Bạch Mặc Như bình phục, cô trở về với công việc thường ngày.
Doãn Đường Viễn sau lần Bạch Mặc Như phải vào viện, anh trong lòng luôn cảm thấy áy náy.
Anh sợ nếu lỡ làm cô tổn thương, cô sẽ buồn, từ đó hại đến chính bản thân cô.
Nhưng cũng vì vậy, anh lại không muốn cô đi làm nữa.
“Nghỉ làm thì có gì không tốt?”- Doãn Đường Viễn ôm lấy Bạch Mặc Như, anh không hiểu vì lí do gì mà cô cứ khăng khăng muốn đi làm, ở nhà anh không phải tốt rồi sao?
Bạch Mặc Như kéo tay anh ra, cô nhanh chóng cầm lấy túi xách.
“Em muộn làm rồi.”- cô không muốn cùng anh cãi nhau vì chuyện này nữa, từ hôm cô ra viện, anh chỉ nói duy nhất một vấn đề này, một chút cũng không biết phải làm sao.
Nhìn Bạch Mặc Như rời đi, Doãn Đường Viễn cũng khó giữ cô lại, đây lại là điều anh không thể quản, cô muốn đi làm, anh cũng không thể ngăn cấm tự do cùng quyết định của cô.
Chỉ là dạo này Bạch Mặc Như rất hay phải nhận điện thoại từ một người nào đó. Mà mỗi lần nói chuyện xong, phần lớn là Bạch Mặc Như giập máy khi nói chưa đầy hai câu, cô đều tỏ ra rất khó chịu.
Cô không nói cho anh là ai, chỉ qua loa nhầm máy, nhưng ngày nào cũng có vài lần như vậy. Đã có lúc, cô giận tới mức ném hỏng cả điện thoại.
Anh không biết rốt cục là sao, mặc dù rất muốn biết, nhưng lại không muốn giữa hai người có bất cứ sự hiểu lầm nào nữa.
“Thư kí Bạch, em mang tài liệu này gửi sang bên Hoàng Kim, nói với họ hai ngày nữa chúng ta sẽ tới kí hợp đồng.”- Ngụy Dương Quân đưa tài liệu sang bên Bạch Mặc Như.
Từ sáng tới giờ, không khí trong phòng vô cùng gượng gạo, hai người thỉnh thoảng chỉ nói vài câu về công việc, ngoài ra không ai đề cập tới chuyện riêng tư.
“Vâng.”- Bạch Mặc Như cầm lấy tập tài liệu, tay anh khẽ chạm vào tay cô, nhưng cô cũng nhanh chóng quay về bàn làm việc.
Doãn Đường Viễn nói đúng, cô và Ngụy Dương Quân sẽ vô cùng khó xử nếu cô còn đi làm, nhưng biết sao được, cô lại đang làm rất tốt.
Gần đây luật sư Ed liên tục gọi điện cho cô, anh ta nói cái gì mà vì anh ta ở Mĩ gọi về nên cô không thể dùng luật của Trung Quốc để kết tội anh ta quấy rối đời tư.
Thật hết sức bực mình.
Cô mang tài liệu ra bên ngoài giao cho phòng thư kí đánh máy, rồi nói họ đánh máy xong thì gửi cho cô luôn. Không ngờ nghe được một vài lời đồn đại khá thú vị.
“Mọi người ơi, nghe nói hôn thê của Ngụy tổng ngày mai sẽ tới đây đó.”- thư kí Ất bộ mặt xem chừng rất hứng khởi.
“Còn có hôn thê nữa sao?”- thư kí Giáp nghi hoặc.
“Cô nghe cái tin đó ở đâu? Có bằng chứng gì không?”- thư kí thám tử chỉnh chỉnh kính mắt.
“Đương nhiên là có chứ, anh trai tôi là bạn của anh trai cô gái may mắn đó nói cho tôi nghe mà.”- thư kí Ất khẳng định.
Mấy người nữa nhao nhao lên, cũng biết điều vặn nhỏ âm lượng xuống thấp một chút.
“Ai nha… cho dù có hôn thê thế nào thì tôi vẫn thấy Thư kí Bạch là hợp với Ngụy tổng nhất.”- thư kí Bính vừa dũa móng tay vừa gật gù.
