Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em

Chương 57: Chương 57




Hôn lễ ngày một gần, việc mua sắm đồ đạc cũng đã chuẩn bị gần xong, mấy ngày nay Chung Tình có chút rỗi rãi.

Ban ngày, cô ở nhà ngây ngô buồn bực, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút. Xe đã đưa đi bảo dưỡng, cô đành phải bắt taxi ra ngoài.

Đi dạo suốt buổi chiều, cô cũng không có gì cần mua, nên mua cho Mạnh Tưởng hai chiếc áo sơ mi. Vốn cô đang định bắt taxi về nhà, nhưng đợi nửa ngày cũng không có chiếc xe nào, cô không thể làm gì khác hơn là đi xe buýt.

May mà trên xe có chỗ ngồi, cô xách túi giấy ngồi xuống ghế ở gần cuối xe. Chỉ chốc lát sau, có một cậu nhóc nam sinh cũng lên xe, ngồi bên cạnh cô. Chung Tình vẫn nhìn ra ngoài cửa, chẳng qua chỉ liếc một cái, không để ý lắm.

Xe chậm rãi khởi động, rời bến.

Chung Tình nhìn đường phố ngoài cửa sổ, từng đôi tình nhân tay trong tay đi dạo phố, khóe miệng cười nhẹ, tuổi trẻ thật tốt.

Đột nhiên có tiếng di động vang lên, là tiếng điện thoại của nam sinh bên cạnh.

Chung Tình thu tầm mắt nhìn về phía trước.

Nam sinh bên cạnh bắt đầu nói chuyện, giọng nói không vui lắm, có vẻ lạnh lùng.

"Anh lên xe rồi."

"Không có gì, không muốn đi."

Chung Tình lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng giọng của cậu ta vang bên tai khó mà không nghe được.

"Không có gì, hơi mệt. Được rồi, không nói nữa." Nam sinh lạnh nhạt ngắt điện thoại.

Chung Tình suy đoán, có lẽ là cãi nhau với bạn gái.

Nhưng không quá một phút sau, điện thoại của nam sinh lại réo vang.

Nam sinh không muốn nhận điện, tiếng chuông vẫn vang lên. Tiếng chuông kéo dài không ngừng khiến hành khách trên xe quay lại nhìn, nam sinh có chút lúng túng, không thể làm gì khác ngoài việc nghe điện, khó chịu nói, "Có việc gì?"

"Về rồi nói tiếp, bây giờ rất ồn.... Anh không muốn nói, không có gì để nói."

"Rất nhàm chán, bây giờ anh cảm thấy rất thất vọng. Là tự em nói muốn đi dạo phố, anh phải đi cả một quãng đường xa, mới đi dạo chưa được nửa giờ, em lại nói là không đi dạo nữa, được, không đi thì không đi, không đi dạo thì đi về, em lại không vui. Anh không biết em muốn cái gì nữa?"

Chung Tình thấy nam sinh trầm mặc nghe điện thoại, trong lòng suy đoán, đây là do cô bạn gái kia nhõng nhẽo mà khó chịu.

Nam sinh nghe nửa ngày lại mở miệng lần nữa, "Mệt chết được, anh không muốn đi, muốn đi thì em tự đi đi."

"Không phải vậy, anh không nói như vậy. Anh chỉ cảm thấy khó mà làm em hài lòng được, em vốn là như vậy, khi vui thì rất tốt, khi không vui thì quay đầu đi luôn, không thèm có lý do, hỏi em em lại không nói, anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Hôm nay anh không muốn nói nữa, hôm nào rồi nói sau."

Nam sinh muốn ngắt điện thoại, nhưng đối phương không chịu, cậu ta không thể làm gì khác nên phải nói tiếp, "Đợi lúc về rồi nói.... Đã bảo đợi lúc về rồi nói tiếp!" Câu cuối cùng nói rất gắt gỏng, rõ ràng là tâm tình đã không chịu được. Nam sinh nói xong, giận dữ nhét điện thoại vào túi quần, tay không cẩn thận đụng vào Chung Tình, Chung Tình quay lại, nam sinh áy náy xin lỗi, Chung Tình mỉm cười nói không sao.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại của nam sinh lại vang lên, cậu lấy điện thoại ra để im lặng, chỉ còn những tiếng rung rung phát ra, không còn gây ồn ào nữa.

