Phòng y tế...
Nhân viên y tế kéo rèm bước ra, cởi bỏ găng tay sau đó đi đến nói tình hình của Hoa Di Giai cho Trình Hiên.
“Em ấy không sao rồi, chỉ là bị bong gân, nghỉ ngơi một thời gian, hạn chế vận động thì sẽ khỏi thôi.”
Trình Hiên vừa nghe vừa nhìn Hoa Di Giai còn đang nằm trên giường mắt nhắm nghiền, ở dưới cổ chân bị thương đã được xử trí, sắc mặt cô cũng khá lên trông thấy, vậy là ổn rồi. Nhưng hình như anh vẫn còn điều gì đó quên chưa hỏi, giữ lại nhân viên y tế thêm một lát, hỏi.
“Hạn chế vận động vậy em ấy có thể tự đi đến trường không?”
“Tôi khuyên là nên có người chở em ấy đến trường, càng hạn chế vận động càng tốt, thời gian khỏi cũng nhanh hơn.”
Nhân viên y tế dứt lời song đóng cửa phòng rời đi. Trong phòng lúc này bây giờ chỉ còn mỗi Hoa Di Giai và Trình Hiên. Anh đi đến kéo ghế ngồi bên cạnh giường, đôi mắt như mặt nước tĩnh lặng nhìn cô gái nằm trên giường. Khi nãy nhìn thấy cô ngã trên đường chạy, ai nấy đều bất ngờ, kể cả anh. Nhanh chóng rời khỏi hàng ghế khán giả, Trình Hiên chạy đến chỗ Hoa Di Giai lúc ấy. Vốn dĩ anh định sẽ để Vệ Kỳ bế cô nhưng nhìn cậu ta cứ loay hoay mãi, anh càng thêm sốt ruột. Chính vì thế anh đã mặc kệ những điều gì xấu có thể xảy ra, đi đến bế cô lên rời khỏi sân chạy vội vàng đưa đến phòng y tế. Cũng may cô chỉ bị bong gân, nếu không sẽ rất phiền phức.
Trình Hiên lại tiếp tục nghĩ thêm điều gì đó mà không biết Hoa Di Giai đã tỉnh dậy từ lúc nào.
“Thầy...”, cô khẽ cất lời.
Trình Hiên đứng dậy đi đến đỡ Hoa Di Giai ngồi dậy tựa vào thành giường, sau đó quay lại ghế ngồi xuống, thấp giọng báo tình hình của cô cho cô biết.
“Chỉ bị bong gân thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi.”
Hoa Di Giai nhìn xuống cổ chân của mình, mỉm cười. May quá, chỉ là bong gân, nếu gãy chân thì sẽ rất rắc rối, lại sắp đến kì thi cuối kì, cô mong bản thân vẫn ổn để có thể hoàn thành thành công kì thi này.
“Cảm ơn thầy...”
Đây là lời Hoa Di Giai nhất định phải nói với Trình Hiên. Lúc ở sân điền kinh, cô đau như sắp ngất đến nơi, nhưng sau đó lại có cảm giác cơ thể được nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Hoa Di Giai cố gắng mở mắt ra nhìn xem ai là người giúp mình, và một lần nữa, người đó chính là Trình Hiên. Khi đó cô cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, đã bị thương đau đớn như thế nhưng khi nhìn thấy anh bế cô đến phòng y tế, trong lòng cô lại vui như pháo nổ. Đến khi tỉnh dậy, vẫn là anh ngồi ở đấy, cảm xúc trong cô bỗng dưng thật khó nói, chỉ biết rằng trái tim mình dường như rung động vì anh nhiều hơn nữa.
“Tôi thấy em thường xuyên đến thư viện ôn bài, ở nhà không thích hợp hay sao?”, Trình Hiên chuyển hướng câu chuyện sang vấn đề học tập của Hoa Di Giai.