“Phải đó, trông họ thật đẹp đôi.”- thư kí đam mê tiểu thuyết hai tay ôm má mơ màng- “Cái bữa tiệc đó, trông họ nhảy với nhau thật tuyệt a… như thể là vợ chồng son vậy đó.”
Mọi người cũng đồng ý với ý kiến này, ai nấy lên trang web của Ngụy Đằng ngắm nghía ảnh chụp của bữa tiệc mà đặt tay lên ngực thở dài ngưỡng mộ.
Hai người này… thật quá giống vua và hoàng hậu đi.
Bạch Mặc Như ban đầu là để ý tin tức hôn thê của Ngụy Dương Quân, cô nhờ vậy mà cũng có chút mừng, chí ít cô sẽ thoát khỏi cái cảnh này sớm.
Nhưng sau khi nghe mấy nữ đồng sự nói về chuyện của cô với Ngụy Dương Quân, cô thật thở không nổi, chứ đừng nói là cười.
Lúc này, cô thật muốn gặp Doãn Đường Viễn. Chỉ có anh mới giúp cô thoát khỏi tình trạng không biết phải làm sao này.
Trở về phòng sớm hơn, nên Bạch Mặc Như cũng không biết ngày mai, những cô thư kí tốt bụng ngoài kia sẽ làm những gì.
Cả ngày một mớ công việc trôi qua khá là nhàm chán. Ngụy Dương Quân vì biết cô mới trải qua phẫu thuật được gần một tháng nên cũng không giao nhiều việc cho cô lắm, bản thân anh thì ngày nào cũng thức tới nửa đêm để làm cho xong công việc. Anh không cần thêm thư kí, chỉ làm một mình. Giờ Bạch Mặc Như đi làm rồi, anh cũng không muốn cô phải quá mệt mỏi.
“Em có cần tôi đưa về không?”- thấy Bạch Mặc Như sắp xếp đồ đứng dậy chuẩn bị về, Ngụy Dương Quân cũng muốn về cùng cô luôn.
“Ngụy tổng, không cần đâu, em về cùng bạn được rồi mà.”- Bạch Mặc Như mỉm cười, cô không muốn hai người gặp những tình huống khó xử nữa.
Ngụy Dương Quân gật đầu, anh cười nhẹ nhàng.
“Hi vọng quyết định của em là đúng.”
Bạch Mặc Như quay lại, ánh mắt cô dường như rất mệt mỏi, trên môi cũng không cười nữa.
“Cảm ơn Ngụy tổng.”- rồi cô quay đi, hai người nếu đã không thể, cớ gì phải cố? Chi bằng làm bạn sẽ bớt khó xử hơn.
Bắt taxi về nhà, Doãn Đường Viễn nhắn tin cho cô anh có cuộc họp gấp, nhắn cô về nhà trước. Anh lo cô lười không nấu ăn nên nhắn vú Trương tới nấu cơm cho cả cô và anh.
Sức khỏe của Bạch Mặc Như vẫn còn yếu, cũng cần phải kiêng nhiều nên Doãn Đường Viễn nghĩ cũng phải cẩn thận một chút. Đề phòng cô quá mệt mỏi mà làm bệnh tái phát.
Ngồi trong phòng họp, tâm trí Doãn Đường Viễn cứ lửng lơ tận đâu, Bạch Mặc Như nói cô muốn đi làm, anh không cản nữa, nhưng cứ nghĩ tới tám tiếng đồng hồ cô làm việc cạnh Ngụy Dương Quân, lỡ có chuyện gì, anh ngăn cản liệu có kịp không?
Muốn thuê người đi theo bảo vệ cô, nhưng sợ cô biết mà giận anh vì không tôn trọng tự do của cô.
Muốn cài người vào bên trong Ngụy Đằng, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra liệu có thể 100% không có gì sơ suất hay không.
Nghĩ lại nghĩ muốn điên đầu, Doãn Đường Viễn đứng dậy cầm áo vest ra khỏi phòng họp, bỏ mặc quan chức cấp cao đang ngồi đó, thậm chí có cả cha anh.
Không có hội nghị này còn có hội nghị khác. Họp gấp hôm nay không xong thì mai làm tiếp. Chỉ có Bạch Mặc Như là duy nhất, anh sẽ không còn cách nào vãn hồi.