Cá Cược Em Yêu

Chương 16: Chương 16: Chuyển nhà




Nhìn căn phòng được sắp xếp gọn gàng, Bạch Mặc Như cũng thấy tâm tình khá ổn, cô hiểu rõ quyết định chuyển tới sống cùng anh là thế nào, nhưng cô chấp nhận tất cả. Bởi cô đánh cược toàn bộ trái tim mình cho anh định đoạt. Sẽ không hối hận.

Nhìn đi nhìn lại, sao cô vẫn thấy có điểm thiếu.

“Đường Viễn.”- cô nhẹ giọng lay anh đang ngồi trên sofa đọc báo.

“Chuyện gì?”- anh ngẩng lên, một tay kéo cô ngồi trên đùi.

“Ơ…”- mặt thoáng đỏ, Bạch Mặc Như gạt tay anh ra- “Thế nào trong phòng em lại không có giường?”

“Giường?”- Doãn Đường Viễn khó hiểu nheo mắt, mãi sau anh mới bật cười.

“Em nghĩ sao vậy? Đó là phòng em làm việc thôi.”- anh ôm lấy cô, cắn nhẹ lên phần ngực hở ra sau cổ áo.

“Anh… đừng như vậy.”- tự nhiên anh lại làm gì cô vậy chứ? Đẩy anh ra, cô giọng nói mang chút trách mắng- “Phòng rộng như vậy anh đặt thêm chiếc giường vào đi, không cần tốn thêm một phòng ngủ nữa.”

Căn nhà của anh rất lớn, có biết bao nhiêu phòng cô không muốn tìm hiểu nữa. Chỉ biết cô không cần ở mất hai phòng của anh.

“Em nói vậy là sao?”- Doãn Đường Viễn ôm chặt lấy cô- “Em chính là ngủ cùng với tôi, em nghĩ tôi đưa em đến đây để cho em thuê phòng à?”

Mặt Bạch Mặc Như thoáng tái mét, thì ra cô đã vào nhầm hang sói. Sao cô không nhớ ra điều này chứ?

“Đường Viễn, anh chính là âm mưu từ trước sao?”- cô giọng khủng bố hỏi anh, nếu anh nói không, chính là nói dối không chớp mắt, còn nếu anh nói có, vậy cũng quá trơ tráo rồi.

“Nếu tôi nói không, em sẽ không tin, còn tôi nói có, không phải em sẽ lại dọn đi ngay lập tức sao?”

“Chính là như vậy.”- mặt Bạch Mặc Như cắt không còn giọt máu nhìn Doãn Đường Viễn, chẳng lẽ anh đọc được suy nghĩ của cô?

Anh mỉm cười hôn nhẹ lên chóp mũi cô.

“Ngoan, hôm nay tôi sẽ tạm thời tha cho em, nếu không ngày mai em sẽ không đi làm được.”

“Coi như anh vẫn có tính người.”- Bạch Mặc Như lẩm bẩm.

“Nói xấu gì tôi?”- Doãn Đường Viễn ghé vào tai cô cắn nhẹ.

“Không có.”- Bạch Mặc Như khinh thường hừ lạnh- “Em đi nấu cơm.”

Lúc này, Doãn Đường Viễn có điện thoại, anh nhìn màn hình, mang điện thoại ra ngoài nghe.

“Thế nào? Kế hoạch ổn cả chứ?”- đầu dây bên kia âm thanh nhiễu loạn, chính là thứ âm thanh trong vũ trường.

Doãn Đường Viễn nhìn vào trong bếp, Bạch Mặc Như đang nấu ăn, cô trên môi vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như gió thu. Dường như cô biết anh nhìn cô, cũng quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Cùng nở nụ cười với đối phương.

Anh quay lại, nụ cười trên môi cũng tắt, lạnh lùng nói vào điện thoại.

“Vẫn tốt, cậu khỏi lo, thành công một nửa rồi.”

Bên kia tiếng cười đùa át cả tiếng nói. Họ thi nhau trêu chọc anh. Nhưng lại không thấy tiếng của Kiều Gia Linh.

