Cá Cược Em Yêu

Chương 13: Chương 13: Em sẽ cho tôi một cơ hội chứ?




Sáng sớm tinh mơ, Bạch Mặc Như tỉnh dậy trong tình trạng khá khỏe, có lẽ cô đã ngủ đủ từ hôm qua.

Hôm nay thì cô nhớ rõ trong bữa tiệc hôm qua như thế nào, tuy biết mình đã thất thố, nhưng cô cũng không kìm được mà ngủ đi.

Hôm qua cô thật sự mệt mỏi lắm, nhưng vì công ty, cô đành gắng sức, nhưng có một người đã nói cô mệt thì nên đi ngủ làm cô không kìm được.

“Không ngủ tiếp sao?”- Doãn Đường Viễn từ bên ngoài đi vào, trên tay là bánh kẹp cùng một cốc sữa- “Nếu dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt rồi vào ăn sáng. Tôi làm xong cả rồi.”

Bạch Mặc Như cũng không ngờ nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy thoải mái hơn, trước đây thì cô căm ghét anh, không muốn thấy anh, nhưng giờ, khi thấy anh quan tâm mình như vậy, trong lòng không tránh khỏi cảm giác ấm áp.

“Ừm.”- cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, cũng biết chắc chắn đêm qua cũng không có xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài, Doãn Đường Viễn nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi.

Đêm qua, anh không muốn làm kinh động tới giấc ngủ của cô nên đã sang phòng làm việc ngủ, sáng dậy qua vẫn thấy cô ngủ ngon lành, chợt trong lòng có chút cảm xúc kì lạ.

Anh thương cô vì cô mệt mỏi với những yến tiệc. Những cái nhíu mày nhẹ của cô, anh cũng thấy được mỗi khi cô ngồi một chỗ.

Bên ngoài cô tỏ ra mạnh mẽ, thực chất, cô cũng có những cảm xúc bình thường, cô mệt mỏi, có khi còn cảm thấy chán nản.

“Tối qua tôi phiền anh rồi.”- Bạch Mặc Như đi ra, ngồi xuống giường, cầm lên khay bánh.

“Vậy có muốn nói điều gì với tôi không?”- anh ngồi gần lại.

Bạch Mặc Như nhìn anh một lúc, môi mỉm cười.

“Cảm ơn anh.”

Doãn Đường Viễn khom khom khóe miệng gật đầu.

“Vậy cứ ăn đi, em đang mệt cũng không thể đi làm, hôm qua tôi đã nói với Ngụy Dương Quân xin cho em nghỉ tới khi khỏi hẳn.”

Bạch Mặc Như cũng không từ chối. Tuy biết công việc khá bề bộn nhưng giờ Ngụy Dương Quân cũng có thêm nhiều thư kí nữa, mà cô thì không thể quá gắng sức, đành mặc cho Doãn Đường Viễn quyết định.

Cô thở dài, quay sang nhìn anh.

“Vậy tối qua coi như tôi nợ anh một lần. Hôm nay nếu anh rảnh, tôi sẽ mời anh một bữa, thế nào?”- cô chính là nói thật, hôm qua nếu không có Doãn Đường Viễn, chắc cô sẽ phải ở lại tiệc tới nửa đêm, sáng nay cũng không thể thoải mái như vậy.

Doãn Đường Viễn gật đầu, anh cũng xác định sẽ nghỉ vài hôm, vì dự án cũng lo xong kha khá, giờ tận dụng nghỉ ngơi cũng tốt.

“Vậy nấu ăn thì phải cần thức ăn, mà thức ăn ở nhà lại hết.”- anh ậm ờ.

“Tôi sẽ đi mua, anh ở nhà.”- nói rồi cô cầm túi xách bên cạnh định đi ra, mới đi được vài bước đã bị kéo giật lại.

“Để em đi một mình tôi không yên tâm, vẫn là tôi đi cùng em.”- Doãn Đường Viễn nắm tay cô kéo cô theo. Anh ở nhà một mình thì còn nói chuyện gì nữa? Quan trọng là hai người bên nhau.

Lên xe, tới siêu thị, cả quá trình tốn gần nửa tiếng vì tắc đường. Bạch Mặc Như nhìn qua ô cửa nhìn bên ngoài chật ních người mà phát bực.

“Gần trưa rồi sao vẫn đông vậy?”

Tới siêu thị, hai người đi thẳng ra khu thức ăn.

Hai người khi chọn đồ ăn chẳng nói với nhau lời nào, nhưng lại vô cùng ăn ý. Ví dụ như anh còn nhớ cô không ăn được cay, nên khi cô lỡ tay cho vào một lọ sốt cà ri nhiều ớt, anh sẽ bỏ ra, thay vào đó là một lọ sốt cà chua.

Hay anh không thích ăn đồ quá ngọt, nên cô đã không chọn tôm ướp đường mà thay vào đó là tôm tẩm bột.

Đi được vài lượt thì một xe đã trở thành hai xe, mà trên hai xe là hai tòa núi nhỏ.

Nhìn họ thật sự rất giống hai người đang đi mua đồ ăn tích trữ cho mùa đông tới.

Bạch Mặc Như bật cười khi thấy ý nghĩ của mình thật kì cục.

“Có chuyện gì lại cười?”- Doãn Đường Viễn đẩy xe đến cạnh cô.

“Chỉ là tôi thấy chúng ta như sống ở vùng ốm đói ấy, mua từng này thức ăn có phải hơi dọa người không?”

Sau một vài giây suy nghĩ, nhìn đi nhìn lại, rốt cục Doãn Đường Viễn với tay lấy thêm vài gói nấm nữa.

“Mua tủ lạnh lớn hơn là được rồi.”