Chung Tình suy nghĩ miên man, nghe nội dung cãi nhau của nam sinh này và bạn gái, cô bất giác nghĩ, họ chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà cãi nhau, nam sinh cảm thấy nữ sinh quá khó chiều, không chịu nổi, nữ sinh cảm thấy nam sinh không để ý đến mình, dây dưa hỏi có phải cậu muốn chia tay không. Tình yêu, thật sự là một phép tính phức tạp, rất ít người có thể hiểu được ý nghĩa thật sự của nó.

Chung Tình suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, bất giác nghĩ tới Mạnh Tưởng, nghĩ đến sự bao dung và yêu thương của anh dành cho mình, trong lòng vô cùng cảm động, bây giờ không còn mấy người có thể giống như anh.

Chung Tình nhìn túi giấy trong tay, trái tim mềm mại, đột nhiên xuống xe trước.

Cô gọi taxi, đi thẳng tới công ty của Mạnh Tưởng.

Nhưng khi đứng ở dưới lầu công ty Mạnh Tưởng, cô lại do dự. Bây giờ anh nhất định đang rất bận, cô đi lên như vậy có làm phiền anh không, hay là nên ở dưới lầu chờ anh, đợi khi anh xong việc cùng nhau về nhà.

Cô xách túi giấy, đi tới đi lui trong đại sảnh, một lát lại lấy điện thoại di động ra định gọi cho anh, nhưng do dự nửa ngày lại nhét vào túi. Chỉ chốc lát sau, lại lấy ra, mở điện thoại, gửi cho Mạnh Tưởng một tin nhắn.

"Anh đang làm gì vậy?"

Rất nhanh, đã có tin nhắn hồi âm.

"Đang họp."

Chung Tình cầm điện thoại di động, kinh ngạc nhìn hai chữ hiện lên trên màn hình, tâm tình có chút mất mát. Anh đang họp, cô có đi lên cũng không gặp được anh.

Chỉ một lát sau, lại nhận được một tin nhắn khác.

"Em đang làm gì?"

Chung Tình nhìn điện thoại di động mỉm cười, em đang ở dưới lầu, định lên gặp anh. Nhưng cô không dám gửi tin như vậy, suy nghĩ hồi lâu, trả lời lại, "Em đang đi dạo phố."

Anh trả lời, "Muốn anh đi đón em không?"

Nụ cười của Chung Tình càng thêm mở rộng, anh thật sự đang họp sao? Không thể tưởng tượng được một ông chủ lớn lúc họp lại thản nhiên cầm điện thoại nhắn tin dưới gầm bàn?

"Không cần đâu, anh cứ họp đi. Đừng có nhắn lại nữa." Chung Tình nhanh chóng quyết định sẽ đi lên chờ anh.

Rốt cuộc anh cũng không nhắn lại nữa.

Chung Tình đi vào công ty của Mạnh Tưởng, nhân viên tiếp tân nhìn thấy cô, kinh ngạc một chút, nhanh chóng đứng dậy nói, "Chị Mạnh, chào chị."

Chung Tình mỉm cười, "Chào cô." Sau khi họ đăng ký, Mạnh Tưởng đã đưa cô tới công ty giới thiệu, mọi người trong công ty đều biết cô.

Cô gái tiếp tân có chút lo lắng, "Mạnh tổng đang họp, chị...."

"Tôi biết, tôi vào chờ anh ấy một chút, cô cứ làm việc đi." Chung Tình gật đầu với cô gái, rồi đi vào phòng làm việc.

Thư ký Vương Lâm của Mạnh Tưởng vừa nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Chị Mạnh, Mạnh tổng đang họp, có cần tôi giúp chị thông báo một tiếng không?" Cô không lạ Chung Tình, lần trước khi Mạnh tổng bị bệnh, chính cô là người nhờ Chung Tình chăm sóc cho Mạnh tổng. Nhưng khi đó, Vương Lâm còn tưởng Du Luyến Kinh mới là bạn gái của Mạnh tổng, không ngờ rằng bây giờ Chung Tình lại là vợ anh.

Chung Tình mỉm cười lắc đầu, "Không cần đâu, tôi ở đây chờ anh ấy." Cô không muốn quấy rầy anh.

Vương Lâm vội vàng dẫn cô vào phòng làm việc, nói Mạnh Tưởng ra sẽ lập tức thông báo. Chung Tình gật gật đầu, ngồi trên ghế sofa, đặt túi xách ở bên cạnh.

