Cố Vũ Trạch, Lâm Vi, Tả Dục cũng đang ở đây, bốn người đang tập ở một chỗ chơi game.
Sao mọi người lại tới đây?
Cố Vũ Trạch trả lời: Tôi gọi bọn họ tới.
Cậu tưởng đây là nhà mình thật đấy à. Phó Cảnh Ngộ không thích ồn ào, hắn lại gọi nhiều người tới như vậy, có phần quá tự chủ rồi.
Đối mặt với sự ghét bỏ của Diệp Phồn Tinh, Cố Vũ Trạch ung dung ứng đối, Đây là nhà cậu tôi, chẳng nhẽ không phải là nhà tôi sao?
... Hắn nói như thể điều đó là hiển nhiên.
Diệp Phồn Tinh thật sự muốn đánh hắn một trận nhừ tử, cô nhịn hắn lâu lắm rồi!
Hắn gần đây đặc biệt qua đây trêu tức cô.
Lâm Vi nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, cười hỏi: Tinh Tinh, cậu muốn qua đây chơi game không? Bọn mình vừa vặn thiếu một người.
Không thấy Diệp Phồn Tinh mở miệng, Diệp Tử Thần liền nói: bảo chị tôi chơi game, chị sẽ phải hối hận đấy, chị ấy nhất định sẽ hố chị đến chết.
... Diệp Phồn Tinh hộc máu, đây là em trai ruột của cô sao.
Thứ không có lương tâm!
Tả Dục ngược lại giúp Diệp Phồn Tinh nói chuyện: Người ta là con gái, giống cậu được sao?
Phó Cảnh Ngộ về đến nhà, Tưởng Sâm đẩy anh từ cửa đi vào, phát hiện trong phòng khách rất náo nhiệt, mấy người đang ngồi ở trên ghế sa lon bắt đầu chơi game.
Diệp Tử Thần ở một bên bên nhổ nước bọt, khinh bỉ Diệp Phồn Tinh, Chị, sao chị lại chạy ra đó, bị bắt chết bây giờ?
Chị, đã bảo chị đừng chạy ra đó, chết mất rồi?
Chị, chị đứng yên đó cho em?
...
Diệp Phồn Tinh hiện tại không muốn chơi game nữa, cô chỉ muốn lấy đồ chặn mồm Diệp Tử Thần lại.
Cô lại miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Tránh ở bên cạnh bụi cỏ run lẩy bẩy, trơ mắt nhìn bốn người kia đọ súng.
Diệp Tử Thần: Đội trưởng lợi hại!
Tả Dục: A Trạch trâu bò!
Lâm Vi: Thật là đẹp trai a!
Chỉ có Cố Vũ Trạch ngồi ở một bên, rất an tĩnh, một câu cũng không nói, tiếp tục nghiêm túc chơi game.
... Qua mấy giây, Diệp Phồn Tinh mới phản ứng được, cho nên, mới vừa rồi người cứu cô chính là Cố Vũ Trạch?
Cô cũng không muốn thừa nhận, mới vừa rồi Cố Vũ Trạch đẹp trai lóa cả mắt.
Cảnh Ngộ, mọi người buổi tối đều ở nhà ăn cơm à?dì Ngô từ trong phòng ăn đi ra, hỏi.
Phó Cảnh Ngộ đáp một tiếng, vâng.
Thanh âm trầm thấp, liền ở bên tai của Diệp Phồn Tinh, làm Diệp Phồn Tinh lập tức quay đầu lại.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng mình,có chút ngạc nhiên anh về lúc nào thế?
Phó Cảnh Ngộ sắc mặt bình tĩnh, về được một lúc rồi.
... Nghe xong những lời này, Diệp Phồn Tinh cảm giác bầu không khí có chút không đúng.
Anh đãvề từ lúc nãy, vậy nói như thế, mới vừa rồi cô nói anh đều nghe thấy rồi?
Nhìn thấy Cố Vũ Trạch mới vừa cứu cô, anh sẽ không suy nghĩ lung tung chứ?
Nhất định sẽ không chứ?
Chẳng qua là, tại sao cô vẫn cảm thấy từng trận lạnh lẽo?
Anh rể. Đang lúc này, âm thanh của Diệp Tử Thần truyền tới.
Cũng không biết có phải là tác dụng của câu anh rể này hay không, trong lúc vô hình, Diệp Phồn Tinh cảm giác được tâm tình của Phó Cảnh Ngộ hòa hoãn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, người em trai này, còn có mấy phần đáng yêu.
Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Diệp Tử Thần, chẳng qua là đơn giản đáp một tiếng Ừ.
Sau đó liền ngồi ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, nhìn Diệp Phồn Tinh chơi game, cảm giác mình mất hết mặt mũi rồi!
Trò chơi này không thích hợp với cô!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé