Mạnh Tưởng và Chung Tình chăm sóc cho bác Chu một đêm, hừng đông dì Chu
mang theo chúc[1] nóng đến. Vừa thấy bộ dáng mỏi mệt của hai người, dì
Chu đau lòng khẽ nói, "Đã khiến các con mệt mỏi rồi."
Chung Tình khẽ
cười, "Không có gì đâu ạ, hàn huyên cả đêm, tự nhiên càng tán gẫu càng
có tinh thần." Cô chớp chớp mắt với Mạnh Tưởng, anh rất nhanh chóng gật
đầu phụ họa. Dì Chu lắc đầu, đưa chúc cho Mạnh Tưởng, "Mau ra ăn sáng
đi." Chung Tình nghi hoặc hỏi, "Đây không phải cho bác Chung sao?" "Bác
Chung đang truyền dịch, không thể ăn gì." Mạnh Tưởng ý bảo Chung Tình đi rửa mặt, rồi ra ăn chúc.
Khi Chung Tình ra, Mạnh Tưởng đã phân chia
xong chúc, dì Chu ngồi bên giường nhìn bác Chu. Cô mỉm cười nhận lấy bát Mạnh Tưởng đưa, uống một ngụm lớn, thơm quá, khóe miệng giơ lên, lưỡi
đưa ra ngoài khẽ liếm lên môi, cười nhìn anh, "Anh cũng đi rửa mặt đi."
Mạnh Tưởng nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, trái tim đập mạnh, ánh mắt có
chút thất thố, vội vã đi vào buồng vệ sinh, che dấu sự dao động trong
lòng.
Chung Tình vừa ăn chúc, vừa hỏi dì Chu, "Bác Chu là bệnh do tuổi cao ạ?"
"Thỉnh thoảng lại bị vài lần, mỗi lần đau đến vài ngày, aizz, cũng tại ông ấy
không quản được miệng." Dì Chu vẻ mặt không thể nề hà.
"Hôm qua có phải bác lại uống trộm rượu không ạ?" Mạnh Tưởng rửa mặt đi ra, cười hỏi.
"Đúng vậy, nói ông ấy không nghe, đã cao huyết áp, lại viêm tuyến tụy, vậy mà còn nói cái gì cũng không cho ăn thì sống không bằng chết." Dì Chu nhắc tới bệnh của bác Chu lại bắt đầu lải nhải.
Chung Tình khẩn trương nói, "Thân thể không tốt, nên chú ý hơn một chú, dì nhớ nhắc nhở bác."
"Dì cũng muốn vậy." Dì Chu nhún nhún vai, "Ông ấy phải nghe mới được."
Mạnh Tưởng ôm dì Chu an ủi, "Đừng lo, bác Chu bình thường chú ý một chút, chỉ cần uống rượu ít đi một chút là được."
Chung Tình và Mạnh Tưởng ăn chúc xong, dì Chu bắt họ về nhà nghỉ ngơi. Hai
người nói buổi tối sẽ đến thăm bác Chu, rồi rời khỏi bệnh viện.
Vào
bãi đỗ xe, Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn xe Chung Tình, đột nhiên mở miệng,
"Cả đêm không ngủ, xin phép công ty rồi về nhà nghỉ ngơi một chút."
"Không cần, hôm nay em có rất nhiều việc." Cô cười phất tay, đi về phía xe của mình. Cô vừa định mở cửa xe, bên người có một cảm giác áp bách, chìa
khóa xe trong tay đã bị Mạnh Tưởng lấy mất, Chung Tình nâng mắt vẻ mặt
nghi hoặc.
"Anh đưa em đi." Anh mở cửa xe, đẩy nhẹ nàng, để nàng ngồi vào phía bên kia. Chung Tình hơi nhíu mi, "Anh cũng đến công ty?" Anh
là ông chủ, thỉnh thoảng lười một chút cũng đâu sao.
"Đúng, hôm nay
cũng có nhiều việc." Anh cười ôn hòa với cô, khom người ngồi vào trong
xe, Chung Tình đành phải miễn cưỡng đi qua, ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái.
"Anh đưa em đến công ty trước, sau đó trở lại công ty." Mạnh
Tưởng khởi động xe, chậm rãi ra khỏi bãi đỗ. Chung Tình liếc mắt nhìn
chiếc xe của anh còn ở trong bãi, anh không phải là lo lắng cô nửa đường ngủ quên mà xảy ra tai nạn chứ? "Thật ra em không sao, thật đấy."
"Anh biết, nhưng anh vẫn lo lắng." Mạnh Tưởng chăm chú nhìn phía trước, giọng nói ôn hòa.
Chung Tình nhìn vẻ mặt bình thản của anh, trong lòng cười khẽ, tuy rằng Mạnh
Tưởng thay đổi rất nhiều, không còn khí thế bức người, duy ngã độc tôn,
nhưng vẫn còn ý thức mình rất mạnh, chỉ là thay đổi cách biểu lộ, nhưng
làm người ta không hề cảm thấy không thoải mái.
"Hay là chúng ta luân phiên chăm sóc cho bác Chu đi." Cô nghĩ được một cách hay, mọi người không cần vất vả như vậy.
"Được, đêm nay em về nhà nghỉ ngơi cho tốt." Anh nhìn mắt cô đầy tơ máu, trái
tim hơi hơi đau, cô trước đây vẫn luôn một đêm không ngủ, cô đơn chờ
bình minh sao? Cô sao có thể chống đỡ được? Anh rất muốn lĩnh hội thử
một lần.
"Không được, đêm nay em đi chăm sóc cho bác Chu, anh về nhà
nghỉ ngơi." Chung Tình nóng nảy, gương mặt anh mỏi mệt như vậy, còn cứng rắn chống đỡ làm gì?
Mạnh Tưởng nhìn cô, khóe miệng có một nụ cười
không dễ phát hiện, "Tiểu Tình, em cần nghỉ ngơi." Ánh mắt anh và ngữ
khí đều rất nhẹ đạm, lại làm cho người ta cảm thấy có một loại cường
thế, cô nẳng lặng dựa vào ghế, không phản đối. Mạnh Tưởng mở CD, "Ngủ
một chút đi." Chung Tình nghe lời chậm rãi nhắm mắt lại, ghế tựa thoải
mái, tiếng nhạc nhẹ nhàng, không khí thư thái, khiến cô thả lỏng hơn rất nhiều.
Mạnh Tưởng chăm chú lái xe, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc về người đang điềm tĩnh ngủ bên cạnh. Bộ dáng lúc ngủ của cô chưa hề thay
đổi, vẫn hướng mặt về bên trái, vai trái hơi trùng xuống. Mái tóc dài đã được cắt đi, tóc cô bây giờ chỉ dài đến thắt lưng. Nhìn những lọn tóc
xòa xuống hai bên mặt cô, anh đột nhiên muốn vén những sợi tóc ấy lên,
nhưng tay vừa rời khỏi tay lái, lại bị lí trí bắt dừng lại, anh làm sao
vậy? Không phải vẫn che dấu rất tốt sao? Nếu dọa cho cô chạy mất, anh
chẳng lẽ lại phải chờ mười năm nữa? Mười năm, anh không tiếng động lắc
đầu, anh sợ chính mình không thể chờ được. Anh bây giờ không dám hy vọng xa vời, chỉ cần có thể lẳng lặng nhìn cô, cảm nhận cô ở bên cạnh, anh
cũng đã thỏa mãn.
Anh nhìn đồng hồ, cố tình đi thật chậm, anh muốn cô có thể ngủ nhiều hơn một chút. Khi xe dừng lại trước công ty Chung
Tình, vừa văn 8 giờ 45 phút, Mạnh
Tưởng nhìn tòa nhà không có chút xa lạ, từ khi biết cô làm việc ở Sĩ Đạt, anh thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên
hoặc cố ý đi ngang qua chỗ này, mong có thể có cơ hội tình cờ gặp cô.
Anh đỗ xe vào bãi, nưhng không đánh thức Chung Tình, chỉ lẳng lặng nhìn cô
ngủ, còn thật sự lắng nghe tiếng thở đều đều của cô. CD không biết đã
ngừng từ bao giờ, trong xe thật sự yên lặng, anh tham lam nhìn cô, hai
mắt nhắm chặt, lông mi lay động, mũi cao thẳng, đôi môi khéo léo, ánh
mắt anh hơi mơn trớn dung nhan cô. Thật sự đã rất lâu, hình ảnh vốn khắc sâu trong những giấc mơ của anh giờ đang hiện lên thật rõ ràng, tiếng
tim đập lớn đến vang vọng cả màng nhĩ, anh biết giờ khắc này, trái tim
đã bị một thứ gì đó tràn ngập, cảm giác ấy khiến anh có chút khó kìm
lòng. Nhưng anh lại không thể làm gì, không thể!
Nhìn khi kim đồng hồ chỉ 50 phút, anh thở sâu, thu lại những cảm xúc của mình, khẽ lay Chung Tình, "Tiểu Tình, dậy, dậy."
Chung Tình tỉnh lại, hai mắt đầy sương mù khẽ chớp chớp, mới ý thức được đang ở dưới công ty, Mạnh Tưởng chậm rãi quay mặt đi, ngăn cản sự hỗn loạn
trong lòng, cô thật sự rất gợi cảm, quyến rũ.
"Cám ơn," Chung Tình nhìn qua đồng hồ của anh, thời gian vừa khít.
Anh rút chìa khóa xe đưa cô, mỉm cười nói, "Rảnh thì nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, mở cửa xuống xe. Chung Tình nhìn anh, cũng đi theo xuống xe,
nhìn bóng dáng anh đi ra khỏi cửa xe của mình, đột nhiên có một loại xúc động khó nói, "Mạnh Tưởng...." Cô muốn anh lấy xe cô đi, nhưng nghĩ anh cũng đã rất mệt, lái xe không tốt, nên lời nói lại trở thành, "Cẩn thận một chút." Mạnh Tưởng nhìn lại, gật đầu cười cười, xoay người rời đi.
Chung Tình thu hồi ánh mắt, đóng cửa xe, khi nhìn lên, bóng anh đã biến mất ở lối vào bãi đỗ xe, cô vuốt vuốt mái tóc dài, đả khởi tinh thần đi vào
công ty.
[1] Một món ăn Trung Quốc