“Không phải, chỉ là thư viện yên tĩnh hơn lại có nhiều sách, khi cần là có ngay. Thầy cũng biết ngành Lịch sử rồi đấy, phải đọc nhiều sách vì khối lượng kiến thức rất nhiều.”, Hoa Di Giai khẽ đáp lời.
“Nhân viên y tế nói em phải hạn chế vận động vậy thì mới nhanh khỏi. Nhưng em đến thư viện thường xuyên như vậy, sẽ là một vấn đề nan giải.”, Trình Hiên hỏi lý do Hoa Di Giai thường xuyên đến thư viện học cũng vì câu nói khi nãy của nhân viên y tế. Lại sắp đến kì thi cuối kì, chân Hoa Di Giai lại bị thương, rõ ràng ảnh hưởng rất nhiều đến việc ôn tập của cô.
Hoa Di Giai khẽ gật đầu. Từ trước đến giờ cô đi học chỉ dùng phương tiện công cộng hoặc đi bộ, tất cả vì không muốn để lộ gia đình của mình. Hoa Di Giai cô may mắn sinh ra trong gia đình có chút khá giả, có ba là Nhà sử học danh giá, lại là gia đình tri thức nhiều đời, đối với Hoa Di Giai, đó vừa là may mắn vừa là áp lực lớn nhất đối với cô. Cô không muốn dựa vào gia đình, cô muốn tự đi lên bằng chính thực lực và con người của cô. Hoa Sinh đã nhiều lần gợi ý muốn cho xe riêng đưa đón cô nhưng Hoa Di Giai lại từ chối, muốn như những bạn khác đến trường, cô chỉ sợ chiếc xe hơi bóng loáng của ba sẽ là đề tài bàn tán của nhiều người, thậm chí là những lời tiêu cực không hay. Hôm nay cô lại bị thương ở chân, đúng như lời Trình Hiên nói, quả thật nan giải.
“Vậy đi...”, Trình Hiên suy nghĩ một lát, cuối cùng có vẻ như ra được một phương án nào đó. Anh xoay mặt, đối diện với cô, trầm thấp lên tiếng.
“Em thường đến thư viện vào lúc nào?”, anh hỏi cô.
“Mỗi 2-4-6 hàng tuần.”, cô không suy nghĩ trả lời ngay.
“Được, vậy mỗi 2-4-6 tôi sẽ chở em đến trường.”, Trình Hiên đột nhiên nói, lời đề nghị này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng.
Hoa Di Giai lùng bùng lỗ tai, lời nói của Trình Hiên vừa nói, cô không tin là mình vừa được nghe. Không tin vào sự thật, Hoa Di Giai ngơ ngác mở to mắt nhìn anh, định hỏi xác nhận lại một lần nữa nhưng đã bị anh ngăn chặn trước rồi.
“Cửa sau trường đại học, tôi sẽ cho em xuống xe ở đó, cũng đừng lo rất ít sinh viên vào bằng cổng phụ. Sau đó gọi cô bạn học của em đến rồi đỡ em vào thư viện.”, Trình Hiên giải thích rõ ràng hơn, có lẽ nãy giờ anh trầm tư là để suy nghĩ về lời đề nghị này. Không còn gì nghi ngờ, đây chính là sự thật. Sự thật rằng anh muốn đưa cô đến trường trong khoảng thời gian cô bị đau chân.
“Nhưng mà thầy, em...”, Hoa Di Giai ngốc đến nỗi vẫn chưa tin, cũng phải thôi, trước giờ Trình Hiên đều lạnh lùng với cô, hôm nay lại mở lời giúp cô đến trường, trong nhất thời cô vẫn chưa tiêu hoá được lời của anh.
“Thống nhất vậy đi, sáng mai 7h tôi đợi em trước cửa nhà, tôi không thích trễ giờ.”
Trình Hiên đứng lên chỉnh lại quần áo cho thẳng thóm rồi xoay lưng bước đi.
“Nhưng mà thầy vẫn chưa biết nhà em. Nhà em là..”, Hoa Di Giai vội nói với theo, không biết địa chỉ nhà làm sao mà anh đến được đây?
