Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi

Chương 9: Chương 9: Tôi không có tình cảm với em




Cứ thế, Hoa Di Giai được Trình Hiên đưa đến trường được hai tuần, chân cô cũng vì thế mà ổn hơn rất nhiều, có lẽ sắp khỏi rồi. Mà cũng thật may mắn, hơn hai tuần vừa qua không bị ai bắt gặp, cô và anh đều trót lọt qua ải.

Hoa Di Giai và Trình Hiên rời khỏi trường cũng đã hơn 8h30 tối, vẫn như thường lệ, anh chính là người đưa cô về nhà. Trời đã vào cuối thu, khung cảnh xung quanh thật lãng mạn, những lá vàng thi nhau rơi muốn mùa thay lá, phía xa xa kia còn có mấy gặp tình nhân tay trong tay dạo phố thật ngọt ngào, Hoa Di Giai bất giác mỉm cười, phải chi cô và anh, cũng có thể được như thế thì hay biết bao.

Nhưng rồi có một điều gì đó thu hút cô, Hoa Di Giai liền gấp gáp lên tiếng, giọng nói vô cùng hứng khởi.

“Thầy ơi, có thể dừng xe không?”

Trình Hiên đang tập trung lái xe, với vẻ thích thú này của cô khi nhìn đường anh đã rõ được qua hai tuần nay, có lẽ có gì đó thu hút cô rồi, muốn chạy tiếp cũng không được. Trình Hiên không trả lời, chỉ đảo mắt tìm chỗ đậu xe cách đó không xa, vừa dừng xe, cô nhanh chóng mở cửa chạy vù ra chỗ khi nãy. Ngơ ngác trước khung cảnh xinh đẹp và rộng lớn xung quanh, cô như chìm vào thế giới cổ tích khi xưa ba mẹ hay kể, miệng không khỏi cảm thán.

“Thật đẹp.”

Trình Hiên thì trầm tĩnh hơn, không phấn khích giống cô, anh từ từ rảo bước theo cô, cuối cùng dừng lại phía sau lưng Hoa Di Giai, trong giây phút nào đó, anh cũng bị không gian này thu hút, mãi không thể dời tầm mắt.

Đây là trung tâm thương mại DLM lớn nhất thành phố, một mình nó nằm chễm chệ giữa khu đất mặt tiền cạnh giao lộ đông đúc và sầm uất nhất. Phía trước DLM là một quảng trường lớn, thường xuyên là địa điểm hẹn hò của các cặp đôi hoặc là nơi diễn ra những sự kiện ngoài trời độc đáo. Không chỉ nổi tiếng vì sự rộng lớn và khang trang của trung tâm thương mại, ở DLM còn nổi tiếng vì một vấn đề hot hơn cả. Chính là giúp những người là định mệnh tìm thấy nhau.

“Mãi lo ôn thi, em quên mất hôm nay chính là ngày đặc biệt của trung tâm thương mại này.”, Hoa Di Giai nói.

“...”, Trình Hiên chẳng nói gì cả, chỉ đứng yên ở đấy.

“Vào đúng 9h tối nay, những khung sắt tạo hình trước trung tâm thương mại sẽ được giăng đèn. Đúng thời khắc đó, đèn sẽ bật lên làm chúng nổi bật cả một con đường, à không, với số lượng lớn như vậy, có lẽ là toàn thành phố.”

Hoa Di Giai càng nói giọng càng trở nên vui vẻ. Cô đã tham gia chờ đợi khoảnh khắc lên đèn này đã nhiều năm, năm nào cũng không làm cô thất vọng, mỗi năm đều có một chủ đề riêng để không gây nhàm chán với người dân. Chỉ có điều mọi năm cô đều một mình đến đây, hôm nay không biết có phải ông trời thương cô nhiều năm lẻ bóng liền cho Trình Hiên cùng cô đến đây.

“Thầy Trình, thầy biết không...?”

