Chung Tình ngồi ở mép giường ngây ngô một lúc lâu, trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng nước chảy. Mạnh Tưởng đã tắm xong, anh xả nước vào bồn. Chung Tình căng thẳng, vội vàng đứng dậy, không cẩn thận va vào chiếc ghế ở cạnh giường, thốt lên tiếng rên khẽ. Cô lo lắng nghiêng đầu nhìn về phía phòng tắm, may mà Mạnh Tưởng chưa ra.
Trong tình trạng bối rối, cô đi về phía tủ quần áo, đầu óc vẫn suy nghĩ lung tung. Cô vừa tìm quần áo thay, vừa có chút phiền muộn, không nên nghĩ nữa, không được nghĩ nữa. Mạnh Tưởng đã không để ý, mình để ý cái gì? Chỉ là, chọn tới chọn lui, cô vẫn không chọn được bộ đồ nào. Cô cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại buồn bực như vậy, nhưng nghĩ đến những việc mình làm trong quá khứ, trong lòng lại hoảng hốt. Cô xoa xoa ngực, Mạnh Tưởng, Mạnh Tưởng, trong đầu lại hiện lên ánh mắt dịu dàng của anh.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Mạnh Tưởng bước ra ngoài.
Chung Tình vội vàng đứng dậy đi về phía anh, nhưng vừa nhìn thấy anh, mặt lại đỏ lên.
Anh khỏa thân, bên hông chỉ được bao quanh bởi một chiếc khăn tắm, tóc ướt rủ xuống, trên ngực vẫn còn mấy giọt nước, sáng lên trong ánh đèn phòng tắm. Cô nhất thời thất thần, nhìn chằm chằm vào ngực anh, mặt không tự chủ đỏ lên.
Mạnh Tưởng nhìn cô ngẩn người, ngực cũng phập phồng, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế. Anh mỉm cười nói, "Nước pha xong rồi, nhanh đi tắm đi."
Lúc này Chung Tình mới lấy lại tinh thần, đỏ mặt xoay người, lấy một bộ đồ trong ngăn tủ, vội vã đi vào phòng tắm.
Mạnh Tưởng nhìn cánh cửa phòng tắm, cười.
Chung Tình cởi quần áo, để thân thể chìm vào làn nước ấm áp. Cảm giác ấm áp từ cơ thể truyền vào trong lòng, suy nghĩ bắt đầu trôi dạt, cô dùng tay đập đập nước, nhìn làn nước gợn sóng, cảm giác trong lòng rốt cuộc trở nên rõ ràng. Thật ra thứ cô để ý không phải quá khứ của Mạnh Tưởng, mà là vì cô không phải một người hoàn mỹ. Nghĩ đến việc Mạnh Tưởng coi cô như một thứ trân bảo, cô lại tự tay phá nát tình cảm ấy, không chỉ tổn thương anh, còn tổn thương chính mình. Trong nội tâm tự ti và mặc cảm, cô đâu thể nào xứng với tình yêu của anh, xứng với sự chờ đợi của anh? Cô khổ sở tự trách, mình phải làm sao mới bù đắp được những tổn thương đã gây ra cho anh.
Chung Tình ngồi trong nước hồi lâu, sự buồn bực vẫn chưa tiêu tan. Cho đến khi nước dần dần lạnh đi, cô mới đứng dậy. Thay bộ đồ sạch sẽ, cô không đi ra ngoài ngay. Cô cầm máy sấy sấy khô tóc, tiếng động ồn ào khiến suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn. Cô biết mình không còn là Tình Tình thuần khiết trong lòng anh, cho dù cô giả vờ không để ý, trong đáy lòng vẫn sợ anh chán ghét cô.
Rốt cuộc, Chung Tình cũng đi ra khỏi phòng tắm.
Đèn phòng ngủ đã tắt, Mạnh Tưởng chỉ để đèn tường, ánh đèn u ám bao phủ căn phòng, nhàn nhạt ưu nhã. Chung Tình cố gắng mỉm cười đi về phía Mạnh Tưởng đang ngồi dựa vào đầu giường, từ khi cô bước ra khỏi cửa, anh vẫn nhìn theo cô không dời mắt.
