Nhẹ nhàng hôn lấy. Nhẹ nhàng chìm đắm vào nhau. Nụ hôn ngọt ngào tưởng chừng như dài vô tận. Môi nhỏ xinh cất lên tiếng rên nhè nhẹ. Doãn Đường Viễn lần lượt cởi đi quần áo hai người.
Tay anh dạo chơi trên thân hình mềm mại quyến rũ của cô. Xoa nắn trên bộ ngực tuyết, bàn tay không ngừng nắn bóp tới sưng đỏ. Bạch Mặc Như có điểm đau, nhưng anh đang chặn miệng cô, chỉ có thể cựa quậy, lại càng làm anh thêm muốn cô.
“Như.”- anh khẽ gọi, rồi cúi xuống hôn lên ngực cô.
“Viễn… em sẽ đau…”- Bạch Mặc Như thở ra. Anh một lượt gặm lại cắn, một tay chạm xuống nơi tư mật của cô.
Xoa nhẹ nhàng bên ngoài, cô khẽ cong người lên, anh càng ấn mạnh, cô càng kêu lớn hơn. Khi Doãn Đường Viễn đâm sâu ngón tay vào bên trong, cô a lên một tiếng.
Doãn Đường Viễn tha hồ công kích trên người cô, bên trên anh gặm cắn nụ hoa trước ngực cô, tay kia nắn bóp nụ hoa còn lại, bên dưới, tay anh rút ra đâm vào hoa huyệt nhỏ hẹp, chẳng mấy chốc, cô đã động tình. Biết cô chuẩn bị tốt, anh ngồi thẳng dậy. Chuẩn bị tiến vào.
Khoảnh khắc anh bắt đầu đi vào trong cô, cả hai đều rất thoải mái.
Cô vẫn như ngày đầu hai người làm tình, vẫn nhỏ hẹp khiến anh thoải mái đến thở ra.
“Như, có thể thả lỏng một chút không?”- thấy cô nơi chân ra một chút, anh lấy đà đẩy mạnh vào làm cô có điểm đau, cô vẫn chưa thích ứng nhiều với việc anh quá mạnh bạo với mình như vậy.
“A… Viễn… nhẹ thôi.”- cô cất tiếng nỉ non, bám chặt lấy tay anh, móng tay cô bấm mạnh vào cánh tay của anh, nhưng điều đó không khiến anh dừng lại, anh càng cảm thấy hứng thú hơn. Ban đầu là nhẹ nhàng dao động, càng về sau, Doãn Đường Viễn càng ra vào mạnh hơn, mật dịch liên tục chảy ra ướt đẫm một mảng ga giường, Bạch Mặc Như càng kêu anh dừng lại, anh lại càng chiếm giữ cô sâu hơn.
“Viễn, mau dừng lại.”- Bạch Mặc Như không còn cách nào khác là dùng chân kẹp chặt lấy anh. Anh nếu còn động nữa, cô sẽ chết mất.
Hành động này của cô thật ngây thơ, không biết rằng điều đó như thể đang kích thích anh hơn.
“Như, em muốn tôi đến vậy sao?”- anh thở hổn hển bên tai cô, những giọt mồ hôi sớm rơi trên thân thể cô.
“Không, Viễn…”- cô mới nói tới đó, anh đã nắm lấy eo cô, từ phía hạ thân tấn công mạnh mẽ. Cô dám quyến rũ anh như vậy, dám kích thích cực hạn của anh.
Doãn Đường Viễn nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô, tay anh không ngừng xoa bóp lên bầu ngực căng đầy, anh lưu lại trên người cô những hôn ngân tím đỏ.
“Em là của anh, Như…”- khi lên cao trào, anh khẽ nói với cô, cô trên trán đầm đìa những giọt mồ hôi, miệng anh đào hé mở thở ra mệt mỏi.
Cô không nói được gì, cứ thế nhắm mắt lại, về phần ngày mai, cô đã để cho Doãn Đường Viễn quyết định.
Cô vẫn là đang nghỉ phép mà.
Nằm xuống bên cạnh Bạch Mặc Như. Khi anh hỏi cô tới ở cùng anh, cô chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Anh tuyệt không hối hận vì quyết định của mình, anh không muốn cô ở căn phòng đó, thỉnh thoảng lại có một người đàn ông nào đó xuất hiện.
Nhìn cô nhắm mắt ngủ thật yên lành. Anh biết, họ chỉ có với nhau sáu tháng, hết sáu tháng, đường ai nấy đi. Hợp tác và lô đất kia về tay anh, còn cô, không phải mối quan tâm của anh.
Vuốt ve bờ lưng trần, anh hôn nhẹ lên đó.
Bạch Mặc Như, tình yêu đẹp trên đời này là không tồn tại.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Mặc Như vẫn theo thói quen thức dậy, nhưng nhìn đồng hồ cũng đã hơn tám giờ. Cô vẫn nằm trên phòng mình, nhưng nhìn quanh lại không thấy Doãn Đường Viễn đâu cả.
Chợt qua cửa sổ, cô nghe thấy tiếng cười đùa ở sân dưới.
Đứng xuống giường, nhìn qua cửa sổ đầy ánh nắng chói chang, cô thấy anh đnag cùng lũ trẻ bên dưới chơi đùa, anh mặc bộ đồ thể thao thay vì tây trang như hôm qua, có lẽ anh đã đi mua trong lúc cô đang ngủ.
Thấy Bảo Bảo cùng Nhi Nhi và những đứa trẻ bị Doãn Đường Viễn đóng giả quỷ đuổi theo, miệng cô vô thức nở nụ cười, khung cảnh này cũng thật ấm áp đi.
Đang mải ngắm nhìn cảnh tượng đó, Doãn Đường Viễn lại ngước lên cửa sổ phòng nhìn cô.
Hai người cùng nhìn nhau, bất chợt nhưng cũng thật ấm áp. Doãn Đường Viễn có cảm nghĩ cô giống như một thiên thần vậy, ở phía trên cao nhìn xuống, nụ cười của cô khiến không gian như bừng sáng lên. Anh trong lòng cũng có thứ cảm giác kì lạ.
Cụp mắt xuống. Không, anh sẽ không có thứ cảm giác ấy với cô. Sẽ không.
Bạch Mặc Như chuẩn bị hết khoảng hai mươi phút thì xuống sân.
“Anh tưởng em sẽ còn ngủ nữa.”- Doãn Đường Viễn ôm lấy cô, trước mặt bao người mà hôn nhẹ lên trán cô.
“Viễn…”- cô ẩn anh ra, để mọi người cùng lũ trẻ thấy thì còn ra gì chứ? Cô thoáng thấy tiếng cười khúc khích của các sơ cùng bọn trẻ mới lớn đang thì thầm cười cười với nhau gì đó, rồi chúng quay sang cô.
“Chị Như đã lớn thật rồi…”- rồi chúng bỏ chạy khi thấy cô trừng mắt lên.
Đúng là… có trách cũng không thể trách được.
“Sáng nay tôi tới công ty, em cứ ở lại đây, chiều tôi sẽ về sớm đón em qua nhà tôi. Nếu mai em thích đi làm thì đi. Hôm nay cứ nghỉ đã,”- anh vuốt nhẹ tóc cô. Nhẹ nhàng nói.
“Em biết rồi.”- Bạch Mặc Như mỉm cười, gật đầu. dù sao bây giờ tới công ty cũng là muộn, cứ kệ đi vậy.