Hoa Di Giai bỗng nhiên xoay người lại đối diện với Trình Hiên, cô thấp hơn anh cả cái đầu, vì thế mỗi lần nói chuyện cô đều phải ngẩng đầu nhìn anh. Nhưng cô lại thích cái cảm giác này vô cùng, cảm giác mình thật nhỏ bé trước anh, được anh bảo vệ. Trời dần về khuya, những cơn gió buốt cũng thi nhau cuộn thành từng cơn rong chơi hết chỗ này đến chỗ kia, vô tình làm mái tóc của Hoa Di Giai khẽ bay bay trong gió. Hoa Di Giai mặc kệ tóc mình bị thổi bay, cô chỉ chỉnh lại chiếc áo măng tô bên ngoài một chút rồi mỉm cười nhìn Trình Hiên, khẽ nói.

“Ngày xưa em có coi một bộ phim của Hàn Quốc. Cũng như em bây giờ, cô gái đó vô cùng hào hứng chờ đợi trung tâm thương mại lên đèn, thầy có biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói trước khi lên đèn ba giây, hãy nhắm mắt lại, khi đèn lên hãy mở mắt ra, người đầu tiên bạn nhìn thấy chính là định mệnh của bạn đấy. Cuối cùng thầy biết không, hai nhân vật chính đã nhìn thấy nhau, và rồi họ là một cặp. Mấy bạn trẻ ở đây có lẽ cũng tin vào chuyện ấy, em năm nào cũng làm thế nhưng khi mở mắt ra cũng chẳng nhìn thấy ai cả.”

Trong trời thu se se lạnh, Hoa Di Giai trong mắt Trình Hiên bỗng trở nên xinh đẹp và đáng yêu vô cùng. Mái tóc bị gió thổi bay, đôi môi và gò má cũng đã ửng đỏ lên một chút cùng với nụ cười nhẹ nhàng, thuần khiết làm cho người đối diện thấy như được sưởi ấm giữa trời thu lành lạnh như thế. Trình Hiên anh, trong giây phút này lại bị chính Hoa Di Giai thu hút, anh chỉ đứng đó, chỉ chú tâm vào gương mặt cô, nụ cười xinh đẹp ấy của cô.

“Thầy có tin chuyện đó không?”, Hoa Di Giai hỏi.

“Chỉ là phim ảnh, làm như thế để câu dẫn người xem trẻ con như em.”, Trình Hiên vì câu hỏi của Hoa Di Giai như bừng tỉnh, khẽ ho một tiếng rồi xoay mặt đi, thản nhiên đáp lời.

“Sao thầy không thử một lần, biết đâu khi mở mắt ra, người thầy thấy chính là định mệnh của thầy thì sao?“. Hoa Di Giai đôi mắt long lanh nhìn Trình Hiên, có lẽ cô đang có ý muốn gì đó. Khẽ lấy điện thoại từ trong túi áo ra, xem xong giờ trên màn hình, cô lại ngẩng đầu nhìn anh, nói tiếp.

“Còn chừng 1 phút nữa đèn sẽ được bật. Em chạy đến chỗ kia chơi một chút. Biết đâu hôm nay khi đèn bật, em sẽ tìm được định mệnh của đời mình.”

Hoa Di Giai cười tươi rồi xoay người chạy về phía trước, hoà vào đám đông đằng kia, thoáng chốc, Trình Hiên không còn thấy bóng dáng của cô nữa.

Vào 4s trước khi đèn bật sáng như mọi năm, tất cả khung sắt kia đều bị ngắt điện, chờ đợi đến khoảnh khắc mong chờ nhất để sáng đèn.

Phực...

Đèn của các khung sắt trang trí đều được tắt hết.

Mọi người trong quảng trường ai nấy dần nhắm mắt lại.

Phực...

Tiếng ấy vang lên một lần nữa, vào đúng 9h tối, cả quảng trường trung tâm thương mại DLM đồng loạt sáng đèn, trở thành nơi nổi bật nhất, rực rỡ nhất của thành phố, ai nấy đều choáng ngợp trước sự lung linh đến mê người của khung cảnh xung quanh...

