Hôm tổ chức hôn lễ, họ hàng hai nhà Chung Mạnh cũng tới. Đồng nghiệp công ty Mạnh Tưởng cũng đến chúc mừng, Chung Tình chỉ mời một vài đồng nghiệp thân thiết ở công ty quảng cáo lúc trước làm việc, vợ chồng Mike và Alex. Họ vừa nghe thấy cô kết hôn, đều không ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới. Luyến Kinh và Kỳ Viễn chia nhau làm phù dâu, phù rể. Hai cặp tuấn nam mỹ nữ gây nên một trận ồn ào, mọi người đều rối rít khen môn đăng họ đối.
Trên mặt Chung Tình cả ngày đều là nụ cười hạnh phúc, Mạnh Tưởng vẫn ở gần bên cạnh cô. Lúc Mạnh Tưởng mời thuốc Chu Cần, Chu Cần thành tâm chúc họ mãi mãi hạnh phúc.
Sau khi kết thúc nghi thức kết hôn, Luyến Kinh đưa Chung Tình vào phòng thay quần áo. Trên đường đi về phòng, hai người nghe thấy có tiếng nói chuyện.
"Nghe nói chú rể đáng lẽ là người khác, hình như họ Chu thì phải, không biết sao cuối cùng lại đổi người."
Vừa nghe thấy thế, sắc mặt Chung Tình thay đổi, Luyến Kinh lo lắng nắm chặt tay cô.
Một giọng nữ khác vang lên, "Mình nghe nói cô dâu bị người ta từ hôn, chú rể hôm nay là người yêu cũ của cô ta." Tiếng nói chuyện mỗi lúc một nhỏ, còn lẫn cả tiếng cười.
Lưng Chung Tình cứng ngắc, tiếp tục đi về phái trước. Cô biết mình hủy bỏ hôn lễ, sau đó lại đổi người kết hôn, nhất định sẽ bị họ hàng nghị luận đàm tiếu. Tuy nhiên bố mẹ an ủi cô, họ hàng sẽ không nói gì cả, mà sự thật cũng không phải như vậy. Không chỉ có cô bị người ta chỉ trỏ, Mạnh Tưởng và người nhà họ Mạnh chắc chắn cũng bị bàn tán, thứ khiến cô khó chịu chính là, người ta nói Mạnh Tưởng trở thành kẻ phá đám. Những lời này cô không muốn để Mạnh Tưởng biết, không muốn làm anh đau lòng vì cô. Chỉ có điều, nghĩ đến chuyện Mạnh Tưởng vì cô mà phải chịu những lời chê trách ấy, trái tim vẫn nhói đau.
Luyến Kinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chung Tình, lo lắng hỏi, "Tiểu Tình, cô không sao chứ?"
Chung Tình khẽ cười, "Không sao." Cô không sợ người khác nói gì về mình, chỉ sợ Mạnh Tưởng đau lòng. Cô không có gì không vui, miệng là của người ta, đâu thể cấm người ta nói, chỉ là cô không muốn Mạnh Tưởng nghe thấy. Hôm nay là ngày vui, cô muốn dùng nụ cười hạnh phúc nhất của mình để đáp lại tất cả sự nghi ngờ, ở bên cạnh Mạnh Tưởng là hạnh phúc lớn nhất của cô.
Luyến Kinh nhìn vẻ mặt tươi cười của Chung Tình, trong lòng thoáng buông lỏng, vội vã đưa cô vào phòng dành cho cô dâu.
Tiệc đã bắt đầu, mọi người vui vẻ động đũa. Mạnh Tưởng chu đáo ở ngoài phòng tiệc chào hỏi khách, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng cô dâu, chờ Chung Tình thay đồ rồi ra cùng nhau mời rượu.
