Diệp Phồn Tinh nói: Vậy cũng tốt, chờ lúc anh cần, nhớ phải nói với em. Chúng ta nếu đã kết hôn rồi, em cũng nên san sẻ gánh nặng giúp anh
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, còn nhỏ nhưng tinh thần trách nhiệm không nhỏ chút nào.
Được. Anh đáp một tiếng, sau đó ôn nhu hôn nhẹ lên trán cô.
Cơ thể cô toát ra mùi hoa cỏ thơm mát vô cùng thanh thuần, làm cho anh si mê, không đành lòng thoát ra.
Nụ hôn từ trên trán cô chượt xuống sống mũi thẳng tắp nhỏ nhắn,nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, môi anh dần di chuyển xuống môi cô dây dưa không dứt, không thỏa mãn, đôi môi anh lần mò xuống dưới thưởng thức cái cổ trắng ngần như thiên Nga trắng của cô.
Ngón tay của Diệp Phồn Tinh khẩn trương níu lấy ga trải giường, em vẫn còn mệt.
Tối hôm qua đến giờ mà eo cô vẫn còn muốn đứt gãy, toàn thân nhức mỏi.
Phó Cảnh Ngộ hôn hôn lên xương quai xanh của cô, khắc bản thân mình, Anh biết.
Anh chỉ muốn hôn cô mãi không phải buông ra!
Bên cô càng lâu, anh càng yêu cô nhiều hơn, anh làm sao có thể nhịn không sủng cô cho được.
Nụ hôn của anh ấm áp, Diệp Phồn Tinh nhìn anh, thật ra cô rất thích cái cảm giác được anh hôn, ngọt ngào, giống như mật ngọt vậy... Nhưng lại sợ anh làm tới bước tiếp theo.
Dù sao đàn ông lúc ở trên giường, đều là được voi đòi tiên.
Phó Cảnh Ngộ hôn cô rất lâu, làm cô thiếu chút nữa cho là anh muốn nuốt lời, đột nhiên anh ngừng lại, ôm cô vào trong ngực, ở bên tai cô thì thầm: Ngủ ngon.
Hành động này của anh làm cho Diệp Phồn Tinh rất kinh ngạc, anh lại... Khắc chế sao?
Sáng sớm ngày thứ hai,công ty Phó Cảnh Ngộ có cuộc họp quan trọng, Tưởng Sâm đi gặp người đại diện của công ty truyền thông Lạc Tuyết, Diệp Phồn Tinh cũng đi ra ngoài gặp người quản lý của công ty kia.
Chuyện này so với cô tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều, người kia trông cũng khá đáng tin, cô cũng đã đồng ý kí hợp đồng với bên đó.
Phó Cảnh Ngộ họp xong, Tưởng Sâm cùng người đi gặp Diệp Phồn Tinh đều đã trở về.
Người phụ trách đi Diệp Phồn Tinh tên là Tô Tề, là nhân viên bộ phận kĩ thuật của Phó Cảnh Ngộ, Ngài Phó, phía bên kia phu nhân đã ký hợp đồng xong rồi.
Ừm. Phó Cảnh Ngộ gật đầu một cái, nhìn về phía Tưởng Sâm, bên đó thế nào rồi?
Tưởng Sâm nói: Đã thu mua xong truyền thông Lạc Tuyết. chuyện lùm xùm về tài khoản của phu nhân, tám giờ tối sẽ tiến hành công khai xin lỗi.
Được. Phó Cảnh Ngộ nói tiếp, Chờ bọn họ nói xin lỗi xong,trực tiếp đuổi mấy người kia ra khỏi công ty, tài khoản thu hồi toàn bộ.
Tưởng Sâm cùng Tô Tề đều sửng sốt.
Nhất là Tô Tề, Phó tổng, như vậy có phải ác quá không?
Trực tiếp đuổi đi, còn bị gỡ tài khoản khỏi Facebook?
Mấy cái tài khoản kia, đều là truyền thông Lạc Tuyết kia khổ tâm kinh doanh mấy năm mới nổi tiếng được như bây giờ, nguyên bản lần thu mua này, bọn họ cảm thấy là chuyện tốt, đều rất cao hứng, bởi vì chuyện có ý nghĩa là công ty sẽ phát triển lớn mạnh hơn.
Kết quả, một giây kế tiếp lại muốn tuyên bố bọn họ bị đuổi, chuyện này... Quá độc ác!
Phó Cảnh Ngộ nhìn Tô Tề, không lên tiếng, biểu tình rất nghiêm túc.
Tưởng Sâm nói với Tô Tề: cậu đi xuống trước đi!
Tô Tề sửng sốt một hồi, cầm văn kiện lên, đi ra.
Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, biết Phó Cảnh Ngộ đây là đang xả giận cho Diệp Phồn Tinh.
Phó Cảnh Ngộ hiện tại sủng bà xã sắp đạt tới cảnh giới đại thê nô mất rồi.
-
Diệp Phồn Tinh ngồi xe, trở lại biệt thự Giang Phủ, dọc theo đường đi, tâm tình đều rất tốt.
Tô Tề cam kết với cô, sau khi cô ký hợp đồng xong, sẽ giúp cô xử lý tất cả những rắc rối trên mạng.
Mà cô, chỉ yêu cầu có thể giống như lúc trước tiếp tục làm chính mình là được.
Đương nhiên cái gì cũng có giá của nó, thu nhập quảng cáo sau này của cô, sẽ phân cho công ty bọn họ một phần. Bất quá, Tô Tề cũng nói rồi, sẽ giúp cô tranh thủ thêm nhiều quảng cáo hơn.
Chị ơi. Diệp Phồn Tinh vừa tới nhà, liền thấy Diệp Tử Thần ngồi ở trên ghế sa lon nhà mình.
(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ
Dám động vào vợ anh à, đến đứa nào anh xử đẹp đứa đấy