Vương Lâm bưng trà vào, rồi đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, sợ cô nhàm chán, lại cầm mấy quyển tạp chí đi vào. Chung Tình thấy cô ấy ân cần như vậy, vội bảo cô ấy cứ đi làm việc của mình, không cần để ý đến cô.

Vương Lâm chỉ có thể mỉm cười đi ra khỏi phòng.

Chung Tình ngồi trên ghế sofa, quan sát phòng làm việc của Mạnh Tưởng. Thật ra cô đã đến đây nhiều lần, nhưng chưa từng nhìn kỹ, phòng làm việc của anh được trang trí không tệ, phía bên bàn làm việc là một khung cửa sổ lớn, nhìn qua cửa sổ có thể thấy cảnh hai bên sông. Cô chậm rãi đi đến bên bàn làm việc, khẽ vuốt ve mặt bản, tưởng tượng đến hình ảnh anh ngồi bên bàn làm thêm giờ, tưởng tượng anh cúi đầu ngồi đó, ánh đèn vàng chiếu lên gò má anh, nhất định rất nhu hòa. Cô khẽ vuốt lên tờ lịch để trên

bàn của anh, liếc nhìn qua mấy tờ, thấy phía trên có chữ anh viết, mạnh mẽ hữu lực. Cô lật qua một vài trang, hầu hết là những ghi nhớ chuyện công việc, thỉnh thoảng cũng có chuyện gia đình. Đột nhiên, cô nhìn thấy một ngày được khoanh tròn. Con số màu đen được bao quanh bằng mực đỏ vô cùng rõ ràng.

Ngày 18 tháng 3, sinh nhật cô.

Cô vươn tay, vuốt nhẹ lên con số ấy, chỉ riêng tờ này không có bất kỳ chữ gì của Mạnh Tưởng, chỉ có vòng tròn màu đỏ bắt mắt. Anh từng nói, hàng năm đến sinh nhật cô, anh luôn rất cô đơn. Cô hỏi anh đã trải qua ngày ấy thế nào, anh chỉ cười nhẹ nói, uống rượu, xem video, chờ cô. Cô hỏi sinh nhật của anh thì sao? Cô nghĩ Luyến Kinh sẽ tổ chức sinh nhật cho anh. Anh lại cười, đã lâu rồi không để ý đến, nên cũng không còn nhớ nữa.

Cô chậm rãi đi đến cạnh cười sổ. Thật ra cô vẫn nhớ, sinh nhật anh vào mùa hè, hàng năm đến ngày đó, cô sẽ ngồi ngây ngô nhìn tờ lịch thật lâu, sau đó lại vội vã lật lịch đi, làm bộ như ngày ấy đã trôi qua.

Thật ra lúc ở nước ngoài, cô cũng từng nghĩ, có lẽ Mạnh Tưởng đã kết hôn rồi. Cô không dám hỏi, cũng không dám tìm hiểu, chỉ có thể tự lừa gạt mình, bố mẹ và Tiểu Duệ chưa từng đề cập đến chuyện này, có thể anh vẫn chưa kết hôn. Anh chưa kết hôn, cô cũng không dám hạnh phúc. Năm đó cô làm tổn thương Mạnh Tưởng như vậy, nếu anh không yêu cô nữa, anh sẽ sống tốt hơn. Vì vậy, nếu anh không hạnh phúc trước, cô không dám hy vọng xa vời mình sẽ hạnh phúc.

Nghĩ đến cuộc cãi nhau của đôi bạn trẻ lúc nãy, Chung Tình lại trầm tư. Họ chỉ vì chuyện nhỏ cũng ầm ĩ đòi chia tay, mà Mạnh Tưởng lại yên lặng đợi bao nhiêu năm như vậy, bỏ qua tất cả lỗi lầm của cô, cô càng nghĩ càng cảm thấy chua xót, nhất định anh đã trải qua nhiều đau khổ.

Đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là Mạnh Tưởng, tim cô đập mạnh.

"Gọi điện thoại đến Liên Trung, bảo họ buổi chiều đến đây báo giá." Anh chưa nói hết câu, tiếng bước chân đã vang lên bên ngoài cửa, không chỉ có một mình anh.

Chung Tình nghe thấy Vương Lâm vội vàng lên tiếng, bổ sung thêm một câu, "Mạnh tổng..." Có lẽ cô ấy muốn nói cho Mạnh Tưởng biết mình đến đây, nhưng cô ấy còn chưa kịp nói, cửa văn phòng của Mạnh Tưởng đã mở ra. "Chị Mạnh tới." Vương Lâm nhỏ giọng nói, đứng ở sau lưng Mạnh Tưởng cùng một người khác.