Rốt cuộc Chung Tình cũng đi ra. Cô mặc một bộ sườn xám dài màu đỏ, vai choàng một chiếc khăn nhiều màu sắc, dáng người lả lướt như ẩn như hiện, tóc dài tao nhã búi lại sau gáy, uyển chuyển động lòng người. Mạnh Tưởng đã nhìn cô trang điểm kiểu này nhiều lần, nhưng hôm nay nhìn lại, lòng vẫn gợn sóng nhộn nhạo, cô thật sự rất xinh đẹp.
Mạnh Tưởng bước nhanh tới đón cô, Luyến Kinh khẽ đẩy Chung Tình vào người anh, anh thuận thế ôm cô vào ngực, nói nhỏ bên tai cô, "Vợ, em đẹp quá!"
Tim Chung Tình đập mạnh, hơi thở ấm áp của anh phảng phất bên tai, nóng rực, khiến mặt cô đỏ ửng, càng thêm động lòng người. Cô khẽ cúi đầu, khóe miệng cười nhẹ, rất thích nghe giọng nói của anh, như có một dạng từ tính đặc biệt, khiến tim cô đập không tuân theo quy luật, giống như một mệnh lệnh hạnh phúc.
Mạnh Tưởng ngắm cô mấy giây, rốt cuộc thu tầm mắt, ôm eo cô, đi về phía khách khứa.
Luyến Kinh và Kỳ Viễn cùng họ đi từng bàn để mời rượu, hơn nữa cũng đỡ rượu thay họ. Mạnh Tưởng và Chung Tình cầm ly rượu nhỏ nở nụ cười kính tất cả khách khứa, tất cả mọi người cười chúc họ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
Lúc họ đến một bàn mời rượu, Chung Tình nghe thấy một giọng nói quen quen, thì ra người bàn tán sau lưng chính là họ, họ hàng xa của Mạnh gia. Chung Tình mỉm cười theo sát Mạnh Tưởng chào hỏi, cũng nhiệt tình mời rượu, nói họ cứ ăn uống thoải mái. Những người họ hàng kia khen Mạnh Tưởng có phúc khí, cô dâu thật xinh đẹp. Mạnh Tưởng cười rất vui, Chung Tình cũng cười, ánh mắt lạnh nhạt. Trong lòng họ không hề nghĩ như vậy, không sao cả, họ chỉ là người qua đường, chỉ cần Mạnh Tưởng vui là được rồi.
Kính rượu xong, tiệc cưới cũng kết thúc.
Mạnh Tưởng và Chung Tình một khắc cũng không được nghỉ ngơi, lại bắt đầu lục tục tiễn khách.
Đến khi tiễn hết những người khách cuối cùng, hai người đã vô cùng mệt.
Mạnh Tưởng ôm Chung Tình, thương tiếc hỏi, "Có mệt không?" Chung Tình cười lắc đầu, không, một chút cũng không mệt. Mạnh Tưởng cười khẽ, đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc bên tai cô, rõ ràng ánh mắt đầy mệt mỏi, cô còn nói không.
Mạnh Tưởng ôm Chung Tình đi đến bên dãy bàn cuối cùng, Luyến Kinh và Kỳ Viễn đã chuẩn bị một vài món ăn để họ cho vào bụng. Họ bận rộn suốt một ngày, tối nay gần như chưa ăn gì.
Bố mẹ hai nhà đã tiễn họ hàng xong, cũng bảo hai người nhanh ăn cái gì đó, không nên để bụng đói.
Tiểu Duệ và Lâm Tuyền thay họ đi tính tiền, Luyến Kinh và Kỳ Viễn giúp dọn dẹp.
Chung Tình thật sự rất đói, cầm đũa ăn, Mạnh Tưởng nhìn cô ăn, cười bảo cô ăn chậm một chút. Chung Tình thấy anh vẫn nhìn mình, cũng không thể nào ăn tiếp, đau lòng gắp một miếng thịt gà đưa lên miệng anh. Mạnh Tưởng há miệng cắn, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, Chung Tình bị nhìn đến nóng mặt, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục ăn.