“Ba em và ba tôi là bạn thân lâu năm, nhà của em, tôi biết.”, Trình Hiên dừng bước, thản nhiên đáp lời. Anh biết cả đấy chỉ là không nói ra mà thôi, tiểu thư của Hoa gia ạ.
“...”, Hoa Di Giai bây giờ mới nhớ nhớ ra ba cô và hiệu trưởng Trình là bạn thân lâu năm, địa chỉ nhà làm sao mà không biết chứ? Cô đúng là lo bò trắng răng mà.
“Cô bạn của em nhắn vì chiều nay em ấy phải thi cầu lông nên không thể đến với em, bảo em đừng giận.”, Trình Hiên nhớ lại lời Mạch Y Đình nói lúc nãy rồi tường thuật rõ ràng không thiếu một chữ với Hoa Di Giai.
“Em biết rồi, cảm ơn thầy.”, Hoa Di Giai mỉm cười gật đầu.
“Còn một điều nữa, ba tôi đã gọi cho chú Hoa rồi, lát nữa chú ấy sẽ cho xe đến đón cô. Giờ này các sinh viên lo tập trung ở nhà thi đấu rồi sẽ không ai nhìn thấy đâu. Ngày mai, nhớ đúng giờ...”
Trình Hiên nói câu cuối rồi kéo cửa phòng rời đi. Hoa Di Giai ngước nhìn theo bóng lưng Trình Hiên cho đến khi mất hút. Dù đau chân nhưng lòng cô lại vui như pháo nổ, lần đầu tiên, phải, đây là lần đầu tiên anh nhẹ nhàng với cô, trò chuyện nhiều hơn cùng cô, hơn nữa anh lại rất thấu hiểu cô. Ngay cả việc cô không muốn để lộ thân phận mình, anh cũng biết. Còn quá nhiều điều cô chưa hiểu rõ về anh, cũng không ngờ có một ngày Trình Hiên lạnh lùng kiệm lời kia có thể trở thành người ôn nhu, quan tâm cho người khác vào thời khắc này. Càng nghĩ cô càng muốn lại gần anh hơn, tìm hiểu anh nhiều hơn, trái tim cô cũng vì thế không nghe lời, cứ tự nó khắc sâu hình ảnh của anh vào trong...
Ngày hôm sau...
Hoa Di Giai ngồi ở ghế lái phụ, tự mình thắt dây an toàn, gương mặt không khỏi căng thẳng khi được ngồi kế bên Trình Hiên. Vì lời nói hôm qua của anh, cả đêm Hoa Di Giai không ngủ được, thức trắng cả đêm. Đến sáng nay thì quầng thâm mắt lại đen như gấu panda làm cô phải dùng phấn trang điểm che đi, chưa đến 7h sáng cô đã ở trước cửa đợi anh đến. Trình Hiên quả thật rất đúng giờ, đúng 7h đã thấy anh lái xe đến, còn phụ dì quản gia đỡ cô lên xe, làm cô như đang bay trên trời, cảm giác vui sướng khó tả.
Trong không gian nhỏ hẹp của xe hơi vẫn là sự yên tĩnh khoả lấp vì hai người chẳng ai nói với ai câu nào. Hoa Di Giai ngượng ngùng cứ quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lâu lâu lại lén nhìn Trình Hiên bên cạnh. Người ta thường nói, người đàn ông quyến rũ nhất là khi người đó tập trung làm việc. Nhưng đối với Hoa Di Giai, còn thêm một điều nữa, chính là khi lái xe. Trình Hiên mặc bộ vest màu xanh đen, tóc được chải cao lệch lên trên, vì trời sáng nay nắng khá gắt nên anh đeo một chiếc kính râm to bản che đi một nửa gương mặt. Tuy là thế nhưng đối với Hoa Di Giai, tất cả đều không thể che giấu đi nét đẹp của anh, thậm chí còn giúp anh nổi bật hơn cả. Bàn tay to cùng ngón thon dài nắm lấy vô lăng, lâu lâu lại nhấn còi xe, chuyển động qua lại thật đẹp, như muốn mê hoặc người khác. Không biết từ khi nào, Hoa Di Giai lại chỉ nhìn anh chăm chú, so với cảnh sắc ngoài kia, anh thu hút hơn nhiều, đôi mắt xinh đẹp kia đặt lên người anh mãi không chớp mắt.
