Cá Cược Em Yêu

Chương 14: Chương 14: Tới thăm cô nhi viện




Doãn Đường Viễn hỏi Bạch Mặc Như về nơi cô sinh ra và lớn lên, cô dẫn anh tới đây.

Hai người bước vào cổng, tay cô nằm gọn trong tay anh.

“Anh biết không? Trước kia em bị bỏ rơi ở nơi này, các sơ đã nuôi em lớn lên.”- cô kể nhỏ, ánh mắt mang vẻ hoài niệm.

Doãn Đường Viễn không ngờ Bạch Mặc Như lại có quá khứ như vậy, giờ thì anh đã hiểu tại sao cô có một cá tính mạnh mẽ như vậy. Cô đã hình thành lớp vỏ bọc hoàn hảo để che đi quá khứ bị bỏ rơi.

Nhìn nụ cười buồn trên gương mặt cô, anh nắm tay cô chặt hơn, kéo cô lại bên cạnh.

“Đi gần lại cùng tôi, tôi sẽ che chở cho em.”- anh ghé vào tai cô thì thầm.

Bạch Mặc Như bật cười, tựa vào ngực anh.

Hai người cùng bước tiếp vào bên trong sân, ở đó mọi người đang ngồi nói chuyện, lũ trẻ thì vui đùa ở bãi cỏ.

“Mẹ… mẹ…”- hai đứa trẻ một trai một gái chạy tới bên hai người. Khi Doãn Đường Viễn còn chưa hiểu tại sao thì Bạch Mặc Như giải thích.

“Em là mẹ nuôi của chúng, em phát hiện hai đứa bị bỏ rơi bên ngoài cổng cô nhi, nên bây giờ…”- cô mỉm cười, ngồi xuống- “Nhi Nhi, Bảo Bảo ngoan, mẹ về thăm hai đứa này.”

Không hiểu vì sao, Doãn Đường Viễn lại có cảm giác thật kì lạ, trong lòng anh bỗng ấm lên, cô cười đùa với hai đứa trẻ rồi ngước lên cười với anh, anh cũng vô thức mà mỉm cười theo.

“Tiểu Mặc…”- tiếng sơ Mary đi tới, thấy bên cạnh cô còn có một người đàn ông anh tuấn gật đầu chào thì sơ tỏ ra khá ngạc nhiên.

Bạch Mặc Như ôm lấy sơ rồi giới thiệu.

“Sơ Mary, đây là Doãn Đường Viễn, bạn con.”

Anh gật đầu, cũng nói sơ qua về quan hệ hai người, rồi sơ Mary mời tất cả vào bên trong.

“Sao anh lại nói như vậy? Sơ nhất định sẽ dò hỏi em suốt cho xem.”- thấy Doãn Đường Viễn nói anh là bạn trai cô với sơ, cô thấy trong lòng thật ấm áp, nhưng cũng là rất ngại ngùng, cô không muốn các sơ thấy cô đã trưởng thành quá nhanh.

“Tôi chỉ nói sự thật.”- anh kéo cô gần lại, hai đứa trẻ đi phía trước cứ vài giây lại quay xuống nhìn hai người cười tủm tỉm.

Vào bên trong, Bạch Mặc Như dẫn anh đi thăm quan các phòng trong cô nhi viện, gồm cả phòng của cô.

Phòng của cô được tính là khá rộng rãi, bàn học, giường tủ đầy đủ, trên tường chỉ dán giấy màu trầm đơn giản.

Nhìn quanh căn phòng này không khác lắm so với căn hộ mà cô thuê ở chung cư, có lẽ cô sống thật sự quen theo kiểu đơn giản này rồi, vì hoàn cảnh nên không giống các cô gái tuổi mới lớn nữa.

“Nơi đây mỗi người đều có phòng riêng sao?”- anh thấy hơi khác so với trên phim hay nói. Một căn phòng có rất nhiều trẻ ở.

“Cũng không hẳn.”- cô sắp xếp lại vài chiếc gối trên ghế- “Em ở đây từ nhỏ tới khi mười tuổi, có rất nhiều người muốn nhận nuôi, nhưng em không muốn, muốn ở cùng các sơ. Nơi đây rộng rãi nên mỗi đứa trẻ từ mười tuổi trở lên sẽ có phòng riêng. Nên em có một phòng. Tới năm mười chín tuổi thì em dọn ra ở riêng để tự lập luôn.”

Cô vừa nói vừa cười nhẹ nhàng, nụ cười của cô không mang theo sự vui vẻ, chỉ là sự hoài niệm về ngày trước. Nếu không có các sơ ngày ấy, cũng không có cô ngày hôm nay.

