Cá Cược Em Yêu

Chương 7: Chương 7: Rượu vào làm loạn




Mọi chuyện sau đó trở nên thật bình thường, cô mời anh đi uống vài ly, cũng không ngờ vài ly lại trở thành ba chai rượu nặng, khiến cô một chút cũng không nhận ra mình là ai.

Cô say nhưng không loạn, chỉ là gục đầu sang một bên mà ngủ, anh định đưa cô lên xe đến nơi ở của mình, nhưng cô nhất quyết nói muốn về chỗ cô. Anh cũng không từ chối.

Tới nơi, lục trong ví của cô thấy có một chùm chìa khóa, anh bế cô lên thang máy, tới phòng của cô, mở ra cánh cửa, anh mang cô vào bên trong.

Đặt cô lên giường, Doãn Đường Viễn ngắm nhìn gương mặt của cô. Cô xinh đẹp, thanh tú, nhưng cá tính cũng rất mạnh, tuy vậy, bên trong sự cá tính đó cũng là một con người chất chứa đầy tâm sự mà không biết tỏ cùng ai.

Hôm nay, cô lại lựa chọn anh là người để bày tỏ, chắc cũng không dễ dàng gì.

Nhưng dường như chỉ ngắm nhìn cô thôi cũng khiến anh không kìm lại được. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô, rồi cũng không nỡ rời xa tư vị ngọt ngào ấy. Anh biết mình đang muốn gì.

Cởi đi quần áo trên người, cũng lột bỏ bộ đồ công sở trên người cô, cảm giác của anh cũng khá hồi hộp.

Điều này, có vẻ không dễ như trong phim ảnh đâu.

Cô thật đẹp, thân hình quyến rũ như một ác ma dụ người khác phạm tội.

Doãn Đường Viễn tiếp tục hôn lên môi cô, lấy sức mút vào, cô cũng thật ngọt ngào, thật đáng yêu.

Bạch Mặc Như thấy trong người thật nóng, cảm giác ham muốn chẳng hiểu từ đâu xông tới, lại có gì đó ngưa ngứa trên môi. Cô tham lam hôn lại, cô không quản đây là ai, vì cô thấy trong người nóng quá. Thứ cảm giác này cô chưa từng thấy qua bao giờ.

“Ưm…”- tiếng rên rỉ kiều mị phát ra, Bạch Mặc Như vòng tay qua ôm lấy Doãn Đường Viễn, chủ động chạm thân thể mình lên người anh, cô chỉ biết, người này có thể giúp cô giải được thứ cảm giác trên người.

Doãn Đường Viễn không ngờ cô sẽ chủ động, cũng không biết làm thế nào. Dành ra vài giây chiến đấu với lí trí, rốt cục bộ ngực áp sát người anh khiến anh không thở nổi nữa.

Bạch Mặc Như chỉ nhắm nghiền mắt. Cô mặc kệ cho sự việc đi đến đâu thì đi.

Doãn Đường Viễn dịu dàng hôn khắp cơ thể cô. Ánh mắt lóe lên tia gian trá, anh mở miệng.

“Làm cho tôi hài lòng trước, tôi sẽ thỏa mãn em.”

Bạch Mặc Như không chịu nổi nữa, cô mở mắt, ôm lấy Doãn Đường Viễn rồi vật anh xuống, ngồi lên bụng anh. Cô cúi xuống, áp thân thể lên anh, dùng đôi môi miết từ từ một đường từ môi Doãn Đường Viễn xuống cổ, xuống qua cơ bụng rắn chắc.

Chỉ là Doãn Đường Viễn không ngờ được cô lại chủ động đến mức này.

Anh không thở nổi nữa, cô chủ động, cô quá quyến rũ.

“Mau hôn nó đi…”- anh vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói ẩn một chút lạnh, sau đó, hành động tiếp theo của Bạch Mặc Như khiến Doãn Đường Viễn cũng phải rên lên.

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ hôn lên nơi kia giữa hai chân anh. Cô dùng tay cầm lấy bộ phận đó dao động lên xuống, một tay vô thức chạm vào nơi tư mật của mình. Cô cũng chảy không ít xuân dịch.

Vật đó càng trở nên thô to, cô dùng miệng hàm trụ nó, dao động phun ra lại nuốt vào.