Mạnh Tưởng cố gắng đè nén sự kích động trong ngực, làm bộ bình tĩnh nhìn cô. Cô mặc một bộ váy ngủ rất gợi cảm, sa tanh đen mỏng dính trên người, khiến cơ thể như ẩn như hiện. Anh không thể dời tầm mắt khỏi cô, nhưng cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể đè nén.
Chung Tình xoay người tắt đèn phòng tắm, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ngọn đèn ngủ.
Trong ánh sáng u ám, Mạnh Tưởng lên tiếng, tiếng nói khàn khàn đè nén vang lên trong phòng lại đặc biệt quyến rũ, "Tình Tình."
Nghe thấy giọng nói nam tính trầm thấp ấy, Chung Tình không tự chủ cả người khẽ run lên, trong lòng yên lặng đáp lại, Tưởng Tưởng. Nhưng cô không thể bước lên phía trước, trong lòng vẫn bị dày vò bởi sự áy náy.
Mạnh Tưởng không nhìn thấy vẻ mặt cô, thấy cô không động đậy, giật mình đứng dậy, vòng qua giường đi về phía cô.
Chung Tình nhìn thân hình cao lớn của anh đến gần, trái tim lại đập cuồng loạn.
Mạnh Tưởng đứng trước mặt cô, ngắm nhìn cô, Chung Tình không dám động đậy, cũng không nói lên lời. Anh đột nhiên mỉm cười, trong mắt Chung Tình, nụ cười ấy vô cùng mê người, trái tim lại đập như điên.
Mạnh Tưởng dắt cô về phía giường, thân thể của cô hơi run rẩy.
Mạnh Tưởng để cô ngồi xuống mép giường, chậm rãi ngồi bên cạnh cô.
Chung Tình cố gắng nuốt xuống, thân thể cứng ngắc.
Mạnh Tưởng đỡ vai cô, để cô đối mặt với anh, ánh mắt sâu thẳm.
Chung Tình cắn môi, không dám nhìn thẳng vào anh.
Mạnh Tưởng không cho cô trốn tránh, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, anh chậm rãi hỏi, "Tình Tình, em lo lắng phải không?"
Chung Tình cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không dám nhìn anh.
Mạnh Tưởng chậm rãi hôn lên mặt cô, mí mắt cô rung rung, không dám đáp lại.
Mạnh Tưởng hôn cô một lát, rồi từ từ lùi ra, anh giữ mặt cô, ngắm nhìn. Trên mặt cô không có vẻ vui sướng, chẳng lẽ trong lòng cô vẫn lo lắng? Anh vuốt mặt cô, thương tiếc hỏi, "Tình Tình, em sao vậy?"
Chung Tình từ từ mở mắt, nhìn ánh mắt ân cần của anh, trong lòng lại càng áy náy, cô nặn ra một nụ cười, khẽ lắc đầu.
Mạnh Tưởng vẫn giữ chặt mặt cô, không cho cô trốn tránh, "Nói cho anh biết, em đang nghĩ gì?" Anh từng nói sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, nhưng tại sao khuôn mặt cô vẫn toàn vẻ buồn bã.
Chung Tình không thể đối mặt với ánh mắt thâm tình của anh, trong lòng đau đớn, cô phải nói thế nào đây? Cô đau lòng cho anh, lại càng căm ghét bản thân mình hơn.
Mạnh Tưởng vẫn dịu dàng vuốt mặt cô, giọng nói nhu hòa, "Tình Tình, chúng ta đã là vợ chồng, cho dù là chuyện gì, xin em hãy nói cho anh biết."
Chung Tình nhìn anh, trong đôi mắt sâu thẳm kia, vĩnh viễn chỉ có khuôn mặt của cô, cô rung động, nhẹ giọng nói, "Em xin lỗi."
Chỉ ba chữ đơn giản, cũng là sự hối hận sâu sắc của cô.
Mạnh Tưởng nhìn khuôn mặt đấu tranh và do dự của cô, rốt cuộc hiểu ra. Anh nhẹ nhàng cười, kéo mặt cô lại gần, dịu dàng hôn. Từ lông mày, khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng là môi. Anh nhẹ nhàng động chạm đầy thương tiếc, cô run run cảm nhận sự dịu dàng của anh, trong lòng lại càng đau đớn.
Cuối cùng Mạnh Tưởng nhìn vào khuôn mặt cô, "Đồ ngốc." Giọng nói bình thản không rõ yêu thương, trái tim cô quặn thắt, chua xót và đau lòng. Anh.... Mới là đồ ngốc.