Sau khi hai người ăn no, mọi thứ cũng đã được dọn dẹp xong.
Kỳ Viễn và Luyến Kinh nói sẽ đưa họ về, Chung Tình cho rằng hai người cũng đã bận rộn một ngày, nhất định rất mệt, nên cứ về trước. Kỳ Viễn lại kiên trì nói sẽ đưa họ về, hôm nay người vất vả nhất chính là Chung Tình, Mạnh Tưởng.
Bố mẹ hai nhà tự lái xe về nhà mình, Chung Duệ và Lâm Tuyền cũng đưa con về, Kỳ Viễn lái xe đưa họ đến nhà tân hôn.
Đến dưới lầu Mạnh gia, Mạnh Tưởng và Chung Tình mời Kỳ Viễn và Luyến Kinh lên nhà ngồi một chút, họ cười thúc giục, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng.
Chung Tình bị họ nói mặt đỏ tới mang tai, Mạnh Tưởng lại chỉ mỉm cười không nói, Kỳ Viễn chở Luyến Kinh rời đi.
Hai người về đến nhà, Chung Tình vào phòng thay lễ phục. Ở phòng ngoài, Mạnh Tưởng ngồi dựa trên ghế sofa không nhúc nhích. Âu phục bị anh tùy tiện ném trên ghế, áo sơ mi để mở hai, ba cúc, lộ ra bộ ngực gợi cảm. Mạnh Tưởng tựa người vào ghế sofa, tóc rối lòa xòa trên trán, làm giảm đi sự trầm ổn thường ngày, nhưng lại tăng thêm sự tiêu sái không thể kiềm chế được. Chung Tình si ngốc nhìn anh, lồng ngực phồng, Mạnh Tưởng, chồng của cô.
Mạnh Tưởng đột nhiên quay đầu nhìn cô, Chung Tình ngượng ngùng vội hạ tầm mắt, mặt càng thêm đỏ, bị anh nhìn thấy bộ dáng si mê của mình, thật là mắc cỡ.
Mạnh Tưởng nhìn cô mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, trong lòng không khỏi kích động, Tình Tình rốt cuộc đã trở thành vợ của anh.
Khóe miệng Mạnh Tưởng khẽ nhếch lên, ngồi dậy, hơi lắc đầu, những sợi tóc tán loạn trên trán. Chung Tình lặng lẽ giương mắt nhìn động tác của anh, nhịp tim càng trở nên cuồng loạn, tại sao mọi cử động của anh tối nay đều trở nên mị hoặc như vậy, dường như bất cứ lúc nào cũng thu hút cô, khiến cô không thể cưỡng lại.
Mạnh Tưởng đi về phía cô, "Nghỉ ngơi một chút đi, anh đi pha nước cho em tắm."
Chung Tình nhấc tay, kéo anh lại, anh xoay người nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc.
Chung Tình ôm tay anh, thẹn thùng nói, "Để em đi." Cô là vợ anh, những chuyện đó để cô làm.
Mạnh Tưởng ngẩn ra, nhìn Chung Tình xoay người đi vào phòng ngủ. Mạnh Tưởng đứng tại chỗ không động đậy, trong lòng vẫn mơ màng vì ánh mắt dịu dàng của cô.
Khó khăn đã qua đi. Tình Tình, Tình Tình, mọi thứ còn đẹp hơn so với tưởng tượng.
Anh chậm rãi đi vào phòng ngủ, phòng tắm trong phòng ngủ chính sáng đèn, cô đang ở bên trong. Anh đi vào.
Chung Tình đưa tay kiểm tra nhiệt độ của nước. Cô ngồi bên cạnh bồn tắm, cầm một chai tinh dầu thơm đổ vào nước, loại này có thể làm giảm mệt nhọc, rất có ích với Mạnh Tưởng. Cô cho tay vào nước, khuấy nhẹ để hòa tan tinh dầu, sau đó đặt một chiếc khăn tắm lên thành bồn để anh có thể lấy được dễ dàng. Lại kiểm tra nhiệt độ nước một lần nữa, rất thích hợp, cô mới hài lòng đứng lên.