Doãn Đường Viễn cảm thấy trong miệng cô cảm giác rất tốt, ấm áp, anh đẩy thân dưới lên để cô nuốt sâu hơn, Bạch Mặc Như cũng vì động tác này mà hơi nhíu mày, cô không thể ngậm vào được hết, nhưng cô vẫn làm theo trong vô thức.

Anh nhẹ nhàng dao động trong cô, cô vẫn phát ra những tiếng ưm ưm thở dốc. Đó càng làm anh thấy muốn cô hơn nữa, đẩy thân nhanh lên trên nhiều lần nữa, anh thở dốc càng đậm, cuối cùng trong miệng cô mà xuất ra.

Bạch Mặc Như nhíu mày, liếm đi tinh dịch trên môi. Người cô có cảm giác thật lạ.

Doãn Đường Viễn cảm thấy trận khoái cảm chưa từng có, anh ngồi dậy, ôm lấy Bạch Mặc Như, hôn môi cuồng nhiệt rồi đặt cô xuống dưới thân.

“Chúng ta sẽ thử xem rốt cục ai sẽ thắng.”

Nhẹ nhàng tiến vào, Bạch Mặc Như tuy là lần đầu nhưng dưới tác dụng của rượu cồn, cô chỉ bị đau một chút, lại thêm cảm giác khoái lạc chưa từng có, cô dướn người lên đón nhận sự ra vào của Doãn Đường Viễn, môi rên rỉ kiều mị.

“Em thật chặt, a…”- một dòng nhiệt nóng chảy ra, Doãn Đường Viễn cúi đầu nhìn xuống.

Thì ra… cô là lần đầu tiên.

Anh không biết nên lo lắng hay vui mừng nữa. Anh làm thế này… liệu có bị coi là cưỡng hiếp không?

Thôi kệ đi, đàn ông một khi đã làm là làm tới cùng, anh sẽ không dừng lại.

Cả đêm dài đó là những tiếng rên rỉ kiều mị, những tiếng xin anh dừng lại, tiếng cả hai cùng đạt đến cực điểm khoái lạc.

Sáng hôm sau, Bạch Mặc Như theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy để đi làm thì phát hiện toàn thân đau nhức.

Cô còn đang bị vây lại bởi một vòng tay thật chặt.

Đêm qua… rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

“Đã tỉnh sao?”- giọng nói vang lên từ phía sau. Cô giật mình, cô biết cái giọng này của ai rồi.

Mọi sự việc diễn ra đêm qua ùa về trong trí nhớ. Là cô và Doãn Đường Viễn đã phát sinh quan hệ đêm qua.

Có nghĩ thế nào cô cũng không tin được hai người đã xảy ra tình một đêm. Hơn nữa, cô cũng thật quá mức chủ động đi.

“Sao không trả lời tôi?”- anh ghé sát vào tai cô, đêm qua cô thực sự mê người. Lần đầu tiên của cô là do anh có được, hai người cùng lăn lộn tới tận tờ mờ sáng, cô mới mệt quá mà thiếp đi.

Bạch Mặc Như thở dài trong lòng, làm cũng đã làm rồi, cô ngồi dậy, nén cảm giác đau đớn lại.

“Em định đi đâu?”- Doãn Đường Viễn nắm lấy tay cô. Sáng dậy cô không nằm yên đi còn định làm gì chứ?

“Tôi phải đi làm.”

“Khỏi cần, hôm nay em nghỉ đi.”- anh phất tay, hôm nay anh muốn cô ở bên anh.

Bạch Mặc Như vẫn đứng dậy. hôm trước cô đã nghỉ rồi, hôm nay cũng không thể nghỉ được, lỡ giám đốc lại tìm đến tận đây thì không phải cô sẽ chết sao?

Sau mọi ngăn cản của Doãn Đường Viễn thì Bạch Mặc Như vẫn quyết định tới công ty làm việc.

“Anh còn không mau đi.”- còn nằm lì trên giường làm gì không biết.

Doãn Đường Viễn nheo mắt.

“Em xác định muốn tôi đứng dậy?”

“Vậy chứ còn sao nữa.”- chẳng lẽ anh ta muốn nằm lì trên giường của cô mãi sao?

Doãn Đường Viễn nhún vai một cái rồi hất chăn ra ngồi dậy.