“Hoa Di Giai...”, Trình Hiên thấp giọng gọi tên cô.
Nhưng Hoa Di Giai không trả lời.
“Hoa Di Giai lần hai...”, Trình Hiên hạ giọng thêm một chút nữa, cách gọi tên cô hệt như mỗi lần anh điểm danh mà cô chẳng thèm nghe cứ để ngoài tai.
Hoa Di Giai lúc này mới sực tỉnh ra, chớp mắt liên tục nhìn Trình Hiên, ngơ ngác hỏi.
“Có chuyện gì vậy thầy?”
“Đến trường rồi.”, Trình Hiên đáp lời.
Hoa Di Giai lúng túng xoay mặt đi nhìn ra bên ngoài, đúng rồi, đây là cổng sau trường đại học, xe cũng không biết đã dừng từ khi nào. Thở hắt ra một hơi, Hoa Di Giai đưa tay vỗ nhẹ một cái lên trán mình rồi tự trách bản thân vì quá chăm chú nhìn anh nên chẳng còn hay biết gì, thật là xấu hổ chết đi được.
Hoa Di Giai vội vội vàng vàng tháo dây an toàn mở cửa bước ra, chân đi cà nhắc từng bước một vào cổng trường, vừa đi vừa nhìn xung quanh xem có ai nhìn thấy cô và Trình Hiên đi chung xe hay không? Đúng lúc này Mạch Y Đình xuất hiện đỡ cô đi vào trong, cổng sau trường đại học gần với thư viện hơn, vì vậy thời gian cô hoạt động chỗ bị thương của mình cũng tương đối giảm rồi.
“Hân Vy, cậu có thấy điều tớ vừa thấy không?”
Ở bên ngoài cổng sau trường đại học, có hai cô gái khoác tay nhau đi từng bước trên lề đường nhưng rồi vì phát hiện một điều gì đó nên đột ngột dừng bước, yên lặng đứng đó quan sát.
“Hoa Di Giai vừa bước ra từ xe của thầy Trình sao?”, giọng nói đầy bất ngờ đến khó tin của cô bạn đi bên cạnh Chung Hân Vy vang lên. Cô ta đưa mắt nhìn theo xe hơi của Trình Hiên cho đến khi nó qua cổng trường rồi chạy đi mất bóng.
“...”, Chung Hân Vy nãy giờ im lặng chưa lên tiếng, chỉ lặng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Có khi nào...Hân Vy cậu nói xem...có khi nào Hoa Di Giai và thầy Trình lén lút hẹn hò không? Tình thầy trò sao? Đặc biệt nghiêm cấm đấy.”, cô bạn này không ngừng bàn luận, có vẻ vô cùng thích thú khi biết được chuyện này.
“Đừng có nói bậy làm ảnh hưởng thầy Trình. Hoa Di Giai hôm qua té trên sân chạy điền kinh, có khi thầy ấy giúp đưa cậu ấy đến trường thôi.”, Chung Hân Vy không lạnh không nóng đáp lời, khó mà nhận ra cảm xúc của cô trong lời nói ấy.
“Muốn giúp thiếu gì cách, sao phải tự đưa đón như thế chứ?”, cô bạn đó bĩu môi không đồng tình với cách nói của Chung Hân Vy.
“Đủ rồi, vào học thôi. Đừng có lan tin bậy bạ không thì cậu sẽ bị kỷ luật đấy.”
Chung Hân Vy buông tay cô bạn bên cạnh ra một mình bước đi vào trong, vẻ mặt cô ta có chút gì đó không ổn. Chung Hân Vy thật sự nhức đầu và khó chịu trước lời nói của cô bạn học vừa rồi...