Đầu giờ chiều, Ngụy Dương Quân nhận được cuộc gọi từ cha, nói anh về nhà gấp, anh cũng nghĩ nên về rồi, hai người chào tạm biệt, Bạch Mặc Như cũng nói sáng mai sẽ đi làm trở lại.
Sau khi anh trở về, Bạch Mặc Như lại nhận được cuộc gọi từ Lam Kính.
Cô nhất định sẽ không đến cái quán bar đó nữa. Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Dập máy một cách phũ phàng, cô tiếp tục nằm dài trên sofa xem tivi. Đúng lúc này, chuông cửa lại kêu.
Thật mệt mỏi mà, cô có còn được coi là người ốm không đây?
“Ai đó?”- mở cửa, bên ngoài là một anh chàng cầm một bó hoa hồng đỏ.
“Chào cô, cô có phải Bạch Mặc Như không?”- anh chàng điện hoa lấy ra giấy bút.
“Phải rồi.”- cô nhìn bó hoa dò xét. Cô có quen ai có mấy sở thích tặng hoa hòe vớ vẩn này đâu nhỉ?
“Xin cô kí dùm vào đây.”
Dù khó hiểu nhưng Bạch Mặc Như vẫn kí và nhận lấy bó hồng đỏ chói mắt.
Mang bó hồng vào nhà, nhìn thấy có tấm thiệp nhỏ rơi ra. Cô cầm lên, mở ra thì thấy viết trong đó mấy chữ.
“Mong chờ ở em một cuộc hẹn- Doãn Đường Viễn.”
Mắt đẹp nhíu lại. Là hắn. Sao hắn biết nơi cô ở chứ?
Định nhắm bó hoa vào thùng rác, nhưng bó hoa này cũng thật đẹp, mà cô thì lại thích hoa hồng.
Thở ra tỏ vẻ khó chịu, cô cắm bó hoa vào chiếc bình thủy tinh đã trống không. Rồi lại tiếp tục nằm dài xem phim.
Nhưng bộ phim dù hay, cô vẫn không cho nổi vào đầu.
Cái tên Doãn Đường Viễn kia lí do gì mà tặng hoa cho cô. Không phải hôm đó cô đã từ chối rồi hay sao?
Bạch Mặc Như xùy xùy mặc kệ mọi thứ. Cô đứng dậy chuẩn bị cơm chiều. Sáng mai còn đi làm nữa.
Sáng hôm sau, cô đi làm với một khuôn mặt khá mệt mỏi, cả đêm qua không ngủ được vì suy nghĩ.
Chỉ trong cùng một ngày cô đã có ba người đàn ông đứng trước cửa, trong đó có một người là người ngoại quốc, trong lúc ăn cơm, những lời hàng xóm nói bên ngoài không phải cô không nghe thấy.
Quả là đáng sợ. Đến ngủ cũng không yên vì lo nghĩ mọi người sẽ nghĩ gì về mình hôm sau.
“Thư kí Bạch.”
“Giám đốc.”- cô quay sang bàn làm việc của Ngụy Dương Quân- “Có chuyện gì ạ?”
“Xem ra cô vẫn còn rất mệt thì phải.”- anh nhìn cô, tay xếp gọn giấy tờ trước mặt- “Sáng đã ăn gì chưa?”
Bạch Mặc Như lúc này mới giật mình. Sáng nay dậy sớm, cô cũng lại quên ăn.
Và thế là sau khi nhìn thấy khuôn mặt cười gượng của Bạch Mặc Như, Ngụy Dương Quân đã rất bao dung mà đi xuống canteen mua đồ ăn cho cô, còn cô thì chột dạ ngồi lì trên ghế.
Giám đốc Ngụy thật quan tâm cô. Nhưng mà… nghĩ tới đây, Bạch Mặc Như mỉm cười. Anh hình như đang đặt niềm tin nhầm chỗ thì phải.
“Mau ăn thôi kẻo nguội.”- anh đưa một suất cơm sáng cho cô.
“Cảm ơn giám đốc, phiền anh quá.”- cô mỉm cười đón lấy.”
Anh sau khi đưa cơm xong cũng ngồi vào bàn làm việc, nói là làm việc nhưng thỉnh thoảng lại nhìn sang cô. Cũng đôi khi là hai mắt chạm nhau.
Một ngày làm việc cũng là bình yên như thế. Cuối ngày, anh tỏ ý muốn đưa cô về, nhưng cô nói không cần.
Bởi hôm nay, là sinh nhật cô. Cũng là cái ngày buồn nhất trong năm.
Cô quyết định đi bộ ra hồ gần đó, dạo qua một lát rồi mới quay về. Lẽ ra cô sẽ về cô nhi viện. Trong bữa ăn lần trước các sơ cũng dặn cô nhớ về, mọi người không nói sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng cô biết, nếu trở về, nhất định sẽ nhận được một bữa tiệc đầy bất ngờ.
Nhưng cô nói, năm nay cô sẽ không về.
Không phải cô không muốn về, mà cô muốn thử cảm giác không có sinh nhật một năm xem sao.
Đi dạo được một đoạn, cô dừng lại ở chỗ có một vườn hoa nhỏ sát hồ.
“Có phải đang cô đơn không?”
Bạch Mặc Như quay ra, khi thấy rõ là ai, cô cũng chẳng nói chẳng rằng, lại tiếp tục quay ra ngắm hồ.
“Em có ngắm nữa ngắm mãi thì hồ cũng không thể trở thành đại dương đâu.”- người đàn ông phía sau vẫn tiếp tục nói, giọng thản nhiên.
Bạch Mặc Như quay lại, kẻ có khuôn mặt lạnh như băng kia, giọng nói cũng thản nhiên vô tình đến vậy.
Cô chán ghét anh ta? Không, anh ta cũng chẳng làm gì quá đáng để cô phải ghét cả.
“Hôm nay là sinh nhật tôi.”- cô bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Doãn Đường Viễn thấy cô tự nhiên nói như vậy cũng im lặng nghe cô nói.
“Tôi chưa từng có một sinh nhật bên cha mẹ. Nhưng kể từ bốn năm gần đây, tôi đã không cảm thấy nuối tiếc.”
Cô cúi xuống cười, nụ cười chất chứa nhiều tâm sự. Bao nhiêu năm nay những tâm sự từ đáy lòng cô chẳng biết nói với ai, hôm nay tình cờ gặp người này lại kể ra hết.
Vậy gọi là gì đây?
Xúc động mà ra chăng?
Chờ cho nụ cười buồn của cô dần tắt, anh mới cất tiếng.
“Nếu đã không còn nuối tiếc, sao phải buồn bã làm gì nữa?”
“Không nuối tiếc không có nghĩa là quên.”- cô quay ra nhìn anh.
Hôm nay anh mặc vest xám, cô còn nhớ ngày đầu anh mặc vest đen, vest đen với anh mới là hợp nhất.
“Nhưng nếu không quên được, em sẽ buồn.”- anh tiến đến vuốt lên mái tóc cô. Mùi hương cỏ tươi mát thoang thoảng xung quanh. Hai người cũng không nói gì nữa, lặng yên mà đứng cạnh nhau.
Đây là lần gặp mặt chính thức thứ hai giữa hai người. Mà sao, cảm giác lại bình yên đến vậy?
Trong mỗi người có một suy nghĩ riêng, cô chỉ nghĩ đơn giản giờ thì có một người cùng mình trải qua sinh nhật trong im lặng.
Còn anh, cũng chỉ nghĩ tới kế hoạch sắp tới của mình.