Mọi người xung quanh chết lặng.

Tủ lạnh lớn hơn?

Người có tiền rất biết cách chơi.

Mang hai tòa núi ra chỗ thanh toán. Phải mất tận gần mười phút núi đồ của hai người mới được tính xong, nhìn tờ hóa đơn dài dằng dặc, mọi người xung quanh nhìn hai người như thể mua đồ tiếp tế cho dân chạy nạn vậy.

Nhưng có được một điểm tiện lợi, đó là nhờ hai tòa núi ấy, mà họ được hưởng dịch vụ giao hàng miễn phí về tận nhà.

Bạch Mặc Như lúc này trong lòng mới có chút an ủi.

Sau khi về nhà anh, lại chờ thêm vài phút thì đồ của hai người được chuyển đến. Doãn Đường Viễn ra mang vào, còn Bạch Mặc Như thì ở trong bếp chuẩn bị nấu ăn, cô còn nghe loáng thoáng bên ngoài lời anh chàng giao hàng. Nói gì đó như kiểu chúc hai anh chị hạnh phúc rồi hai người thật đẹp đôi.

Dù sao cũng kệ họ, cô lại không gặp lại họ bao giờ.

“Em có chắc không cần tôi nấu cùng không?”- Doãn Đường Viễn một tay nén đồ trong tủ lạnh, tay kia với lấy mấy túi rau được gói kĩ nhét tiếp vào.

“Tôi nghĩ người cần giúp đỡ là anh mới phải.”- Bạch Mặc Như đảo mắt, do anh mua nhiều chứ không phải do cô, nên kệ anh đi.

Không được sự giúp đỡ của Bạch Mặc Như khiến Doãn Đường Viễn có điểm hụt hẫng, còn bao nhiêu đồ trong hộp, mà anh đã nghiên cứu qua, cái tủ này cũng đã rất lớn rồi, không còn kích cỡ nào lớn hơn nữa.

Xem ra cuối tháng mới hết là chuyện bình thường.

Sau khi Bạch Mặc Như nấu xong sáu món đơn giản cùng một nồi cơm, hai người bắt đầu ngồi xuống bàn.

Ăn đồ ăn của Bạch Mặc Như nấu cũng không tệ, thậm chí có thể coi như rất ngon.

“Tôi không biết em nấu ăn ngon đến vậy.”- Doãn Đường Viễn xúc cho cô một thìa nấm.

“Cho dù không ngon nhưng tôi cũng không làm vỡ của anh cái bát hay cái đĩa nào.”- Bạch Mặc Như nói, giọng cô đầy sự mỉa mai. Hôm anh nấu ăn nhà cô cũng làm cô mất đi mấy cái bát cùng đĩa.

Trên mặt Doãn Đường Viễn thoáng đỏ, hôm đó anh là bị lỡ tay do không quen chỗ. Chứ không phải do anh vụng về.

“Đủ rồi, tôi đã xin lỗi em rồi còn gì.”

Bạch Mặc Như bật cười.

“Tôi lại không bắt anh đền, anh lo cái gì?”

“Tôi không lo.”- Doãn Đường Viễn chống chế.

Bạch Mặc Như bỏ qua anh mà tiếp tục ăn, chỉ là cô cũng ăn được rất ít.

Ăn xong, Bạch Mặc Như rất bao dung mà dọn bát ra chỗ rửa để Doãn Đường Viễn rửa.

“Tôi nấu, giờ tới lượt anh rửa đi.”

Anh nhún vai, đây cũng đâu làm khó được anh, đành xắn tay áo ra đứng rửa bát.

Bạch Mặc Như thấy cảnh này khá hay, bèn đem điện thoại ra chụp lại, Doãn Đường Viễn lại không biết chuyện này.

Doãn tổng của Doãn Tư đứng bên bồn rửa bát. Tin này mà đồn ra ngoài… có nghĩ cô cũng không dám nghĩ.

Bạch Mặc Như ra ngoài sofa ngồi xem Tivi, cái tivi này cũng thật lớn, ít nhất là lớn hơn tivi ở phòng của cô.

Xem được một lúc thì cơn buồn ngủ kéo tới. Cô nhắm mắt vào một lúc.

“Tôi vì em mà bỏ dở bữa tiệc, đưa em về đây, để cho em ngủ yên đêm qua, sáng nay lại cùng em đi siêu thị mà nghỉ làm, bỏ mặc công ty, giờ lại rửa bát để em được nằm ngủ ngon lành trên sofa thế này…”

Doãn Đường Viễn ngồi xuống cạnh Bạch Mặc Như, cô vẫn nhắm mắt, nhưng chẳng lâu sau thì cô mở mắt ra.

Anh là đang đổ lỗi cho cô sao?

Đang định nói như vậy bỗng Doãn Đường Viễn nói tiếp.

“Vậy… em sẽ cho tôi một cơ hội chứ?”

Không gian cực kì im lặng vào lúc này.

Bạch Mặc Như nghĩ đơn thuần chỉ là anh muốn cùng cô chơi đùa gì đó, nhưng ánh mắt của anh, chính là rất nghiêm túc.

Khi trước, cô đã tự tay đóng lại cơ hội có một tình yêu, vậy bây giờ thì sao?

Anh rất dịu dàng với cô, vì cô mà vất vả cơ mà.

Bạch Mặc Như thở dài, nhưng trên môi lại nở nụ cười.

“Vậy bao giờ anh muốn kết thúc, nói với em một câu.”

Doãn Đường Viễn cúi xuống hôn lên môi cô.

“Nhất định sẽ không.”

Bạch Mặc Như trong lòng có cảm giác ấm áp, cô sẽ thử đón nhận thứ tình yêu này xem sao. Cũng đáng để thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.