Một lúc lâu sau, Hoa Di Giai từ phía đằng kia chạy về, cuối cùng dừng bước trước Trình Hiên, cô tò mò hỏi.

“Thầy có thử không ạ? Thầy có thấy cô gái nào trước mắt thầy sau 3s sáng đèn không?”

Nhưng trái với sự mong chờ và có chút tò mò muốn biết của Hoa Di Giai, Trình Hiên chỉ ảm đạm đáp một câu cụt ngủn rồi xoay lưng bước đi.

“Trẻ con, em chơi xong rồi phải không, vậy thì về thôi.”

Hoa Di Giai liền xụ mặt lẽo đẽo theo sau Trình Hiên, lúc nào cũng thế, lạnh lùng vô cảm, chẳng hợp tác chút nào cả.

Trên đường về nhà, không ai nói với ai lời nào, Hoa Di Giai vẫn nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, gương mặt trầm tư, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Két...

Trình Hiên đạp phanh, chiếc ô tô bóng loáng dừng trước cửa nhà Hoa Di Giai. Như mọi lần, cô sẽ nhanh chóng tháo dây an toàn rồi nói cảm ơn Trình Hiên, sau đó xuống xe đi nhanh vào nhà. Nhưng hôm nay, đã được một lúc nhưng cô vẫn chưa có ý muốn xuống xe, chỉ tháo dây an toàn, gương mặt xinh đẹp ấy nhìn lên phía trước rồi lại nhìn sang Trình Hiên, thêm một lúc lâu nữa, cô vẫn ngồi yên ở đấy, anh cũng không có ý vội đuổi cô ra khỏi xe.

“Thật ra, khi nãy, khi đèn sáng lên, em mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy chính là thầy...”

Hoa Di Giai khẽ lên tiếng. Cô đã suy nghĩ rất lâu trên đoạn đường về, và cuối cùng cô quyết định đêm nay cô sẽ thổ lộ tình cảm của mình với anh. Dù kết quả có ra sao, cô vẫn chấp nhận. Cô chỉ biết mình không thể cứ giấu mãi, cô muốn tìm cho mình một con đường tốt nhất để đi mà thôi.

“Hoa Di Giai...”, Trình Hiên gọi tên cô, dường như anh đã cảm nhận được cô sắp nói với anh chuyện gì. Để mọi chuyện không đi quá xa không thể quay đầu lại, anh liền lên tiếng ngăn lại.

“Em biết thầy định nói gì, nhưng thầy có thể nghe em nói hết rồi hãy quyết định được không?”, cô xoay đầu sang nhìn Trình Hiên, vừa đúng lúc đôi mắt long lanh nhưng lại mang chút u buồn chạm trúng đôi mắt bình lặng như nước không có cảm xúc gì của Trình Hiên. Trong nhất thời, lòng cô lại trùng xuống.

“Gần một năm trước, thầy đã bơi ra cứu em, người đầu tiên em nhìn thấy chính là thầy. Có lẽ ngày xưa khi nói họ sẽ tin, nhưng ở thời điểm bây giờ, nếu nói yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, họ sẽ bật cười và nói rằng em thật ngu ngốc. Lúc đầu em nghĩ, có phải là mình ngộ nhận hay không, mình có nhầm lẫn giữa biết ơn, cảm kích và thích hay không? Nửa năm, em dùng nửa năm để tìm ra đáp án cho bản thân mình.”

“Khi nhìn thấy thầy xuất hiện ở trên bục giảng, em vui mừng vô cùng, cuối cùng em cũng tìm được thầy, không phải chỉ để nói lời cảm ơn mà còn để nói em đã xác định được rồi, em đối với thầy là thật lòng có tình cảm, em thật sự thích thầy...”

Rồi Hoa Di Giai lén nhìn Trình Hiên xem anh biểu cảm như thế nào trước những lời nói này của cô, nhưng kết quả nhận được vẫn như mọi lần, không có gì cả.

