Ánh sáng buổi sớm làm Bạch Mặc Như chói mắt, cô cố lấy tay che đi ánh sáng kia, nhưng tay cô đang bị một cái kim cắm vào, nhìn quanh. Đây không phải là nhà Doãn Đường Viễn, cũng không phải phòng của anh.
Đây… là bệnh viện sao?
Không gian này thật khiến cô ngột ngạt, mắt khẽ nhíu lại, nhưng rồi ánh sáng chói chang đó cũng biến mất.
“Em thấy khá hơn chưa?”- Doãn Đường Viễn ngồi xuống ghế cạnh giường.
Anh thế nào lại quên cô bị đau dạ dày chứ? Đêm qua anh đã quyết định ngủ ở ngoài, nhưng đến khi trời rạng sáng, anh vẫn không thể nhắm mắt nổi.
Bởi anh nhớ cô.
Phải, đó là một chuyện vô cùng vô lý. Anh sao có thể nhớ cô cơ chứ?
Nhưng anh vẫn quyết định về, vì lúc đó, người anh chợt thật nóng, tim cũng quặn lại, không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng thứ linh cảm đó khiến anh không thể ngồi yên. Đành lái xe một mạch trở về.
Mở cửa, điều đầu tiên anh thấy là chiếc túi xách cô rơi dưới đất, trên mặt bàn là một lọ thuốc giảm đau anh thấy cô uống lần cô bị đau dạ dày do không ăn đủ bữa. Nhưng thời gian gần đây, cô đã không phải dùng nữa.
Thế mà giờ, loại thuốc giảm đau liều cao ấy, anh lại thấy đang mở, bên cạnh là một cốc nước.
Tới gần hơn nữa, anh thấy thân hình nhỏ bé của cô đang nằm thiếp đi trên sofa, gương mặt cô tái nhợt, đôi tái đi. Đến mắt cũng nhíu lại. Dường như cô ngủ một chút cũng không yên.
Anh gọi cô vài lần cũng không thấy cô tỉnh, sờ lên trán thấy cô phát sốt, người lạnh cóng, anh lo đến nỗi chân tay luống cuống, nhanh chóng bế cô lên xe tới bệnh viện cấp cứu giữa đêm khuya.
Tới bệnh viện, bác sĩ nói cô bị đau dạ dày cấp, phải tiến hành mổ ngay, nếu không sẽ rất nguy hiểm, nhìn cô bất tỉnh nằm trên giường lưu động đưa vào phòng phẫu thuật, tim anh đau như bị xé ra mấy mảnh, anh không hiểu nổi tại sao khi ấy, cảm giác trong lồng ngực anh lại dữ dội đến vậy, chỉ biết anh rất lo cho cô.
Anh không ngừng hỏi các bác sĩ xung quanh tình hình ca phẫu thuật. Mỗi lần có bác sĩ hay y tá đi từ bên trong ra lấy máu, anh lại lo lắng muốn phát điên.
Anh sợ họ sẽ nói những câu khiến anh sợ hãi. Tình hình của cô nguy cấp thực sự.
Rốt cục anh đã nghĩ gì khi giận dữ với cô? Trưa đó cô ăn rất ít, tối anh biết cô không ăn gì, bởi nhà bếp không có một dấu vết nào chứng tỏ có người sử dụng, và lọ thuốc giảm đau liều cao ấy đã chứng minh cho tất cả.
Anh chính là một kẻ ngốc, sao anh có thể khiến cô như vậy? Chỉ biết, khi thấy cô cùng Ngụy Dương Quân có cử chỉ thân mật, anh sẽ không thoải mái, thậm chí rất muốn xông lên.
Sau ca phẫu thuật, bác sĩ nói cô tạm thời đã cấp cứu xong, nhưng tất cả còn phụ thuộc vào thể trạng mới có thể quyết định, cô đã hôn mê suốt cả ngày hôm sau, mãi đến sáng ngày thứ hai nằm bệnh viện, cô mới tỉnh.
Thấy Bạch Mặc Như mở mắt, Doãn Đường Viễn cảm thấy thật vui, cả ngày hôm qua cô nằm mê mệt không biết gì, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh.
“Sao em lại ở đây?”- Bạch Mặc Như yếu ớt nói. Cô cảm giác như mình vừa từ cõi âm trở về vậy.
