặt tái mét, bộ dáng thực khủng bố.

Lăng Hạo vs Thẩm Hiên, hiệp thứ nhất, Lăng Hạo thắng!

Chạng vạng, tam ca cùng Lăng Lang mới về tới nhà, chậm hai ngày so với dự định. Bữa tối mọi người sắc mặt thực quỷ dị, tam ca nhịn không được ăn hết một bát liền kéo nhị ca lôi đi bỏ lại Lăng Hạo mắt sắc lạnh cùng Lăng Lang mặt đã chuyển màu gan heo.

“Ngươi lôi ta ra đây làm gì? Có phải kích động kéo nhầm người không?” Bị lôi kéo đến chật vật còn không quên trêu chọc một câu, nhị ca ta thực bội phục ngươi!

“Không phải nhị ca! Là có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!” Tam ca nổi nóng.

“Nga, có phải hay không muốn ta nói hộ cho trước mặt cha mẹ a?” Nhị ca nháy mắt mấy cái làm ra bộ dáng ‘ta đây biết hết’.

“Ngươi nghĩ bậy cái gì! Là liên quan tới Cổ Ngân bảo!”

“Cổ Ngân bảo?” Nhị ca thu hồi vẻ cợt nhả. Cổ Ngân bảo? Lăng Hạo lần này tới kinh thành cũng vì chuyện này, chẳng lẽ có tin tức khác?

“Theo ta được biết, Cổ Ngân bảo mới quật khởi gần đây, cùng Nhất Kiếm trang vốn không có liên quan, nhưng gần nhất lại gây phiền toái với Nhất Kiếm trang để khuếch trương thế lực của mình, nếu không phải sau lưng chúng có hậu thuẫn chúng sẽ không kiêu ngạo như vậy, Lăng Hạo cũng đã tra ra, kẻ đứng phía sau thao túng tất cả là Toàn Cơ đường, phân đường lớn nhất của Nhất Kiếm trang.”

“Các ngươi chỉ biết một phần.” Tam ca sắc mặt ngưng trọng nói tiếp “Một phân đường nho nhỏ không có năng lực lớn đến vậy, vấn đề là chúng còn cấu kết với quan phủ.”

Tay nhị ca khẽ run: “Quan phủ?”

“Ta nghĩ ngươi cũng đoán được. Toàn Cơ phân đường đặt tại Dương Châu, Cổ Ngân bảo mặc dù tổng bộ đặt tại kinh thành nhưng thế lực lớn nhất lại ở Kim Lăng, nơi đó thủy lộ là tối ưu thế. Đi bằng đường thủy tất phải có kênh đào, Dương Châu, Kim Lăng là hai điểm trạm trọng yếu, nếu không cùng quan phủ câu kết bọn họ thế nào có thể sử dụng, nhưng chúng lại có thể ngang nhiên sử dụng không phải rất kỳ quái sao?” Tam ca dừng một chút “Giang Tô hiện tại là địa bàn của ai? Là đệ đệ Lâm thừa tướng, Thúc phụ Lâm phi, Tuần phủ Giang Tô Lâm Quảng!”

Nhị ca tay nắm chặt thành quyền, hít sâu một hơi, lại buông ra: “Thẩm…. Hoàng thượng có biết?”

“Không chắc lắm.” Tam ca lắc đầu “Có lẽ nhìn ra một chút manh mối, nhưng thế vẫn chưa đủ. Ta nghĩ Hoàng thượng hẳn đã có kế hoạch.”

“Lần này ta muốn giúp hắn!” Nhị ca ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt kiên định. Hôm sau nhị ca tiến cung.

Bãi triều, Thẩm Hiên được biết Vân Thư đã đợi hắn thật lâu liền vội vàng chạy qua, vân Thư liền đem sự tình nói cho hắn.

Thẩm Hiên nhíu mày: “Chuyện này ta cũng đã nghe qua, lão già Lâm Quảng kia ỷ mình là hoàng thân quốc thích, nghĩ rằng trời cao hoàng đế lại ở xa nên làm xằng làm bậy, chính là ta không nghĩ sẽ liên lụy nhiều vậy. Vốn….” Vốn ta nghĩ chờ giải quyết xong chuyện lập hậu mới giải quyết chuyện này. Thẩm Hiên lắc lắc đầu, vẫn là không nên nói chuyện này ra.

“Phải không?” Vân Thư không để ý tới biến hóa của Thẩm Hiên “ Ta trước đã cùng Lăng Hạo thương lượng khá tốt, bất quá theo tình hình hiện tại khẳng định phải cải biến một chút nên muốn tìm ngươi thương lượng, vài ngày nữa chúng ta có lẽ sẽ đến Dương Châu.” Bởi ta nghĩ muốn chia sẻ gánh nặng với ngươi.

