“Em có thể tự đi được mà.”- Bạch Mặc Như vừa vội vàng mặc quần áo, vừa nói vọng ra ngoài với Doãn Đường Viễn.
Cô thật tức giận mà. Anh hôm qua nói sẽ chỉ một lần, ai ngờ khiến cô mệt lử, kết cục sáng dậy cô bị muộn mà anh thì nhởn nhơ trên giường.
“Em có thể nghỉ làm ở đó và tới làm cho tôi cũng được.”
Nói đùa, cô mới không cần 24/24 giáp mặt anh như vậy.
Xuống nhà, Doãn Đường Viễn trên tay là chùm chìa khóa xe, đợi sẵn Bạch Mặc Như trước cửa.
“Tôi sẽ đưa em đi, rồi tới Doãn Tư, cũng tiện đường thôi.”- bộ dạng thản nhiên của anh khiến cô bật cười.
Tiện đường? con đường đó là đường một chiều, anh đưa cô tới Ngụy Đằng thì sẽ phải đi lên một đoạn xa mới vòng lại được. Vậy mà anh nói là tiện đường sao?
Nhưng thôi, anh đã muốn đưa cô đi làm thì kệ đi. Cô bị muộn là lỗi ở anh mà.
Lên xe, Bạch Mặc Như hai mắt díu lại. Đêm qua cô chính là không ngủ yên, giờ thật muốn nằm ườn ra cả ngày. Từ bao giờ cô bị nuôi thành thứ thói xấu này chứ?
“Tới nơi rồi Như.”- thấy cô ngủ say trong tình trạng bình yên như vậy, anh cũng không muốn đánh thức, nhưng vì anh mà cô muộn làm, anh không muốn cô lại giận anh nữa.
Mệt mỏi mở ra hai mắt, Bạch Mặc Như thở dài.
“Tất cả là do anh.”- rồi cô quay ra mở cửa. thế nhưng cửa thế nào cũng không mở được.
Cô mặt ảo não quay lại.
“Doãn Đường Viễn, anh lại giở trò gì? Em đã muộn làm rồi.”
Anh kéo người cô lại, một ngụm cúi xuống hôn lên môi cô. Cô chỉ kịp ư lên vài tiếng, hai tay đẩy thế nào anh cũng không buông, cứ vậy, Doãn Đường Viễn hôn dần xuống cổ, trên đó mà hôn mạnh, gặm cắn, tạo thành một hôn ngân đỏ rực, đối với làn da trắng nõn của cô là một tương phản lớn.
“Viễn, anh làm gì…”- Bạch Mặc Như nhìn trong gương thấy dấu hôn ngân liền kêu lên.
“Tôi đánh dấu lên em, nên nhớ, em là của tôi, chứ không phải của ai khác.”- Doãn Đường Viễn giọng trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Anh nói lời này chính là tuyên bố cô không được có bất kì ý gì với Ngụy Dương Quân.
Bạch Mặc Như kéo cao cổ áo sơ mi, nếu người khác thấy, cô biết giải thích sao chứ?
“Được rồi.”- cô mỉm cười- “Em vào làm đây.”
“Hẹn gặp lại em…”- Doãn Đường Viễn nói. Sau khi Bạch Mặc Như đi khỏi, anh mới nói tiếp- “…sau nửa tiếng nữa.”
Nở nụ cười sâu, anh vòng xe rời khỏi đại sảnh Ngụy Đằng.
“Xin lỗi, Ngụy tổng, em tới muộn.”- Bạch Mặc Như áy náy nhìn Ngụy Dương Quân, cô đã nghỉ hai ngày, hôm nay đi làm thì lại đến muộn. Bỗng nhiên cô thấy mình thật tắc trách.
“Không sao.”- Ngụy Dương Quân đang kí văn kiện thì Bạch Mặc Như đi vào, anh cũng cười với cô- “Em khỏe rồi chứ?”
“Dạ, em đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh”- cô gật đầu, chuyện cô ngất đi trong buổi tiệc toàn công ty đã biết, cô còn được Doãn Đường Viễn đưa về, họ lại càng bàn tán xôn xao hơn.
Cô không biết nên giải thích ra sao, chỉ nói qua loa hai người là bạn bè rồi chuồn vội, mấy chuyện bàn tán trong công ty thật sự rất đáng sợ, cô không muốn rước mệt vào thân.
“Tôi tưởng nếu em mệt thì có thể nghỉ thêm, hôm qua tôi có tới thăm em nhưng không thấy em ở nhà. Hỏi chủ chung cư thì… họ nói em đã dọn đi.”
“Em về cô nhi viện với các sơ.”- Bạch Mặc Như vội giải thích, cô không muốn ai biết chuyện cô tới ở cùng Doãn Đường Viễn. Chuyện này khá nhạy cảm, nó không hay khi nói ra cho người thứ ba.
Ngụy Dương Quân gật đầu.
“Ừm, vậy em chuẩn bị chút tài liệu, lát nữa chúng ta có dự án với Doãn Tư.”
Bạch Mặc Như trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Hợp tác với Doãn Tư? Sao khi nãy cô không nghe Doãn Đường Viễn nói qua điều này chứ?
Thôi được rồi, anh cũng chỉ như các đối tác khác mà thôi.
Về bàn làm việc, Bạch Mặc Như soạn ra các giấy tờ, tài liệu của dự án chung cư cao cấp A, lúc này, cô có để ý tới một mục.
Tập đoàn Kim Đỉnh.
Bạch Mặc Như hừ nhẹ, cũng tham gia nữa sao? Này là có mục đích gì chứ?
“Tổng giám đốc.”- cô nhỏ giọng gọi Ngụy Dương Quân đang làm việc ở bàn đối diện.
“Chuyện gì vậy?”- anh ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Kim Đỉnh cũng tham gia dự án này sao? Em tưởng họ chỉ hợp tác với nhưng tập đoàn nửa nước ngoài thôi chứ?”
Đây là điều Bạch Mặc Như ngạc nhiên nhất, họ lại định giở trò gì?
Ngụy Dương Quân ậm ừ một chút, anh giải thích.
Hiện giờ Kim Đỉnh đang ngày càng đi sâu vào thị trường Trung Quốc, nếu chỉ hợp tác với những tập đoàn đa lĩnh vực nửa nước ngoài sẽ không được hay cho lắm. Và sẽ hơi khiến các tập đoàn như chúng ta cảm thấy không có cảm tình. Vậy thôi.”
Bạch Mặc Như gật gật đầu đã hiểu, nhưng cô biết, họ còn có mục đích khác.
Nhìn Bạch Mặc Như sau đó trầm tư, Ngụy Dương Quân cũng quay vào làm việc. Anh biết những điều cô nghĩ. Kim Đỉnh cũng không hẳn vì ngoại giao mà hợp tác cùng Ngụy Đằng.
Nếu mọi chuyện cứ vậy diễn ra, xem chừng sẽ tốt.