Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em

Chương 22: Chương 22: Đồ ngốc




Chung Tình đi vào văn phòng, thấy Chu Cần đang ở trước bàn làm việc của cô, thấy cô vội chạy ra đón, nhìn trên người cô vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, có chút kinh ngạc, "Em.... Tối qua không về nhà à?" Chung Tình gật gật đầu, "Đến giờ rồi, cậu đi làm đi." Cô mỉm cười hạ lệnh trục khách, Chu Cần muốn nói lại thôi đành phải rời đi. Chung Tình nhìn bữa sáng trên bàn, chậm rãi thu dọn, cậu nhóc này thật tri kỷ, đáng tiếc là sai đối tượng.

Biết bộ phận thiết kế đã hoàn thành công việc, quản lý lập tức triệu tập mở cuộc họp, chủ thể thiết kế cơ bản được thông qua, chỉ là còn chút chi tieté cần sửa chữa. Chung Tình là nòng cốt trong bộ phận thiết kế, toàn bộ quá trình tham dự hội nghị, cô cầm cà phê không ngừng uống, mí mắt cuối cùng cũng không hạ xuống. Tới mười một giờ, hội nghị mới chấm dứt, phó tổng cố ý giữ cô lại, yêu cầu cô buổi chiều đến sửa chữa, lời từ chối đã ra đến miệng bị Chung Tình nuốt trở lại. Không sao, cùng lắm thì uống thêm hai cốc cà phê nữa.

Chung Tình ngồi vào vị trí, mới nhớ ra hôm qua không gọi điện về nhà, vộiv àng gọi điện thoại cho bố, đơn giản nói bác Chu bị bệnh, buổi tối còn đi chăm sóc bác. Bố cô không nhiều lời, chỉ dặn cô đừng cố gắng quá. Chung Tình ngắt điện thoại, ngẩng đầu đột nhiên cảm thấy lưng hơi đau. Thật sự đã già rồi, khi trẻ còn có thể vài ngày không ngủ, giờ mới có một đêm đã vậy. Cô nhẹ nhàng cười, đứng dậy đi lại phía phòng trà nước lấy cà phê.

Khi đang cầm cà phê về vị trí, Tiểu Phong đột nhiên nói, "Chị Chung, vừa rồi điện thoại của chị kêu." Cô cầm điện thoại, tên Mạnh Tưởng hiện lên trên màn hình, ngón cái ấn vào phím gọi, anh có bận vào buổi sáng không?

"A lô, em đây, vừa rồi anh gọi à?" Cô cầm cốc cà phê chậm rãi dựa lưng vào ghế, trong ống nghe truyền đến giọng nói của anh, anh đang ở công ty.

Anh ừ nhẹ một tiếng, khiến cô chờ đợi, sau đó một lúc trầm mặc, anh đi ra khỏi văn phòng, "Buổi tối em về nhà đi, không bố nuôi sẽ lo lắng."

Chung Tình nuốt một ngụm cà phê, cảm giác ấm áp trôi từ cổ họng xuống ngực, như sự quan tâm ấm áp của anh, "Anh thì sao?"

"Chờ em đến, anh sẽ về, tối anh ở đây rồi sau đó đến lượt em." Giọng nói anh vững vàng, nhẹ nhàng chậm chạp, cô trong lòng nở nụ cười, anh đã sắp xếp rất tốt, không cho cự tuyệt, mà cô cũng không muốn cự tuyệt, như vậy rất tốt, có thể cùng nhau chăm sóc bác Chu, cung không quá mệt. Cô đồng ý.

Ngắt điện thoiạ, cô nhìn máy tính có chút ngẩn người, anh không phải là cũng cả ngày không ngừng uống cà phê giống cô chứ? Mỉm cười, cô gạt ý nghĩ trong đầu, chuyên tâm làm việc.

Chung Tình dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành công việc, sau đó đem thành phẩm đến phòng phó tổng, phó tổng nhìn nhìn, vẫn thấy có mấy chỗ không hài lòng, nên Chung Tình lại tiếp tục sửa chữa, lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng xong. Chung Tình đóng gói văn kiện đưa cho phó tổng một bản, chính mình cũng photo một bản. Khi trở lại văn phòng, mới nhận ra văn phòng không còn ai, Chung Tình kêu một tiếng trong lòng, đã bảy giờ hơn, cô vội vã mở ngăn kéo, trên di động có năm cuộc gọi nhỡ. Cô mở ra xem, bốn là của Chu Cần, một của Mạnh Tưởng.

Cô vội ấn điện thoại cho Mạnh Tưởng, anh nhất định đã chờ đến sốt ruột.

Điện thoại vừa kết nối, cô khẽ gọi, "Mạnh Tưởng, ngại quá, em sẽ đi ra ngay."

"Chung Tình." Phía sau có một tiếng kêu to, bên tai cũng truyền đến tiếng kêu to, "Tiểu Tình." Cô nhất thời có cảm giác bùng nhùng, chậm rãi quay lại, miệng cũng không lên tiếng, nhìn Chu Cần đứng ở cửa văn phòng, cậu ta còn chưa về sao?

Đầu dây bên kia ngừng một lúc mới mở miệng, "Không cần vội." Chung Tình đột nhiên tỉnh lại khỏi sự ngẩn ngơ, cô nâng tay ý bảo Chu Cần chờ, mở miệng nói, "Ngại quá, lúc nào cũng bận, em sẽ ra ngay đây."

"Tiểu Tình, em về nhà ăn cơm trước, tắm rửa, rồi tối đến bệnh viện". Giọng Mạnh Tưởng nhẹ nhàng chậm chạp lại mang theo sức mạnh không cho cự tuyệt.

Cô dừng một chút, nhẹ nhàng nói, "Vâng." Anh vì cô mà sắp xếp. Cất điện thoại, cô quay lại nhìn Chu Cần, "Sao còn chưa về?"

"Đang đợi em." Vẻ mặt Chu Cần quá mức im lặng, cô sợ run nửa giây, xoay người thu dọn bàn, vội vã về nhà.

"Đêm nay còn định đi bệnh viện?" Anh nhìn cô lúc nãy nói chuyện điện thoại, ban đầu lo lắng nhưng cuối cùng lại an tâm, anh có chút tò mò xem điện thoại của ai.

"Đúng vậy, hôm qua cậu cũng thấy đấy, viêm tuyến tụy." Giọng cô nhẹ nhàng chậm chạp, tay cũng không dừng lại. Chu Cần giúp cô thu dọn, "Tôi đi với em."

"Không cần." Chung Tình mỉm cười cự tuyệt, cậu ta mấy ngày nay cũng tăng ca cùng cô, chắc chắn rất mệt.

"Chung Tình." Chu Cần nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô, trong mắt có chút thương tổn, cô không muốn nhận sự quan tâm của anh.

Chung Tỉnh đầy ghế dựa vào gầm bàn, đóng túi, nhìn anh: "Chu Cần, về nhà trước đi được không? Sáng mai chúng ta nói chuyện tiếp." Cô giờ thật sự có việc, hy vọng cậu ta có thể hiểu.

Chu Cần nhìn cô, rốt cuộc gật gật đầu.

Hai người rời khỏi công ty, Chu Cần vẫn kiên trì muốn đưa cô về, Chung Tình than nhẹ đưa chìa khóa cho anh. Dọc đường đi, Chu Cần không nói nhiều, Chung Tình bận rộn suốt một ngày rốt cuộc trầm tĩnh lại, nhất thời cảm thấy mệt mỏi, mí mắt trĩu xuống.

Chu Cần nhìn cô đi vào nhà, mới rời đi. Chung Tình lặng lẽ liếc nhìn bóng dáng cao gầy của anh, trong lòng có chút áy náy, cô có phải đã làm tổn thương anh không? Chung Tình lắc lắc đầu, vội vã đi vào thang máy, nếu có thể, cô hy vọng anh không cứng đầu như vậy.

***

Chung Bình thấy cô về, rất kinh ngạc: "Không phải nói không về sao?"

"Lát nữa con lại đi." Cô nhanh chóng trở về phòng, Chung Bình bên ngoài gọi, "Ăn cơm đã chứ?" Chung Tình cởi áo khoác, mở tủ quần áo, cao giọng trả lời, "Lát nữa con ăn." Cô lấy quần áo đi tắm rửa. Chung Bình trừng mắt nhìn cô, thật buồn bực, sao cơm chưa ăn đã đi tắm rồi.

Chung Tình nhanh chóng lao ra khỏi bồn nước nóng, dùng khăn tắm bao quanh người, chạy đến bàn ăn, bố đã lấy cơm cho cô, "Sao lại vội như vậy?"

"Con còn phải đến thay Mạnh Tưởng, anh ấy còn ở bệnh viện." Chung Tình vừa lấy cơm vừa trả lời. Chung Bình nghe thấy tên Mạnh Tưởng, ánh mắt có chút kinh ngạc, "Mạnh Tưởng cũng đi?"

"Là anh ấy đưa bác Chu đến bệnh viện ạ." Chung Tình nuốt xuống một miếng cơm.

"Tối hôm qua nó cũng không về nhà?" Chung Bình nghĩ một lúc rồi hỏi.

"Bác Chu buổi tối cần có người chăm sóc."

Chung Bình gật gật đầu, "Hai đứa cũng đừng quá sức, ban ngày còn đi làm."

"Con biết ạ." Chung Tình vùi đầu ăn cơm.

Chung Tình ăn cơm xong, lau khô tóc, thay quần áo, rồi đi ra ngoài. Cô không lấy xe, gọi taxi đến bệnh viện.

***

Mạnh Tưởng thấy cô mang theo một cặp lồng thức ăn đi vào bệnh viện, ánh mắt dịu xuống, đứng lên, "Đến rồi à."

"Anh chưa ăn phải không? Cầm lấy ăn đi." Chung Tình đẩy thức ăn đến trước mặt anh. Mạnh Tưởng nhận lấy, mỉm cười, "Cám ơn." Sau đó ngồi trên ghế bắt đầu ăn, trong lòng Chung Tình thả lỏng, chỉ biết anh nhất định đã đói bụng, thật là ngốc.

Đúng vậy, Mạnh Tưởng thật sự rất ngốc! Rõ ràng vừa ăn một phần giống như vậy, nhưng thấy đồ cô mang đến, không hề suy nghĩ nhận lấy. Cô còn nhứo món anh yêu thích, cô vẫn còn nhớ! Anh nuốt một miếng thịt lớn, trong lòng vô cùng kích động, rất ngon, so với lúc nãy ăn còn ngon hơn vạn lần! Mắt cúi xuống, sự kích động và hưng phấn đều hóa thành lực nhai, anh có thể cảm giác được cô ở ngay trước mắt, đôi giày thể thao trắng vẫn ở phía trước. Anh cẩn thận nhấm nháp, dường như trong miệng không phải món cơm thịt đơn thuần, mà là một món ăn mĩ vị, vị ngọt như đang khiêu vũ trên đầu lưỡi.

Chung Tình quay lưng về phía anh, không phát hiện ra sự khác thường của anh. Cô nhìn bác Chu nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, biểu tình thật sự thư thái hơn hôm qua nhiều, lại nhìn lọ truyền dịch, đã hết một nửa, nhưng trên móc vẫn treo một chai đầy.

Cô nhìn Mạnh Tưởng bên cạnh nhẹ giọng hỏi, "Có đỡ hơn chút nào không?" Mạnh Tưởng gật đầu, "Đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn chưa ăn được gì, chỉ có thể truyền dịch." Vì vậy, buổi tối phải có người trông.

Chung Tình nhìn những sợi tóc lòa xòa trên trán anh, trái tim khẽ nhói lên, vội vàng mở mắt, giọng nói trầm xuống, "Đừng kiếm tiền nhiều quá, lúc nào mệt thì nên nghỉ một chút." Mạnh Tưởng nhìn cô một lúc, rồi tiếp tục ăn, khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười nhợt nhạt, "Ừ."

Mạnh Tưởng ăn xong, Chung Tình giục anh đi về, "Đừng lái xe, bắt taxi mà về, ngủ một giấc rồi mai lại đến." Mạnh Tưởng không phản đối, chỉ nói cho cô biết nước sôi có ở phòng đầu tiên ngoài hành lang, buồng vệ sinh ở cuối hành lang. Chung Tình nhìn bộ dáng căn dặn của anh, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, anh nhất định thường xuyên chăm sóc người khác thành quen, cô cười liên tục gật đầu.

Mạnh Tưởng nhìn cô, Chung Tình cũng bình tĩnh nhìn lại anh, nghĩ anh còn định dặn gì, nhưng anh lại không nói gì, chỉ nhìn cô thật sâu, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, xoay người rời đi.

Chung Tình hơi thất thần, anh thật khó hiểu.

Mạnh Tưởng ngồi vào taxi, khóe miệng cười mới chậm rãi mở rộng, anh đột nhiên có chút cảm tạ trận ốm này của bác Chu, để anh có thể đến gần cô, yên lặng quan tâm cô. Anh chậm rãi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến, ngoài cửa sổ gió thu lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại ấm áp như mùa xuân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.