Bạch Mặc Như lập tức biết mình sai lầm, quay vội người đi ra. Miệng lẩm nhẩm.

“Đồ biến thái.”

Cô thế nào lại quên anh ta mới dậy nên không mặc đồ chứ?

Ra phòng bếp nấu tạm một bữa sáng cho hai người, Bạch Mặc Như cũng có suy nghĩ không hiểu tại sao Doãn Đường Viễn cứ như âm hồn bám theo cô vậy? Cô xác định đâu làm gì anh ta?

Điện thoại để trên bàn lại reo liên hồi. Cầm lên, thấy dãy số thì cô chợt thấy việc mình say rượu thất thân còn may mắn hơn việc này.

“Tôi đã nói sẽ không đồng ý, nên mong anh đừng làm phiền tôi nữa, nếu còn, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối đời tư, anh lúc đó hãy tự bào chữa chính mình cho tốt.”- cô nhấc điện thoại lên chính là nói nguyên một tràng như vậy rồi cúp máy.

Người đầu dây bên kia thở dài thườn thượt, cô cũng thật quá cứng rắn đi.

“Chuyện gì vậy?”- Doãn Đường Viễn dựa vào cửa nhà bếp nhìn Bạch Mặc Như khó chịu dập điện thoại.

“Không có gì.”- cô nhanh chóng mang ra hai đĩa trứng tráng đặt lên bàn, rồi lại đi pha thêm hai cốc sữa.

Nhìn Bạch Mặc Như tất bật chuẩn bị bữa sáng, Doãn Đường Viễn có cảm giác cô thật thích hợp làm một người vợ, một người phụ nữ của gia đình.

“Chuyện tối qua…”- anh mở lời thì cô ngắt đi.

“Chúng ta đều là người trưởng thành, không phải sao?”- cô vẫn khuấy sữa, miệng trả lời anh- “Tôi lại không bắt anh chịu trách nhiệm, anh lo cái gì?”- cô chính là như vậy, đối với mọi chuyện đều là không để tâm.

Doãn Đường Viễn ban đầu nghĩ cô sẽ muốn anh chịu trách nhiệm hay gì đó, nên anh sẽ có nhiều cơ hội với cô. Không ngờ cô lại nói ra như vậy.

Chẳng lẽ, cô không cần một điều gì từ anh hay sao?

“Em không nghĩ sẽ cho chuyện của chúng ta một cơ hội à?”- Doãn Đường Viễn khoanh tay trước ngực, hỏi cô, đây là điều anh thấy băn khoăn nhất, cô không thích anh, hay cô cảm thấy họ không có cơ hội?

Đặt hai cốc sữa lên bàn, cô ngồi xuống.

“Cơ hội?”- thầm nghĩ trước giờ cô đã bỏ qua biết bao nhiêu cơ hội rồi, cơ hội có một gia đình mới, cơ hội có một cuộc sống sung túc hơn, cơ hội có một tình yêu đầu đời tươi đẹp.

Cô gác đi tất cả để đến với mục tiêu của đời mình: Thành đạt.

Cô muốn thành đạt để chứng minh cho các sơ biết, cô đã trưởng thành, và sẽ luôn luôn nhớ đến công ơn nuôi dưỡng của các sơ, cũng là để cho hai người kia biết, không có họ, cô vẫn sống thật tốt, và hạnh phúc.

Giờ đây, cơ hội có một tình yêu, hay nói đơn giản chính là một đoạn tình cảm đầu đời đã xuất hiện. Cô liệu có nên nắm lấy?

Một người đàn ông mới gặp qua ba lần, liệu cô có thể gạt đi rào cản để đến với cơ hội này không?

Có lẽ nên để thời gian quyết định.

Cô không trả lời anh, thay vào đó im lặng ngồi ăn, anh thấy cô không muốn trả lời nên cũng không nói thêm gì.

Sau khi ăn xong, cô tới công ty, mà anh cũng rời đi, trước khi anh đi, cô còn nghe loáng thoáng mấy cụm từ “ăn gì” hay “đi chợ” gì đó, cũng không muốn để ý. Giờ cô chỉ lo một chuyện.

Làm thế nào để giải thích với sếp vì sự mệt mỏi của cô hôm nay đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.