Anh ôm cô, tiếp tục hôn lên mặt cô, "Có phải đang đau lòng cho anh không?" Chung Tình nhắm mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Anh lại hôn cô, "Tình Tình, em đừng đau lòng. Thật đấy, từ khi em đồng ý kết hôn với anh, mỗi ngày anh đều tự nhủ, anh lập tức sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế giới." Cô hơi mở mắt, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt anh đầy ấm áp.
Anh cười nói tiếp, "Bởi vì khi anh đã quyết định buông em ra, em lại quay trở về bên cạnh anh, đó là cảm giác hạnh phúc nhất, em biết không? Giống như một trái tim đã ngừng đập đột nhiên bị kích điện mà đập trở lại, loại cảm giác hạnh phúc đó giống như được bơm khí đến khi phình to lên, phình to đến mức mỗi ngày anh đều suy nghĩ xem nó có phải là một giấc mộng không, một giấc mộng anh tưởng tượng ra."
Anh vuốt trán cô, "Nhưng đây không phải là mộng, em thật sự đã ở trước mặt anh, ôm được, hôn được. Mỗi lần ôm em, anh đều cảm thấy rất chân thật. Anh muốn cảm ơn em, đã để anh có thể yêu em như vậy."
Trái tim Chung Tình quặn lại, chóp mũi chau xót, trong mắt có một thứ chất lỏng muốn trào ra ngoài.
Mạnh Tưởng nâng mặt cô, nhẹ nhàng cúi xuống, dịu dàng hôn lên khóe mắt cô, để những giọt nước mắt chảy vào miệng anh.
Chung Tình kích động ôm lấy anh, ôm thật chặt.
Mạnh Tưởng từng chút từng chút hôn khô nước mắt của cô, cô dâu hạnh phúc thì không thể khóc.
Chung Tình ôm anh, lẩm bẩm nói, "Mạnh Tưởng, em không tốt, em không xứng đáng với...."
Anh hôn lên môi cô, nuốt toàn bộ những lời đang nói dở của cô vào bụng, trên đời này cô là người duy nhất anh cần, chỉ có cô mới xứng.
Chung Tình mềm nhũn đón nhận nụ hôn của anh, chậm rãi, triền miên rồi nóng bỏng, rốt cuộc cô thấp giọng kêu lên, "Tưởng Tưởng."
Mạnh Tưởng cắn vào môi cô, không ngừng ngâm nga, "Yêu anh, giống như anh yêu em."
Trong lòng Chung Tình kích động, yêu anh, yêu anh nhiều hơn so với anh yêu em.
Cô không tránh né nữa, cùng anh cuốn vào lửa nóng.
Anh cắn vành tai cô, mơn trớn lưng cô.
Cô thở hổn hển, phát ra tiếng rên rỉ, tay anh vẫn tiếp tục vuốt ve cô.
Anh hôn lên cổ cô, đặt cô xuống giường, thân thể chậm rãi phủ lên người cô.
Cô cảm thấy thân thể bị đè ép, hô hấp khó khăn, nhưng trọng lượng của anh lại khiến cô có cảm giác an toàn.
Anh chậm rãi hôn cô, tay luồn vào trong váy, vuốt ve mông cô.
Cô đặt hai tay lên ngực anh, nhẹ nhàng tách ra một khoảng cách, quyến rũ nhìn anh.
Anh chấn động nhìn cô, có chút kinh ngạc, cô không thoải mái sao?
Cô ngượng ngùng cười một tiếng, khẽ đẩy anh ra, từ từ ngồi dậy. Anh nằm nghiêng một bên, lẳng lặng nhìn cô.
Chung Tình ngửa ra, kéo chiếc váy qua đỉnh đầu, Mạnh Tưởng nhìn vẻ đẹp của cô, hô hấp trở nên dồn dập.
Tóc Chung Tình hất ra phía sau, mái tóc đen dài khiến làn da trắng như tuyết càng trở nên rõ ràng. Mạnh Tưởng chỉ có thể cảm nhận thân thể đang từ từ biến hóa.
Chung Tình cúi người về phía anh, anh nuốt vào cổ họng khi nhìn thấy những đường cong của cô. Lưng cong trơn nhẵn, chiếc eo thon nhỏ duyên dáng, bộ ngực cao, cặp chân thon dài, hai bầu ngực đầy đặn thấp thoáng trước mặt, anh cảm thấy máu trong người chảy cuồn cuộn. Ôi, anh thật muốn dùng sức bóp chặt hai bầu ngực của cô.
