“Không muốn đem anh đẩy lên trước mặt người khác!” Hai hàng lông mày của Phó Kiến Văn nhíu chung một chỗ, “Chỉ thừa nhận quan hệ mẹ con giữa em và Đoàn Đoàn! Sau đó để cho tất cả mọi người đào bới ra xem cha của Đoàn Đoàn là ai! chồng của em là ai!”
Không nghe thấy Tố Tâm trả lời, Phó Kiến Văn đem văn kiện đã ký tên đặt ở một bên, tiếp tục kí tên lên phần văn kiện thứ hai: “Tố Tố, anh là tin tưởng tiếng tăm của Phương Ngôn, cho nên chuyện này mới bảo em nghe ý kiến của cô ấy một chút, để xem cô ấy xử lý như thế nào, nếu như cô ấy không xử lý được... Vậy thì để anh xử lý.”
Phó Kiến Văn vừa dứt lời, trợ lý tiểu Lục gõ cửa đi vào, thấy Phó Kiến Văn trò chuyện, không hé răng.
Tầm mắt Phó Kiến Văn đảo qua tiểu Lục, Phó Kiến Văn nói với Tố Tâm: “chờ anh chút anh trả lời điện thoại.”
“Phó tổng, người đại diện của phu nhân gọi điện thoại tới, nói là muốn xin ngài một chút thời gian.”
Sự việc liên quan đến Tố Tâm, cho nên tiểu Lục mới tiến vào xin phép Phó Kiến Văn một.
Phó Kiến Văn gật đầu: “Đưa cho tôi!”
“Vâng!”
Tiểu Lục đang lúc muốn đi ra ngoài, lại nghe Phó Kiến Văn gọi lại.
“ tạp chí sắp xếp phỏng vấn lúc nào!” Phó Kiến Văn hỏi.
“Ba tuần sau!” Tiểu Lục trả lời.
Phó Kiến Văn gật gật đầu: “Chuyển đến ngày mai...”
“Vâng!”
Sau năm phút, Phó Kiến Văn kết thúc trò chuyện với Phương Ngôn, sau đó anh gọi điện thoại lại cho Tố Tâm.
Phó Kiến Văn không có nhiều lời, chỉ bảo Tố Tâm hãy tin tưởng Phương Ngôn, chuyện này, cứ nghe theo sự sắp xếp của Phương Ngôn là tốt rồi, nếu đã lựa chọn người đại diện thì phải tin tưởng năng lực của người đại diện, cũng phải tin tưởng anh.
“Tố Tố, anh chính là chồng của em, hẳn là nên giúp em che gió che mưa, dù cho em đã thành thói quen, nhưng anh không thể nhìn em bị lời đồn đại công kích mà thờ ơ không động lòng! Chồng của em không có yếu ớt như vậy, thừa dịp lần này... Công khai chuyện kết hôn của chúng ta, anh muốn để toàn thế giới đều biết, em là vợ của Phó Kiến Văn này!”
Yết hầu của Tố Tâm nhẹ nhàng lăn lộn, một câu muốn cho toàn thế giới biết cô chính là vợ của Phó Kiến Văn kia, khiến cho viền mắt của Tố Tâm ửng đỏ.
Tâm tình của Tố Tâm có chút căng thẳng, tay gắt gao nắm chặt thành ghế, nội tâm tràn đầy giãy giụa cùng do dự, sau một hồi lâu, rốt cuộc Tố Tâm vẫn gian nan mở miệng: “Vâng.”