Sáng sớm hôm sau, khi bụng vẫn đang ê ẩm, lại đang trong giấc ngủ ngon thì Bạch Mặc Như bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Chợt mở mắt, nhìn đồng hồ. mắt cô trợn tròn.
Mười một giờ trưa.
Thôi xong, cô muộn làm rồi.
Nhưng còn người ngoài cửa?
Cố gắng sức đứng dậy, dạ dày cô chỉ giảm đau được chút ít, nên việc đi lại cũng thật khổ sở.
Mở cửa ra, khi thấy đó là ai, cô sập mạnh cửa rồi quay vào.
Thì ra cũng dai đến dạng đó rồi.
“Cô Bạch, cô Bạch, xin cô hãy mở cửa.”- người đàn ông với giọng New York chuẩn đứng bên ngoài gọi vọng vào, đã cất công đến tận đây, sao có thể về không chứ?
Bạch Mặc Như mặc kệ tiếng gọi bên ngoài, cô vào phòng bếp lấy đồ ăn ra nấu bữa trưa, cũng quên mất không gọi cho Ngụy Dương Quân báo nghỉ.
Luật sư Ed sau một hồi gọi bên ngoài cùng bấm chuông cũng không có hồi đáp, vì vậy mà buồn bã đứng bên ngoài. Anh hứa sẽ lo được vụ này, vậy mà đến gặp còn không gặp được, nói gì đến nói chuyện?
Thấy bên ngoài có một hộp thư nhỏ, anh lấy giấy bút cùng tấm card của mình viết lên vài chữ rồi nhét vào hộp thư. Không biết nên làm gì tiếp theo, anh chán nản ra về.
Ăn được một chút, bụng dạ cô đã đỡ hơn khi nãy, bên ngoài chuông cửa lại kêu.
Thật bực mình, cô đã nói không muốn gặp mà anh ta còn cố cái gì?
Có lẽ nên ra nói cho dứt điểm.
“Tôi đã nói sẽ không…”- mới nói đến đây, cô đã im bặt vì người đứng trước mặt mình.
“Giám đốc Ngụy…”
Chợt thấy giám đốc xuất hiện trước cửa nhà, cô ngạc nhiên tới cực điểm. Là có chuyện gì mà anh lại xuất hiện ở đây vậy?
Ngụy Dương Quân sáng nay không thấy cô đi làm thì không biết vì sao. Bởi từ khi làm thư kí cho anh chưa bao giờ cô nghỉ một buổi nào, gọi điện thì không liên lạc được, nên anh phải gấp rút tiến độ công việc để tới nhà cô xem thế nào.
Tới nơi, hỏi thăm được phòng của Bạch Mặc Như, lên tới nơi thì thấy một anh chàng ngoại quốc mặt thất thểu đi về, bấm chuông được hai lần thì Bạch Mặc Như đi ra, còn nói tiếng Anh là sẽ không gì đó. Chính xác chính là nói với người ngoại quốc kia rồi.
Anh ho nhẹ một tiếng.
“Tôi chỉ là qua xem có chuyện gì mà cô không tới làm hôm nay thôi.”
Bạch Mặc Như cứng đờ, lẽ ra cô nên biết là ai mới nói chứ?
“Giám đốc Ngụy, thật ngại quá, đêm qua về tôi bị đau dạ dày, uống thuốc rồi ngủ tới trưa nay luôn.”- cô tránh khỏi cửa, làm động tác mời vào- “Anh vào nhà ngồi chơi, tôi sẽ đi lấy nước.”
“Cô đã đỡ nhiều chưa?”- tạm bỏ qua một bên cái anh chàng ngoại quốc kia, Ngụy Dương Quân lo lắng hỏi, anh đi vào ngồi trên sofa, quan sát căn phòng này.
Không gian tuy không rộng lớn, nhưng chính là ấm áp, trên tường là bức ảnh cô nhi viện, trong đó có Bạch Mặc Như, các sơ và bọn trẻ đang chơi đùa.
Anh đứng ra đó để quan sát kĩ hơn, cô nhìn trong bức ảnh thật vui vẻ, nụ cười cũng thật hồn nhiên, khi đứng cùng lũ trẻ, cô như hòa vào trong đó, tựa như chính cô cũng là một trong số chúng, khiến anh không khỏi nở nụ cười.
“Đó chính là nơi tôi lớn lên.”- Bạch Mặc Như rót trà ra cốc, bình thường cô rất ít khi uống trà, hôm nay pha lại, có cảm giác như nước trà bị quá một chút.
Giọng cô nhẹ nhàng.
“Tôi từ khi năm tuổi đã nhận thức được việc mình bị bỏ rơi. Cha mẹ đã gửi tôi lại cô nhi viện. Suốt hai mươi năm ròng.”
Cô đến đứng cạnh anh, chạm tay lên bức ảnh chỗ có tòa nhà và tấm biển phía trên: “Cô nhi viện Bảo Hiên”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cha mẹ sẽ tới tìm tôi. Bởi đã xác định vứt bỏ chính đứa con của mình, thì sẽ là không bao giờ tìm lại.