Doãn Đường Viễn nắm tay cô, không muốn chạm mạnh tới nơi đang truyền nước, anh nói với cô, ánh mắt nhìn đầy dịu dàng.
“Đêm hôm kia tôi trở về thì thấy em bị ngất trên sofa, đưa em vào viện, bác sĩ nói phải tiến hành phẫu thuật gấp, nếu không sẽ nguy hiểm. Nên phẫu thuật xong, thì em mê man đến tận bây giờ.”
Nghe xong anh giải thích, Bạch Mặc Như cũng muốn đáp lại, nhưng lại không biết đáp sao cho phải.
Cô trong chuyện kia cũng có lỗi, giờ cô lại cảm thấy sợ phải đối mặt anh.
“Em xin lỗi.”- cô nhỏ giọng nhìn anh.
Doãn Đường Viễn thở dài, vuốt mái tóc cô. Anh nhẹ nhàng.
“Tôi mới là người phải nói câu đó. Lẽ ra, tôi không nên để em ở nhà một mình.”
Hai người ngồi đó nhìn nhau, không ai biết phải nói gì tiếp theo, trong chuyện kia, hai người cũng rất khó xử, giờ lại đối diện nhau như vậy, một chút cũng không thích hợp.
Lúc này, Bạch Mặc Như mới nhìn rõ Doãn Đường Viễn hơn, anh dường như hai ngày vừa rồi cũng không ăn uống đủ, nhìn anh hai mắt thâm quầng, người cũng có chút mệt mỏi chứ không như mọi lần.
Anh thức để chăm cô, chờ cô tỉnh lại. Khó ai biết được, anh đã lo lắng đến thế nào khi cứ phải thấp thỏm chờ cô mở mắt ra.
Tới trưa, Bạch Mặc Như không thể ăn được ngay, nên thời gian sau phẫu thuật chỉ có thể truyền nước. Doãn Đường Viễn cũng nghe bác sĩ dặn dò mà vứt hết thuốc giảm đau liều cao kia đi, loại đó rất hại cho sức khỏe của Bạch Mặc Như cũng như chứa quá nhiều tác dụng phụ.
“Ai… nhìn họ thật là hạnh phúc nha…”- hai cô y tá đứng ngoài cửa, ngắm cảnh tượng hạnh phúc của hai người bên trong.
“Phải đó, thật hạnh phúc, nên các cô còn muốn đứng đây nói chuyện thì đứng cả ngày đi, mai lên lĩnh lương rồi vĩnh viễn đi khỏi đây.”- giọng nói lạnh băng phát ra từ phía sau, khiến hai cô y tá giật nảy mình quay lại.
“Cô Vương…”- hai cô y tá ấp úng nhìn cô gái mặc áo đen đứng trước mặt họ.
“Khỏi.”- Vương Tri Dao phẩy tay- “Mau đi làm việc tiếp đi.”
Nhận được lệnh, hai cô y tá vội tránh đi, còn ở lại, khẳng định cô Vương sẽ không tha cho họ.
Vương Tri Dao thấy hai người vừa đi khỏi thì mỉm cười lắc đầu.
Quả là gan bé.
Cô nhìn vào bên trong căn phòng, cảnh tượng cũng thật đẹp đi. Anh chàng kia nắm lấy tay cô gái, họ cùng nhau nói chuyện, cô gái kia thể trạng quá kém, nếu không phải có cô ra tay sớm, khẳng định bây giờ, tính mạng cô gái đó đã khó bảo toàn.
Không chỉ là đau dạ dày bình thường, cô gái đó còn bị ảnh hưởng tới nội tạng xung quanh bởi dùng quá liều thuốc giảm đau.
Nói thật, nếu không phải do người đàn ông kia lo lắng đến muốn điên, đi lại đến mòn cả gạch bệnh viện, cô cũng sẽ mặc cho các bác sĩ kia xử lý, nhưng vì một thứ cảm giác nào đó, cô đã quyết định ra tay giúp lấy họ.
Bạch Mặc Như sao? Có vẻ thú vị đấy… có cả người đi theo dõi. Xem chừng thân phận không đơn giản.
Thôi, đó dù sao là chuyện của người ta. Cô lo làm chuyện của mình cho tốt là được.
Nghĩ lại nghĩ, rốt cục Vương Tri Dao một thân màu đen, xăm trổ đầy người tiến về phòng làm việc.