“Lần đầu tiên, em rơi xuống nước, trong sự mê man người đầu tiên em nhìn thấy chính là thầy. Lần thứ hai, em bị té trên sân điền kinh, đau đến nỗi muốn ngất đi, trong lúc ấy người em thấy lại là thầy. Và hôm nay, lần thứ ba, khi đèn sáng lên, người xuất hiện trước mắt em cũng chính là thầy. Em đã ghen tị, ghen tị vô cùng khi nhìn thấy thầy nói chuyện với Chung Hân Vy, còn không ngừng đặt câu hỏi mà vĩnh viễn em không biết được câu trả lời. Sao đối với Chung Hân Vy, thầy không lạnh lùng với bạn ấy như khi thầy đối diện với em, thầy cũng nói nhiều hơn chứ không kiệm lời khi nói chuyện với em, cả nét mặt của thầy nữa, đối với cậu ấy thầy ôn hoà nhưng đối với em, sự lạnh lùng của thầy làm em lo lắng và u buồn. Tất cả đều cho em biết cảm xúc của một người khi yêu, ghen tị khi thầy đối tốt với người khác mà không phải em, vui mừng khi thầy có chút gì đó quan tâm đến em, buồn bã khi thầy lạnh nhạt với em. Thầy Trình, có lẽ em đã thích, à không, có lẽ em đã yêu thầy mất rồi. Vậy, chúng ta, chúng ta có thể hay không?”

Hoa Di Giai dứt lời, đôi mắt xinh đẹp trực tiếp đối diện với Trình Hiên, vừa mong chờ vừa lo sợ chờ đợi câu trả lời từ anh.

Nhưng Trình Hiên không một chút suy nghĩ, nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng trả lời, một câu trả lời như xé nát trái tim cô.

“Xin lỗi, tôi không có tình cảm với em. Vì thế, chúng ta không thể.”

Hoa Di Giai như rơi xuống vực thẳm, cô không nghĩ, không, là cô chưa từng nghĩ Trình Hiên sẽ trả lời thẳng thừng như thế. Cô nghĩ nếu có từ chối, anh sẽ lựa một lời nào đó để hạn chế sự tổn thương lên cô, nhưng không, lời nói này như một bàn tay vô hình bóp chết trái tim cô.

“Em...em hiểu mà. Hôm nay nói ra những lời này, em đã thấy nhẹ lòng lắm rồi.”

Hoa Di Giai cười gượng, nhất thời lúng túng không biết làm sao. Cuối cùng cô cầm balo lên, mở cửa xe ô tô ra, trước khi rời đi còn không quên nói một câu.

“Nếu có thể thầy hãy xem như chưa từng nghe những lời này, em vẫn là sinh viên của thầy và thầy vẫn là thầy giáo của em. Mong thầy đừng vì những lời vừa rồi mà từ chối nhận sinh viên này.”

“À còn một việc nữa, chân em đã khoẻ lại rồi, em có thể tự đến trường, thầy không cần đến đưa đón em nữa đâu ạ. Cảm ơn thầy vì thời gian qua đã giúp đỡ em.”

Hoa Di Giai cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời khỏi xe, đóng cửa lại, cất bước đi thẳng không xoay đầu lại dù chỉ một lần vì cô sợ, bản thân sẽ không thể kiềm chế cảm xúc được, sẽ khóc oà lên trước mắt Trình Hiên, thế thì không hay chút nào. Bóng lưng cô đơn và buồn bã của Hoa Di Giai từ từ rời đi trước mắt Trình Hiên, cô mở cửa rào bước vào, khoá cửa lại sau đó cả lưng tựa vào cửa, lúc này cô không thể ngăn được nữa, khóc oà lên như một đứa trẻ, cả bản thân trượt dài ngồi gập người dưới đất lúc nào không hay. Kết thúc rồi, tất cả kết thúc rồi, Trình Hiên không có tình cảm với cô, thật đau đớn, nhưng cô biết làm sao bây giờ, tình cảm là thứ không thể cứ cố gắng là sẽ có được, chấp nhận thực tại và đối diện với nó thôi. Hoa Di Giai, cố lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.