Ở bệnh viện gần một tuần, đối với Bạch Mặc Như, việc chôn chân ở bệnh viện là vô cùng khốn khổ. Một người chân đi như cô sao có thể ở nguyên một chỗ được?
Khang Dật Long tới thăm cô.
Đây quả là một tin mừng. Doãn Đường Viễn cũng phải tới công ty, các sơ thì cô cũng không nói về chuyện này, chỉ có Khang Dật Long hôm qua sinh nhật, gọi điện cùng đến nhà cô cũng không thấy. Mãi khi cô tỉnh lại mới dùng điện thoại gọi lại. Anh mới biết cô trong bệnh viện.
“Thật là… tôi biết cậu quá mà. Ăn uống sao không chịu đầy đủ, lại uống thuốc giảm đau như vậy. Quá có hại.”- Khang Dật Long mở một hộp sữa dành cho người vừa thực hiện phẫu thuật uống đưa cho cô.
Bạch Mặc Như cười gượng.
“Đừng trách tôi nữa, bây giờ tôi cũng không sao rồi.”
“Phải phải, không sao.”- Khang Dật Long đảo mắt quay đi. Bạch Mặc Như lúc nào cũng vậy, thực ngang bướng.
Hai người ngồi nói chuyện một lát thì Bạch Mặc Như buồn ngủ. Nên Khang Dật Long đi ra ngoài cho cô được yên tĩnh.
“Anh thấy cô gái đó quen sao?”- Khang Dật Long thấy Trầm Khải nhìn theo một cô gái mặc toàn đồ đen phía xa thì có điểm cảm thấy hiếu kì.
Trầm Khải hừ nhẹ một tiếng, đó chẳng phải là Vương Tri Dao- quỷ y của ngành y học hay sao?
Nhưng dù gì điều này vốn là ít người biết, không nên nói nhiều sẽ tốt hơn.
Anh lắc đầu, rồi hai người cùng đi ăn. Dự định chiều sẽ tới gặp người nào đó để hỏi tội.
Nhìn Bạch Mặc Như đang ngủ say trên giường bệnh, Doãn Đường Viễn trong lồng ngực không tránh khỏi cảm giác quặn lại.
Cô vì anh mà không ăn uống gì, chỉ muốn chờ anh về. Vậy mà anh lại giận dữ với cô.
Giờ thấy cô như vậy, anh cũng không biết làm sao cho phải. Cô nói xin lỗi anh, nhưng thực chất người có lỗi là anh, vậy mà anh vẫn chưa chính thức nói xin lỗi cô.
Gần một tuần nay, anh và cô đều ngại nhắc lại chuyện hôm đó, kì thực anh cảm thấy mình thật tồi tệ.
Cánh tay Bạch Mặc Như khẽ động, Doãn Đường Viễn mừng rỡ nắm lấy tay cô.
“Em có muốn uống thêm gì không?”
Bạch Mặc Như thấy Doãn Đường Viễn đã tới thì mỉm cười lắc đầu.
“Em không muốn uống gì đâu.”- thấy anh là cô thấy mừng rồi. ở mãi trong này cảm giác thực cô đơn lắm.
Doãn Đường Viễn thở dài, anh cầm tay cô, cúi sát vào môi cô hôn nhẹ.
“Như, cho tôi xin lỗi.”
Lời nói của anh nhẹ nhàng, cũng tỏ ra vô cùng ân hận.
“Lẽ ra tôi không nên làm vậy với em. Tôi không nên quên em bị đau dạ dày, tôi không nên đi tới nửa đêm mới về.
Lẽ ra tôi nên nhớ, em quan trọng thế nào.”
Giọng anh nói ngày một nhỏ, nhưng chứa đựng biết bao điều trong đó.
Vốn Doãn Đường Viễn không chủ trương nói ra, nhưng anh cũng không hiểu sao, mình lại muốn nói rõ với cô và giải thích như vậy.
Bạch Mặc Như cũng không nói thêm gì sau đó, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi ôm nhẹ lấy anh bằng một tay, bởi tay kia của cô vẫn đang truyền nước.
Thời gian còn lại trong ngày, Doãn Đường Viễn dành hết cho Bạch Mặc Như, hai người cùng ngồi nói chuyện, anh thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp chuyện công việc qua điện thoại. Điều đó là không thể tránh khỏi.