Tôi cũng đã không hiểu vì sao họ lại bỏ rơi tôi.”- ánh mắt cô không chất chứa bi thương như bốn năm trước. Giờ cô đã khác rồi, trong mắt cô chính là vẻ ngoan cường, mạnh mẽ, không chịu thua thứ số phận trớ trêu đó.
“Tôi sẽ sống tốt, cho dù không có họ.”
“Tôi tin cô đã làm được.”- Ngụy Dương Quân nhìn cô mỉm cười, bằng không, cô làm sao có thể tốt nghiệp đại học chỉ với ba năm ngắn ngủi, rồi một phát đã chứng minh được tài giỏi của mình mà vào làm thư kí cho anh?
Bạch Mặc Như mỉm cười không nói. Dù gì chuyện cũng từ thời nào, giờ cô một chút cũng không muốn nhớ tới họ.
“Anh tới đây rồi, vậy có thể ở lại cùng tôi ăn trưa không? Dù sao quay lại công ty cũng chẳng còn gì.”- Bạch Mặc Như vào bếp, nói vọng ra- “Tôi tay nghề có thể coi là có thể ăn, ít nhất sẽ không khiến anh chạy qua chạy lại.”
Ngụy Dương Quân vì pha trò của cô mà bật cười, anh đi vào bếp, thấy cô đang ướp thịt cùng xào cần tây.
“Có cần tôi phụ một tay không?”- anh mỉm cười tiến đến.
“Không cần đâu.”- cô nhăn mũi lắc đầu- “Tôi có thể tự làm được.”
Nói rồi cô quay lại làm tiếp công việc của mình.
Thấy biểu cảm đáng yêu của Bạch Mặc Như, Ngụy Dương Quân không khỏi cảm khái hôm nay không tới Doãn Tư quả chính xác, anh có thể nhìn thấy biểu cảm dễ thương đó của cô. Nhìn cô lúc đó y như con mèo con vậy.
Anh cũng theo ý cô ra bàn ăn ngồi chờ, hai người cùng im lặng, chẳng ai nói với ai câu gì, nhưng không gian cũng thật bình yên.
“Nào, ăn thôi, xong rồi này.”- Bạch Mặc Như bê từng món ra bàn ăn, mùi thơm lan tỏa vào trong không khí.
Ngụy Dương Quân đỡ lấy từng đĩa trên tay cô. Tay hai người chạm nhau, dường như có cảm giác gì đó kì lạ, khiến hai người đều khó mở miệng.
Bữa trưa diễn ra tạm coi là vui vẻ. Hai người thỉnh thoảng sẽ nói vài chuyện vui gì đó, anh kể ngày anh du học bên Mĩ, ở kí túc cùng các bạn, cô kể những ngày ở cô nhi viện, mọi người đã vui vẻ, hòa thuận thế nào.
“Cô không nghĩ sẽ tìm họ sao?”- Ngụy Dương Quân gật gù- “Cha mẹ cô ấy.”
Bạch Mặc Như nhìn anh, cô bật cười.
“Họ bỏ rơi tôi, vậy tôi việc gì phải chạy theo mưu cầu sự thương hại?”
Ngụy Dương Quân trầm ngâm một lúc mới mở lời.
“Kì thực sống như cô cũng là một cách, tự lập, tự lo cho mình.”- anh ngẩng đầu lên- “Đôi khi phải biết chấp nhận cái mình thiệt thòi để mà vươn lên.”
Bạch Mặc Như mỉm cười không nói, cô biết mình cần phải làm những gì, cô càng không phải dạng phụ nữ yếu đuối.
Ăn xong, Ngụy Dương Quân tình nguyện vào rửa bát, Bạch Mặc Như cũng không từ chối.
“Cảm ơn giám đốc nhé, tôi không ngại đâu.”- cô bình thản đi ra mở tivi lên xem, thoáng nghe bên trong bếp có tiếng cười và tiếng bát đĩa va chạm nhau.
Ngụy Dương Quân ở bên trong, đường đường chính là một giám đốc, đi ăn cơm nhà thư kí còn phải rửa bát, cái này cũng thật quá buồn cười đi.
Bạch Mặc Như lấy thuốc đau dạ dày uống, lúc nãy cô lỡ ăn hơi nóng nên bụng dạ có vẻ sắp biểu tình.
Điện thoại reo, nhìn thấy số điện thoại trong đó, cô ấn xuống nút tắt.
Cô có quyền được làm người vô tình chứ.
Đợi cả sáng cũng không thấy Ngụy Dương Quân cùng Bạch Mặc Như, cho trợ lý gọi điện tới thì nhận được thông tin Bạch Mặc Như nghỉ làm, Ngụy Dương Quân sau khi giải quyết nhanh công việc ban sáng cũng về sớm luôn. Doãn Đường Viễn quả thực có quá nhiều điều không hiểu.
Bạch Mặc Như rốt cục coi anh là ai?
Từ chối anh, thậm chí là mỉa mai anh, sau đó coi như không quen biết anh. Đến hôm nay lại trốn tránh không gặp anh.
Anh từ khi nào thì gặp phải một người như cô chứ?
Được rồi, cứ chờ xem, anh nhất định sẽ thu phục được cô.