Cô chậm rãi bò lên trên người anh, hai tay ôm cổ anh, anh cảm thấy mùi hương xộc vào mũi, ôn hương mềm mại trong ngực, hai tay tự động vòng ôm lấy cô.
Chung Tình hôn mặt anh, thân thể từ từ di động, bộ ngực cao vút ma sát lên ngực anh, làm khát vọng bùng cháy. Cô cảm thấy tay anh ôm càng lúc càng chặt, khiến hông cô hơi đau.
Cô không ngừng hôn lên mặt anh, giống như lúc nãy anh đã làm, dùng đầu lưỡi chạm vào ngũ quan của anh. Anh mở đùi, để cô nằm vào giữa hai chân, cảm thấy cơ thể cô chấn động, muốn lui về phía sau. Hai tay anh dùng sức giữ chặt cô trong ngực, đầu gối miết nhẹ từ bắp đùi cô lên phía trên, cô rung động muốn chạy trốn, nụ hôn cũng ngừng lại.
Anh từ bị động trở thành chủ động, bắt đầu hôn lên mặt cô, chân cũng không dừng lại, không ngừng ma sát, nghe thấy cô thở dốc, thân thể anh tiếp tục thỏa mãn.
Bàn tay to ôm lấy mông cô, lúc nãy nhìn cô cởi váy ngủ, để lộ ra chiếc quần lót màu đen, trong đầu chỉ có một ý niệm, anh muốn đi vào trong cô. Bây giờ rốt cuộc anh cũng có thể làm được chuyện ấy. Anh đưa tay vào trong quần lót, dùng sức vuốt ve mông cô. Chung Tình cảm thấy cả người tê dại, tiếng rên rỉ cũng trở nên lớn hơn.
Anh dường như rất thích cảm xúc này, lực vuốt càng mạnh, đầu gối thỉnh thoảng miết lên nơi mềm mại giữa đùi cô, khiến cả người cô nhũn ra, tay cũng không ý thức ôm lấy đầu anh.
Anh bắt đầu vuốt ve bằng cả hai tay, kéo mông cô lại gần, cúi xuống, đầu lưỡi chen vào phần ngực đầy đặn đang bị áo lót che đậy. Sự xâm nhập bất ngờ khiến cô thở gấp ngả đầu ra sau, cơ thể dậy sóng.
Giọng anh trầm khàn, "Cởi khuy áo ra."
Cô run rẩy mở mắt, thấy anh đang nhìn xuống, ánh mắt cháy bỏng.
Cô đưa tay tháo khuy áo lót.
Ngực cô vừa được giải phóng, đầu lưỡi ướt át lập tức ma sát hai nụ hoa mẫn cảm, cô khó chịu cử động thân thể, cố gắng tránh ra.
Hai tay anh dùng chút lực, giữ chặt mông cô, mở miệng ngậm lấy đầu ngực cô.
A... Cô bị cảm giác ướt át kích thích đến mức hét lên, thân thể run rẩy.
Anh mút vào rồi thả ra, khiến cô kịch liệt rung động. Cô chỉ có thể ôm chặt đầu anh, những sợi tóc bết lại với nhau.
Anh vô cùng kiên nhẫn gặm nhấm từng chút da thịt cô, giống như mỗi gang mỗi tấc đều là một thứ mỹ vị khiến anh khát vọng cực độ, cô chỉ có thể mặc cho đôi môi hừng hực lửa của anh du hành trên cơ thể mình.
Cô đã không thể suy nghĩ được gì nữa, thân thể bị anh ôm chặt, đè ép.
Cho đến khi anh ngừng lại ở giữa hai chân cô, thân thể cô bắt đầu căng thẳng, kịch liệt run rẩy.
Nhưng anh không để cô né tránh, tách đầu gối cô, để nơi bí mật nhất của cô từ từ mở ra. Cô bấm tay vào vai anh, khẩn trương không biết phải làm sao.
Anh cúi người, chậm rãi hôn, nhẹ nhàng quỳ giữa thân thể cô, từ từ dời xuống phía dưới.
