Cá Cược Em Yêu

Chương 19: Chương 19: Giận dỗi




Bạch Mặc Như nhìn mình trong gương, một chút cũng không muốn ra khỏi đây.

Có lẽ cứ mãi trốn tránh sẽ tốt, cô sẽ không phải lo về mấy thứ chuyện vớ vẩn.

Doãn Đường Viễn nhắn tin cho cô, dù hai người đang ngồi đối diện nhau, anh nói cô tránh xa Ngụy Dương Quân ra chút. Cô lại không biết nên xử sự ra sao.

Cô cũng không muốn mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này, cô vốn là mong Doãn Đường Viễn là người công tư phân minh, nhưng không ngờ anh lại như vậy.

“Em muốn trốn tới khi nào?”- phía sau Ngụy Dương Quân bước tới, mỉm cười với cô.

Bạch Mặc Như quay lại, anh đã chỉ cách cô vài bước.

“Mặc Như, em biết không, tôi sẽ không buông tay chừng nào còn có thể…”- anh dừng lại, tiến đến nắm lấy tay cô- “… so với quá khứ em từng trải qua, giờ đây, em xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp nhất.”

“Ngụy tổng…”- Bạch Mặc Như vội nơi tay ra nhưng không được.

“Như, nhìn tôi…”- anh nhìn vào mắt cô, hướng môi cô cúi xuống.

“Tôi có làm phiền hai người không?”- giọng nói từ phía sau cất lên, Doãn Đường Viễn đi tới, anh cách hai người chỉ khoảng hơn hai mét.

“Như, tôi nghĩ có lẽ em đã quên nói với Ngụy tổng vài điều về chúng ta thì phải.”

Giọng nói anh như đang tức giận tới cực điểm. Rõ ràng cô đi ra bên ngoài trước, anh vì có điện thoại mà phải ra ban công nói chuyện, đi vào thì cả Ngụy Dương Quân cũng không thấy đâu, đành ra ngoài thì thấy nguyên một màn này.

Bạch Mặc Như luống cuống không biết phải làm sao. Lúc này, Doãn Đường Viễn lựa chọn nắm tay cô kéo khỏi Ngụy Dương Quân.

“Ngụy tổng, anh có lẽ nên buông cô ấy thì hơn.”- Doãn Đường Viễn ánh mắt đầy lửa giận nhìn Ngụy Dương Quân, thấy người này bây giờ khiến anh không vừa mắt.

Ngụy Dương Quân lắc đầu cười, anh chậm rãi nói.

“Đây không phải chuyện nói buông là có thể buông, Doãn tổng không buông thứ Doãn tổng yêu thích, thì tôi cũng vậy.”

“Vậy tôi hi vọng đến khi biết mình thất bại, Ngụy tổng vẫn có thể ngẩng cao đầu.”- anh nắm lấy tay Bạch Mặc Như kéo đi, còn bỏ lại một câu- “Chúng tôi về trước, mong Ngụy tổng không phiền.”

Anh kéo cô đi, hoàn toàn không để ý Ngụy Dương Quân đứng lại nơi đó nhìn theo hai người.

Vẫy vùng thế nào cũng phải trở về, sẽ không chịu trói buộc ở bên một người đàn ông không yêu cô mà chỉ biết lợi dụng.

Khóe môi anh nở nụ cười mà không ai nhận ra, quay người về phòng ăn.

Xem chừng ngày mai, thư kí sẽ lại nghỉ việc.

Lên xe, Doãn Đường Viễn duy trì không nói một lời, mà Bạch Mặc Như cũng im lặng.

Không phải cô sợ anh, mà là cô không biết phải nói thế nào cho phải, cô đã không đẩy Ngụy Dương Quân ra.

Cô chỉ mặc cho anh tiến đến. Cũng không giải thích cho Doãn Đường Viễn khi anh tới.

“Như, em có nghĩ nên giải thích điều gì không?”- giọng anh trầm xuống, ẩn ẩn sự nặng nề, ánh mắt ghim sâu vào cô.

Bạch Mặc Như khẽ thở dài, cô nhắm mắt một lúc mới mở ra.

“Em lúc đó đã không suy nghĩ gì hết.”

“Và em chấp nhận?”- Doãn Đường Viễn tức giận nắm lấy tay cô- “Em chấp nhận để anh ta hôn em sao?”

Bạch Mặc Như thở dài mệt mỏi, giọng cô càng ngày càng nhỏ.