Gần tối, khi cô và anh đang ngồi nói chuyện, Khang Dật Long và Trầm Khải quay lại.
“Anh có biết cô ấy thể trạng rất yếu không? Sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy?”-Khang Dật Long tức giận gân cổ lên mắng Doãn Đường Viễn.
Người đàn ông này thật không hiểu phong tình, cho dù ghen đến mấy cũng nên ý tứ một chút, không nên bộc lộ quá như vậy, sẽ dọa Bạch Mặc Như chạy mất.
Trầm Khải ngồi yên ổn trên sofa, một chút không muốn cùng Khang Dật Long lên tiếng. Trong lòng hừ nhẹ.
Còn không phải chỉ biết nói miệng? Cậu ta ghen lúc nào thì sói hổ không bằng, còn đi nói người khác.
Nhưng kệ đi, dạo này Khang Dật Long gặp nhiều chuyện bực mình, cho cậu xả một hơi có vẻ tốt.
Vậy là trước bốn con mắt của Bạch Mặc Như cùng Trầm Khải, Doãn Đường Viễn bị Khang Dật Long mắng xơi xơi vào mặt, nói cái gì mà không được tái phạm một lần nữa. Rồi phải chăm lo cho Bạch Mặc Như thật tốt.
“Được rồi, tôi hiểu rõ rồi.”- qua một hồi bị tổng sỉ vả, rốt cục Doãn Đường Viễn mặt tái đi ngồi xuống giường bệnh với Bạch Mặc Như, anh ghé vào tai cô nửa đùa nửa thật- “Xem ra tôi cũng sắp bị bạn em bức tới muốn nhập viện.”
Bạch Mặc Như bật cười. Cô nói với ba người.
“Thôi được rồi, sức khỏe của tôi giờ cũng tốt lắm. Cũng gần một tuần rồi. Có lẽ mai tôi sẽ xuất viện.”
Gần tuần nay, Doãn Đường Viễn là người duy nhất chăm sóc cô, Ngụy Dương Quân cũng có ghé qua đôi ba lần, nhưng cũng không biết vì sao mà anh nói dạo này các dự án dồn dập kéo tới khiến anh không kịp ngơi tay. Mỗi lần tới thăm cô chỉ chừng vài phút là lại có điện thoại gọi tới.
Bạch Mặc Như cũng không muốn bàn, anh mới nhậm chức, chắc chắn lượng công việc dồn dập tới là rất nhiều.
Cũng khó trách, dù sao Ngụy Đằng cũng đã mở rộng ra nước ngoài được năm năm rồi.
“Em có muốn đi dạo một chút không?”- thấy Bạch Mặc Như có thể đứng dậy đi lại, Doãn Đường Viễn hỏi cô. Nhưng cho dù cô có đi được, vẫn là để cô ngồi trên xe lăn an toàn hơn.
“Em đi lại được bình thường rồi mà.”- Bạch Mặc Như nhìn Doãn Đường Viễn đang chỉnh lại chiếc xe lăn cho vừa tầm mà bật cười.
Cô đã hồi phục rồi, đi lại cũng không có gì khó khăn, đâu cần phải dùng thứ đó.
“Tôi chỉ muốn đảm bảo mọi chuyện suôn sẻ thôi. Bác sĩ nói em nên hạn chế một chút.”
“Vâng.”- Bạch Mặc Như gật đầu, làm theo cũng tốt, trải qua lần vừa rồi, cô cũng biết quý trọng sức khỏe của mình hơn.
Anh đưa cô đi thang máy xuống vườn hoa bệnh viện, hai người cùng dạo xung quanh.
Không khí thoáng mát trong lành, tuy đôi khi sẽ có chút nắng, nên anh sẽ mở ô cho cô.
Dừng lại ở ven hồ, hai người cùng im lặng. Vẫn là nhớ tới sinh nhật của cô đi. Nhưng không ai nói thêm điều gì, chỉ là im lặng, rồi nhớ về cái ngày hôm đó.
Quyết định của họ không phải sai lầm. cho dù mai sau có thế nào, họ cũng đều nhớ về ngày đó, hai người từng ở bên nhau trọn vẹn.