Quay người lại, thấy Mạnh Tưởng dựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn cô.
Mặt Chung Tình đỏ ửng, "Nước pha xong rồi." Nói xong không dám nhìn anh, đi thẳng ra ngoài cửa.
Lúc đi ngang qua người Mạnh Tưởng, anh nhẹ nhàng duỗi tay ôm cô vào ngực, nhịp tim cô thiếu chút nữa vang lên thành tiếng. Anh ôm rất nhẹ, hơi thở mãnh liệt bao vây cô, bây giờ cô chỉ cần nghe thấy hơi thở của anh thì bắt đầu chóng mặt.
Mạnh Tưởng chậm rãi ôm chặt lấy cô, hơi thở phảng phất bên tai,"Chúng ta cùng nhau tắm đi."
Mặt Chung Tình đỏ đến tận cổ, thân thể vội vàng tránh khỏi vòng ôm của anh.
Mạnh Tưởng cười nhẹ buông cô ra, nhéo nhéo gò má hồng của cô, "Anh đùa thôi." Chung Tình thẹn thùng đẩy anh ra, vội vàng rời khỏi phòng tắm.
Mạnh Tưởng nhìn cửa phòng tắm khép lại, lắc đầu cười nhẹ, anh lại dọa cô sợ.
Chung Tình vỗ vỗ trái tim đang đập cuồng loạn, vội vàng ra phòng ngủ, treo bộ âu phục của anh vào tủ quần áo. Sau đó bắt đầu sửa sang lại giường mới. Nhìn chiếc giường màu đỏ, mặt cô lại đỏ lên. Cô không còn là một thiếu nữ chưa từng trải sự đời, nhưng đã lâu rồi không hề qua lại với bạn trai, hơn nữa, việc quen bạn trai trước đây của cô chỉ giới hạn trong ôm và hôn. Bởi vì những người bạn trai đó thường giống như Chu Đồng, trung hậu đàng hoàng, đối với chuyện quan hệ nam nữ, họ rất tôn trọng cô, không yêu cầu nhiều. Bạn trai cho rằng cô bảo thủ, nhưng không biết rằng cô không muốn cùng họ có quan hệ quá thân mật.
Nhưng bây giờ đột nhiên trở thành vợ của Mạnh Tưởng, cô vẫn chưa biết phải thích ứng thế nào. Trí nhớ của cô về anh vẫn dừng lại ở vòng ôm năm mười tám tuổi ấy. Cô kinh ngạc nhìn tấm đệm màu đỏ, nghĩ năm đó Mạnh Tưởng yêu thương cô như thế nào, cho dù cô muốn gì, anh cũng sẽ tìm cách làm cô thỏa mãn. Thậm chí khi cô chủ động quyến rũ anh, anh run run ôm cô, không dám hôn, nhưng cuối cùng lại vì cô mà mất đi lí trí. Khi đó mặc dù chỉ muốn trả thù, nhưng cô có thể cảm nhận được, lúc anh ôm cô thật sự rất vui.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, trái tim hơi co lại. Những chuyện của Mạnh Tưởng ở đại học, cô đã biết từ lâu, cô biết anh từng có mấy người bạn gái, anh cũng không phải chỉ thuộc về một mình cô. Nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện anh ôm người khác, trái tim vẫn không tránh khỏi có chút chua xót. Cô sao có thể ích kỷ như vậy, là cô tổn thương anh trước, cô làm sao có thể đòi hỏi chứ?
Chung Tình nhẹ nhàng vuốt ve tấm đệm, chậm rãi nhìn về phòng tắm. Nghĩ đến lời trêu đùa lúc nãy của anh, mặt lại nóng lên. Mạnh Tưởng, em phải làm gì để cho anh hạnh phúc đây?