Doãn Đường Viễn đến ôm lấy Bạch Mặc Như. Hôn lên mái tóc cô.

“Cuộc sống đơn giản của em giờ lại thêm một người.”

“Phải.”- cô ôm lấy anh một lát rồi ngẩng đầu lên- “Xuống giúp các sơ làm cơm tối, được không?”

“Được.”- anh mỉm cười.

Hai người lại cùng đi xuống, hôm nay Bạch Mặc Như tới sớm nên cô cùng mọi người tất bật nấu ăn. Doãn Đường Viễn dùng điện thoại xử lí vài vụ việc công ty, quay lại thì thấy Bạch Mặc Như đang bê một rổ rau thật lớn.

“Để tôi.”- anh đón lấy rổ rau, mang tới nhà bếp.

Nhìn Doãn Đường Viễn đang mặc tây trang mà ôm rổ rau có vẻ hơi không ổn, Bạch Mặc Như cố nén cười mà chụp lấy vài tấm ảnh.

Như vậy cũng hay chứ.

Quay lại, anh thấy trên trán cô lấm tấm vài giọt mồ hôi, liền lấy khăn giấy ngay cạnh, nhẹ nhàng chấm lên.

“Mệt lắm không?”

Cô lắc đầu.

“Mới bê được một chút thì anh bê hộ rồi, còn mệt làm sao được nữa?”

Hai người đang cười thì sơ Mary cùng bọn trẻ đi tới.

Nhi Nhi cùng Bảo Bảo chạy tới bên cô, nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào Doãn Đường Viễn.

Anh hơi ngạc nhiên khi hai đứa trẻ cứ dò xét mình như vậy, liền nghiêng đầu.

“Có chuyện gì sao hai con? Sao cứ nhìn ta mãi thế?”

Hai đứa trẻ ngước lên nhìn Bạch Mặc Như, cô cũng đang dò hỏi nhìn chúng, chúng lại nhìn Doãn Đường Viễn, hai cái miệng nhỏ xinh cất tiếng.

“Chú sẽ cướp mẹ của chúng cháu sao?”

Xung quanh các sơ bật cười vui vẻ, hai đứa cũng thật dễ thương đi, Bạch Mặc Như thì không biết nói gì nữa. Doãn Đường Viễn thì mỉm cười kéo chúng vào lòng.

“Chú sẽ không cướp mẹ của hai đứa, chỉ mượn mẹ hai đứa vô thời hạn thôi.”

“Thế thì được.”- Bảo Bảo gật gật đầu, gặm một miếng bánh trên tay.

“Ôi trời…”- Bạch Mặc Như thở dài nhìn Doãn Đường Viễn lắc đầu- “Cả anh nữa sao?”

Mọi người cùng ngồi xuống chuyện trò với cô và anh. Các sơ cũng thi nhau hỏi về hai người quen nhau ra sao, yêu nhau từ bao giờ. Bạch Mặc Như có khi dễ anh không? Đương nhiên anh trả lời rõ ràng, chỉ trừ vấn đề quen nhau thế nào thì anh nói tránh đi. Cô cũng ra dấu anh không được nói. Tính ra, số lần họ gặp nhau còn chưa đầy một bàn tay.

“Anh có thấy việc chúng ta quyết định kết giao là vội vàng không?”- ăn xong, ngồi nói chuyện với các sơ đến muộn, hai người đi lên phòng của cô. Vừa rồi trời mưa lớn, có lẽ là không về được, nên hai người tạm qua đêm ở đây.

Doãn Đường Viễn bế bổng cô lên.

“Cái này để tôi suy nghĩ rồi trả lời em sau được không? Giờ tôi vẫn đói, nên ăn thêm cái gì trước đã.”

Bạch Mặc Như vẫy vùng trên tay Doãn Đường Viễn.

“Buông ra, bỏ em xuống, mọi người sẽ nhìn thấy.”

Anh càng ghì cô chặt hơn.

“Mọi người đã sớm ngủ, em càng gào thét, có lẽ họ sẽ nghe thấy mà đi ra đấy.”- anh đặt cô xuống giường, rồi chợt không cười nữa, cứ vậy ngắm nhìn cô.

“Sao anh nhìn em ghê vậy?”- cô hai tay đặt trước ngực anh ngăn anh cúi xuống. Môi hé mở.

Anh không nói gì, chỉ là vuốt nhẹ lên má cô, ngày hôm nay anh đã như thấy hết cả cuộc đời cô ngày trước. Giờ cô ở trước mắt anh, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng cũng như chất chứa hàng vạn điều tâm sự.

“Như, đến ở cùng tôi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.