Ôi không.... Anh lại.... hôn ở nơi đó của cô. Không.... Chung Tình giãy dụa, cơ thể lại bị kích thích, vô cùng hưng phấn. Anh giữ chặt hai chân cô, không cho cô giãy dụa, đầu lưỡi tinh tế đưa vào nơi mềm mại ấy, cô cảm thấy tất cả thần kinh dường như đang nhảy điệu samba, máu cuồn cuộn trong người. Cô thở đứt quãng, gọi tên anh, nhưng thân thể không thể nào ngừng run rẩy.
Giọng nói của cô đã bắt đầu trở nên khản đặc, gọi tên anh cũng chỉ còn là một tiếng thầm thì. Anh bá đạo đùa nghịch nơi mẫn cảm nhất của cô, đầu lưỡi nóng bỏng không ngừng ra vào, cô cảm thấy bụng quặn lại, hơi nóng vẫn không ngừng tăng lên, càng ngày càng mãnh liệt, giọng nói của cô cũng mơ hồ hơn.
Cô không biết sự hành hạ này đến bao giờ mới kết thúc, nhưng thân thể càng lúc càng trở nên trống rỗng. Cô cắn môi gọi tên anh, liên tục, gấp gáp, tay bấm chặt hơn vào vai anh.
Anh rốt cuộc cũng ngẩng đầu, hôn lên bụng cô, đầu lưỡi giống như con rắn liên tục vẽ những vòng tròn nhỏ. Cô thở dốc, cơ thể lại bắt đầu bùng lên, cô rên rỉ lắc lắc đầu, Tưởng Tưởng, Tưởng Tưởng.
Anh nâng chân cô lên, kẹp bên hông, thân thể nặng nề đè xuống.
Một khắc trước vẫn còn trống rỗng, giờ phút này lại lập tức được lấp đầy. Khi anh thật sự tiến vào, họ cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Dường như đã chờ đợi cả thế kỷ, khát vọng chôn sâu trong đáy lòng rốt cuộc bộc phát.
Lúc đầu anh vô cùng dịu dàng, nhưng dần dần, anh không thể kiềm chế được nữa. Động tác trở nên cuồng dã và mạnh mẽ, mỗi lần đều khiến cô đau đến mức nhíu mi, cô lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ theo từng động tác của anh. Anh chăm chú nhìn vẻ mặt cô, tay không ngừng xoa lên nơi mẫn cảm nhất ấy, dùng giọng nói mê hoặc gọi tên cô, "Tình Tình, Tình Tình." Cô thở hổn hển, thân thể co lại, cặp mắt mê man nhìn khuôn mặt vì hưng phấn mà trở nên vô cùng yêu mỵ của anh, trong lòng lại càng thêm xúc động.
Anh cảm thấy cô đang dần dần thích ứng, bắt đầu gia tăng tốc độ. Thân thể cô rung động theo chuyển động của anh, anh kéo hai tay cô qua đầu.
Tình Tình, anh yêu em, yêu em rất nhiều. Bây giờ, rốt cuộc chúng ta đã có thể ở bên nhau. Anh gào thét tấn công, dường như muốn dồn tất cả tình yêu của mình vào cuộc xâm lược này. Chỉ có khi vùi sâu vào trong cô mới khiến anh có cảm giác chắc chắn, cô đã hoàn toàn thuộc về anh.
Một tiếng gầm khẽ, thân thể anh kịch liệt run rẩy, cuối cùng bùng nổ trong người cô.
Cô suy yếu vô lực rên rỉ, thân thể anh đè trên người cô. Đôi môi ẩm ướt hôn lên những giọt mồ hôi trên mặt cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo cô.
Thật lâu sau, anh mới chậm chạp rời khỏi người cô, nằm xuống bên cạnh. Tay anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, cô dịu dàng nhìn anh, vô cùng quyến rũ. Nhịp tim tăng nhanh, anh hôn lên môi cô, hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Hôn một hồi lâu, anh đứng dậy, đi vào phòng tắm. Đến khi anh ra ngoài, cô đã nghiêng người ngủ thiếp đi. Anh ngồi ở mép giường, ngón tay không nhịn được nhẹ nhàng xoa lên ngực cô, thân thể lại bắt đầu động đậy. Anh hít sâu một hơi, đè nén khát vọng trong người, ôm cô vào phòng tắm.
Đêm hôm ấy, Mạnh Tưởng ôm Chung Tình từ phía sau, thỏa mãn ngủ say.