Mạnh Tưởng nhìn thấy Chung Tình đứng ở bên cạnh bàn làm việc, trong nháy mắt, vẻ mặt anh kinh ngạc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Anh ho nhẹ một tiếng, nói với người đàn ông đi theo sát sau lưng, "Cậu đi vào phòng họp trước, lát nữa tôi vào." Người đàn ông khẽ gật đầu, trước khi đi còn liếc trộm Chung Tình một cái.

Mạnh Tưởng đi vào phòng làm việc, Vương Lâm nhanh chóng khép cửa lại.

Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình, vẻ mặt rất muốn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại tiết lộ sự kích động trong lòng.

"Không phải em đang đi dạo phố sao?" Giọng anh trầm trầm, lại ẩn chứa sự vui mừng.

Chung Tình nhìn thẳng anh, mỉm cười, "Em đi dạo xong rồi."

Mạnh Tưởng đảo mắt nhìn túi giấy ở trên ghế sofa, "Mua được gì không?" Anh dùng cái đảo mắt ấy để đè nén sự kích động trong lòng, vừa nhìn thấy cô ở đây, nhịp tim không tự chủ đập cuồng loạn. Chung Tình chưa từng chủ động đi tìm anh, bất ngờ như vậy khiến anh rất vui. Nhưng trước mặt cấp dưới, anh không thể biểu hiện ra, chỉ có thể cố gắng đè nén, giữ bình tĩnh.

Chung Tình vòng qua bàn làm việc, đi về phía anh, "Mua được áo sơ mi cho anh." Anh đang kích động, cô biết. Từ khi anh thấy cô, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc, cô biết, anh rất bất ngờ.

Mạnh Tưởng hít sâu một hơi, nhìn Chung Tình đã đi đến trước mặt mình, mỉm cười nói, "Cám ơn." Thấy cô mỉm cười nhìn mình, anh đột nhiên không biết phải làm sao, "Em.... ở đây chờ một lát, anh.... Có chút chuyện, sẽ trở lại ngay."

Chung Tình nhìn ánh mắt tránh né của anh, bất giác trong lòng cười trộm, anh đang khẩn trương sao?

Cô đến gần mấy bước, chạm tay vào vai anh, kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Thân thể anh trở nên cứng ngắc.

Cô lùi lại một chút, mỉm cười nhìn anh, "Em chờ anh."

Sự ấm áp tràn vào tim, Mạnh Tưởng nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Chung Tình, trong lòng cảm động, khóe môi giật giật, lại không thể nói lên lời.

Anh đang đè nén kích động, cô thấy rất rõ. Cô cười nhẹ một tiếng, lại bước lên phía trước, đưa hai tay ôm lấy hông anh, áp mặt vào ngực anh, tận hưởng cảm giác ấm áp chân thực, "Em đột nhiên nhớ anh, nên tới đây."

Bên hông đột nhiên bị giữ chặt, Mạnh Tưởng cũng ôm lấy eo cô, cọ xát lên mặt cô, "Tình Tình." Sự nhiệt tình bất ngờ của cô khiến anh vô cùng cảm động. Tình Tình, mọi sự đau lòng của anh, đều vì niềm hạnh phúc này mà biến mất.

Một lúc lâu sau, Mạnh Tưởng từ từ nới lỏng tay ra, vẫn giữ lấy cô, vẻ mặt cảm động nhìn cô, dò xét. Sau đó anh cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên môi cô rồi mới buông ra. Chung Tình bị động tác êm ái của anh làm cho thân thể run rẩy, ánh mắt anh vẫn chăm chú như vậy, chăm chú đến mức khiến cô cảm thấy mình sẽ bị hòa tan.

Anh thâm tình nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, cô cảm thấy mặt nóng bừng, trái tim đập mạnh, anh không sợ cấp dưới của anh chờ lâu sao?

Mạnh Tưởng rốt cuộc cười nhẹ, nháy mắt, "Anh sẽ trở lại ngay." Nói xong lại hôn lên môi cô lần nữa, mới vội vã rời khỏi phòng làm việc.

Chung Tình kinh ngạc vuốt môi, nhìn cánh cửa đóng chặt lại, chậm rãi nở nụ cười rạng rỡ. Lúc anh cười, thật là vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến cô suýt nữa quên cả thở.

Thật thích thấy dáng vẻ kích động của anh, Chung Tình hạ tầm mắt cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.