“Kiều Gia Linh đâu? Cô ấy không tới cùng mấy người à?”

“Cô ta đang uống rượu, đang sầu đời. Ha ha…”- Lâm Nghị Vũ cười lớn vào trong điện thoại.

Bên kia, Kiều Gia Linh miễn cho ý kiến, cô nhìn chăm chú vào viên đá đang tan dần trong rượu.

Vốn ban đầu cô không để tâm chuyện cá cược này, thậm chí còn thấy khá vui, bởi đã năm năm họ chưa chơi trò này, nhưng khi biết đối tượng là Bạch Mặc Như, trong lòng cô cảm giác cực kì khó nói.

Bạch Mặc Như giống người phụ nữ đó.

Sau khi vụ cá cược này bị lộ, liệu mọi chuyện sẽ thế nào chứ?

Doãn Đường Viễn, cậu chung quy cũng chỉ là một thằng đàn ông to xác mới lớn, thành công trong sự nghiệp thì sao chứ? Vẫn là chưa từng có kinh nghiệm yêu đương không phải sao?

Bên này, Doãn Đường Viễn qua loa vài câu rồi cúp máy, đi vào bên trong với Bạch Mặc Như.

Cô đang xào nấu gì đó rất chuyên tâm, dường như không ngó qua anh đứng bên ngoài lần nào nữa.

Tới bữa ăn, hai người không ngồi bàn ăn nữa, mà mang ra sofa vừa ăn vừa xem phim hài, mấy lần hai người cười tới sóng cả nước canh ra nhà, Doãn Đường Viễn lại cúi xuống lau, cứ vậy xem tới hết phim thì cũng tốn đến vài phút lau nhà.

“Viễn, anh có thể rửa bát không?”- Bạch Mặc Như bâng quơ nói, Ngụy Dương Quân vừa gửi tin nhắn dự án cho cô, nói cô làm được ngay thì càng tốt. Có lẽ giờ là lúc cô tận dụng phòng làm việc.

Lên phòng, vừa đi vừa ngoái lại nhìn Doãn Đường Viễn đang cho bát đĩa vào máy rửa, Bạch Mặc Như cũng thấy thật thỏa lòng.

Người như anh biết làm việc nhà là rất hiếm đó.

Mở cửa phòng đi vào, cô mở laptop bắt đầu làm việc. Cũng quên luôn dưới nhà đang có người đang xếp bát xếp đĩa, rồi ngồi luôn dưới đó chờ bát đĩa rửa xong.

Màn hình điện thoại sáng, tiếng chuông điện thoại vang khắp phòng, đến khi Bạch Mặc Như nhìn đến đã là không muốn nghe, khóe môi nở nụ cười khinh khỉnh. Cũng thật biết quan tâm nhau đi.

Nếu cho cô lựa chọn từ đầu, hẳn cô sẽ mang họ Lewis chứ không phải họ Bạch này.

Mọi chuyện, cứ vậy đi.

Đêm khuya, khi cô vẫn đang làm việc thì cửa phòng mở ra.

“Muộn rồi, em có nghĩ nên đi ngủ không?”- Doãn Đường Viễn tiến vào, ôm nhẹ lấy cô.

“Công việc còn một chút nữa, em làm nốt đã.”- cô nắm lấy tay anh đặt trên vai mình.

“Mau về phòng ngủ thôi, công việc có thể để mai mà.”

Doãn Đường Viễn thật không muốn cô vì công việc này nọ kẻ kia giao cho mà coi thường sức khỏe của mình. Anh vươn tay lưu lại dữ liệu rồi tắt máy, cúi xuống bế cô trở về phòng.

“Viễn… anh nói đêm nay sẽ không…”- Bạch Mặc Như giãy dụa muốn xuống. Doãn Đường Viễn càng ôm chặt cô hơn.

“Anh chưa nói qua sẽ để em phải mệt.”- khóe môi nở nụ cười tà ác, anh đặt cô lên giường, bắt đầu công cuộc khám phá cơ thể cô, lần thứ n.

Về việc ngày mai, anh cam đoan sẽ không để cô dậy muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.