“Phải không?” Thẩm Hiên bỗng thấy hô hấp khó khăn, đã muốn cùng Lăng hạo thương lượng tốt rồi sao? Xong rồi mới nói ta hay? Ta ở trong lòng ngươi là vậy sao? Thật sự kém hơn Lăng Hạo sao? AAA… ta muốn giết người nha… hai tên ngu ngốc này…. >”< “Ngươi không sao chứ? Sắc mặt sao kém như vậy?” Nhìn thấy nét mặt Thẩm Hiên tái xanh, vân thư lo lắng hỏi. “Không, không sao, có lẽ do gần đây quá mệt mỏi.” Là mệt chết được a, vì chuyện lập hậu mà rối tinh rối mù, mỗi ngày phải đối phó với mấy lão đại thần dài dòng rồi lại Thái hậu, đều là vì ai đó, thế nhưng trong mắt hắn lại không có ta a. “Thật không? Vậy ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi!” Nói xong liền hận muốn tự cắn đầu lưỡi chính mình, nói nghe sao thật xa lạ. Nếu là Kỳ vân Thư ‘bình thường’ nhất định sẽ trêu chọc: “Ai kêu ngươi là bổn hoàng đế nhiễu sự, hiện tại liền chịu khổ đi. Cuối cùng vẫn là nhờ ta giúp đỡ, ngươi liền cút qua một bên ngủ cho ta!” Quả nhiên Thẩm Hiên ngẩn ngơ một chốc mới nói: “Ngươi muốn sao thì làm vậy đi, ta tin ngươi. Ta mệt, đi nghỉ trước.” Vân Thư đứng lặng tại chỗ, trong lòng hoang mang, đột nhiên thế nào lại thành ra vậy a! Kinh thành cuối cùng cũng có chút biến chuyển. Quả nhiên không ngoài sở liệu, đối với Cổ Ngân bảo tại kinh thành thực thi ‘đả thảo kinh xà’ đã khiến cho “Thảo lý lâu chủ” kinh hồn táng đảm. Tin tức rất nhanh truyền tới Dương Châu cùng Kim Lăng, mà phân đường của Nhất Kiếm trang tại kinh thành cũng đã tiêu diệt dư đảng của Cổ Ngân bảo. Hiện tại quan trọng là diễn biến tại Dương Châu. “Nhị ca, có phải ngươi cãi nhau với Thẩm Hiên?” nhìn nhị ca đang chuẩn bị hành trang, hắn ngày mai cùng đi với bọn người Lăng Hạo, ta có chút lo lắng hỏi. Thẩm Hiên gần đây đều không ghé qua, mà nhị ca từ sau khi vào cung trở về liền trở nên khác lạ. “Không có, sao?” Lưng nhị ca rõ là có run lên một chút. “Không có gì, ta chỉ quan tâm một chút.” Thấy bộ dáng nhị ca, lòng ta lập tức phát hỏa. Rõ ràng là có tâm sự vì cái gì lại luôn tỏ ra lãnh đạm, luôn khến người khác thất vọng, luôn như vậy tra tấn chính mình cùng người khác! “Ngươi có biết khoảng thời gian ngươi vắng nhà Thẩm Hiên luôn luôn nói cái gì không?” Ta khẩu khí có điểm nặng nề, nhưng ta không thể khống chế. “Nói…. cái gì?” Nhị ca do dự hỏi. “Hắn luôn luôn nhắc tới việc lập hậu!!” Nhị ca hơi sững người một chút, rồi lại tiếp tục thu dọn. “Thế sao?” Âm thanh thực bình thản, nếu không cẩn thận để ý sẽ không nghe thấy gì. “Khó trách hắn gần đây bận như vậy. Ha ha, ta nên chúc mừng hắn, không biết là ai may mắn như vậy, trong thành không biết có bao nữ hài tử hy vọng đâu…” “Ngươi không cần nói. Ngươi căn bản cái gì cũng không biết! Hắn không muốn lập hậu, hắn mới không cần phải lập hậu! Hắn làm thế là vì ai ngươi hẳn rất rõ! Kỳ Vân Thư ngươi nếu như không thích hắn liền thẳng thắn, nếu thích hắn thì lại càng không nên như vậy! Ngươi cho rằng hắn theo đuổi ngươi như vậy là chuyện rất khoái nhạc sao? Ngươi vốn không hề nghĩ đến tâm tình của hắn. Ngoạn trò đuổi bắt này vui lắm a!” Ta lần đầu tiên gọi thẳng tên nhị ca, cơ hồ là đối hắn rống đến khàn giọng, ta thật bị hắn làm cho phát điên rồi. “Khanh….” Nhị ca ngốc lăng nhìn ta, hắn có lẽ cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày ta sẽ đối hắn hô to gọi nhỏ vì một nam nhân. Hơn nửa ngày, nhị ca mới cười khổ gian nan mở miệng, gằn từng tiếng: “Khanh nhi, ngươi cũng thích Thẩm Hiên? Bằng không sao lại kích động như thế.” “Ta …..” Ta lập tức sửng sốt. Ta thích Thẩm Hiên? Ta sao có thể thích Thẩm Hiên? Ta sao có khả năng thích Thẩm Hiên? Vấn đề chấn động đó khiến ta không chú ý tới câu nói của nhị ca có từ “cũng”, cũng không chú ý tới vẻ bất đắc dĩ trong giọng nói của ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.