“Viễn, giờ em đang rất mệt.”

Nghe xong câu này của cô, Doãn Đường Viễn gật đầu cười, anh trở lại ghế ngồi, đạp ga một mạch về nhà anh.

Không ai nói với ai câu nào. Tới nơi, anh mở cửa cho cô rồi trở lại xe luôn.

“Đêm nay tôi không về.”- rồi anh phóng xe đi thẳng.

Bạch Mặc Như đứng đó cười khổ. Phải rồi, đây là nhà anh, vậy mà cô và anh giận nhau đến nỗi nhà anh, anh còn không muốn về. Vậy cô nên làm sao đây?

Quyết định của cô ngày đó, có phải là vội vàng lắm không?

Vào nhà, cô quẳng túi xách lên bàn, ngả xuống sofa, nhìn lên phía trên nghĩ ngợi.

Anh sẽ đi đâu chứ? Chuyện hôm nay rốt cục là cô sai sao? Tại sao anh lại đi như vậy? nói với cô một lời thì có ảnh hưởng sao?

Nhắm lại mắt, cô cũng thật mệt mỏi, thể trạng vốn không được tốt, khi nãy cô cũng không ăn đủ, khẳng định chỉ lát nữa thôi, dạ dày cô sẽ lại phản ứng.

Nhưng kệ đi, dù gì cũng chỉ còn một mình cô ở đây cho tới sáng mai. Anh sẽ không về đâu.

Câu lạc bộ về đêm ánh đèn cùng tiếng nhạc chiếu đến từng góc nhỏ, làm cho Doãn Đường Viễn đang muốn yên cũng không thể.

“Sao nào?”- Lâm Nghị Vũ đập đập vai bạn tốt- “Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi chúng tôi tới đây? Không phải là đang mặn nồng cùng cô gái kia sao?”

Bình thường Doãn Đường Viễn chính là rất bận, gọi điện nói chuyện vài phút cũng phải xem giờ, vậy mà hôm nay lại đột nhiên gọi tới hẹn họ ra đây chơi, Lâm Nghị Vũ có điểm cảm thấy khó hiểu.

Doãn Đường Viễn đem câu chuyện kể lại ngắn gọn, mọi người nghe xong thì cùng cười lớn, nói vận khí Bạch Mặc Như thật tốt, chỉ duy có Kiều Gia Linh không nói gì, chỉ nhìn Doãn Đường Viễn thâm trầm.

Mãi lúc sau, khi mọi người lắng xuống, cô mới cất lời.

“Cậu chắc chắn muốn tiếp tục vụ cá cược sao?”

“Đương nhiên.”- Doãn Đường Viễn một lời chắc chắn, anh biết hành động của mình hôm nay chính là không hài lòng vì Bạch Mặc Như bên người đàn ông khác, nhưng chỉ là do không muốn bất kì ai động vào đồ của mình, chứ hoàn toàn không phải ghen.

Còn Kiều Gia Linh thì nghĩ khác, cô biết những gì đã và đang diễn ra trong lòng Doãn Đường Viễn, anh chính là đang ghen. Nhưng nhất quyết không chịu thừa nhận.

Để xem cậu sẽ phải giữ lòng tới bao giờ.

Đêm khuya, khi Doãn Đường Viễn vẫn đang trong câu lạc bộ, Bạch Mặc Như lại nằm trên sofa, uống những viên thuốc giảm đau để nén lại cơn đau dữ dội trong dạ dày.

Cô không muốn nấu cơm nữa, bởi không có anh, cô không biết làm những điều đó có ý nghĩa gì, nên cứ nhịn như vậy.

Cơm trưa ăn không đủ, tối lại không ăn, đến bây giờ nửa đêm, cô phải một mình chống chọi.

Cô biết, anh sẽ không về đâu. Nhưng cô vẫn đợi.

Cô không ngủ, không hẳn là vì đau, trong thuốc giảm đau có thuốc ngủ, nhưng cô vẫn muốn chờ anh, dù biết anh không về.

Cầm điện thoại, xem tấm ảnh hai người chụp chung khi ở cô nhi viện. Thật đẹp.

Cô hi vọng mọi điều của ngày hôm nay sẽ biến mất. Biến mất mãi mãi, để anh không giận cô, cô cũng không có vướng bận cùng Ngụy Dương Quân.

Nhưng có lẽ, mong ước của cô là không thể thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.